Nếu như những lời nói trước đây chỉ là thương lượng, thì lần này lại chính là một lời đe dọa thật sự. Hoắc Khải không thích bị đe dọa, hơn nữa cũng sẽ không bị đe dọa, nhất là trong vấn đề nam nữ.
Không phải anh không thích người phụ nữ như Phan Tư Mễ, nếu là trước đây, anh sẽ không ngại mà tiến thêm một chút với đối phương.
Nhưng hiện tại, mối quan hệ của anh và Ninh Thần đang trong giai đoạn mấu chốt. Ngay cả người phụ nữ mà anh coi trọng nhất anh còn chưa xử lý xong, Hoắc Khải sẽ không vì dục vọng của bản thân mà phá bỏ đi ranh giới cuối cùng này.
Vì vậy, sau khi nghe Phan Tư Mễ nói những lời này, anh đã dứt khoát đứng dậy và đẩy người phụ nữ đó ra.
Dù là biểu cảm hay giọng nói, Hoắc Khải đều tỏ ra rất thờ ơ.
“Tôi không nghĩ bản thân có gì để bị cô uy hiếp, cũng không nghĩ là cô có đủ tư cách để chết chung với tôi. Nếu muốn dùng cách uy hiếp để đạt được mục đích thì cô đã tìm nhầm người rồi đó“.
Vừa dứt lời thì Hoắc Khải cũng quay lưng bỏ đi.
Phan Tư Mễ sửng sốt, cô ta không ngờ Hoắc Khải lại có thể dứt khoát như vậy. Anh đã không hề tỏ ra sợ hãi.
Sao có thể như thế được!
Lúc trước ở trung tâm thương mại anh đã thay áo mới vì sợ Ninh Thần biết chuyện anh đi mua sắm với cô ta, sao bây giờ lại có thể trở nên thờ ơ trước chuyện này như thế?
Sững sờ chừng hai giây, nhìn thấy Hoắc Khải đã đi đến đầu cầu thang, Phan Tư Mễ vô thức hét lên: “Tôi có video bằng chứng anh đã hôn tôi! Nếu như anh dám đi, tôi sẽ cho Ninh Thần xem video!”
Hoắc Khải dừng lại, điều này khiến cho Phan Tư Mễ có chút vui mừng, nghĩ rằng lời đe dọa của cô ta đã có hiệu quả.
Tuy nhiên, ngay sau đó Hoắc Khải đã quay lại và nói một cách lạnh lùng: “Tôi đã luôn nghĩ rằng cô cư xử rất kỳ lạ, thì ra là để quay video sao? Vậy thì cô cứ cho cô ấy xem đi“.
Sau đó, Hoắc Khải một lần nữa nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Lần này, cho dù Phan Tư Mễ có kêu gào như thế nào thì anh cũng không dừng bước, chứ đừng nói là quay đầu nhìn lại.
Khi bóng dáng của người đàn ông đó đã biến mất hoàn toàn, Phan Tư Mễ vẫn đứng sững tại chỗ.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự khiến cho cô ta cảm thấy quá bất ngờ.
Người này không sợ bị cô ta uy hiếp, cũng không bị cô ta dụ dỗ.
Tại sao?
Tại sao hả!
Cho dù nội tâm của cô ta kêu gào cỡ nào cũng không có cách thay đổi mọi chuyện, Hoắc Khải đã bước đi hết sức kiên quyết.
Phan Tư Mễ biết rằng mình đã thất bại. Mặc dù cô ta nắm trong tay video hôn Hoắc Khải, nhưng video đó không đủ để chứng minh điều gì. Quá lắm cũng chỉ có thể nói rằng Hoắc Khải đã mắc chút sai lầm, hơn nữa việc hôn môi so với việc lên giường cùng với một người phụ nữ khác, hai chuyện đó là hai sai lầm có mức độ nghiêm trọng không giống nhau.
Hầu hết phụ nữ có thể tha thứ cho chồng của họ khi hôn một người phụ nữ khác, nhưng rất khó để tha thứ cho việc chồng của họ lên giường với người phụ nữ khác.
Bởi vì hành vi đó chính là sự tiếp xúc thân mật nhất giữa nam và nữ, cũng chính là giới hạn cuối cùng.
Mà điều quan trọng nhất, Phan Tư Mễ không hiểu tại sao mình lại thất bại.
Đối mặt với sự cám dỗ của cô ta, một kẻ cặn bã như anh đáng lẽ không thể rút lui một cách dứt khoát như vậy, ngay cả khi anh ta thật sự có muốn rút lui đi chăng nữa.
Anh ta là một tên cặn bã mà!
Không lẽ thật sự bởi vì sức quyến rũ của cô ta không đủ mạnh?
Lễ tân ở tầng dưới nghe thấy tiếng hét liền đi lên hỏi: “Bác sĩ Phan, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Biến đi!”, Phan Tư Mễ hét vào mặt cô ấy.
Lễ tân bị mắng thì sững sờ, tự hỏi tại sao bác sĩ Phan thường ngày luôn lịch sự với người khác mà hôm nay lại nói chuyện như vậy.
Nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhận ra tâm trạng của Phan Tư Mễ lúc này cực kì không ổn, nói bất cứ điều gì vào lúc này cũng chỉ có thể khơi dậy thêm sự tức giận của cô ta mà thôi.
Mặc dù làm việc trong một phòng khám tâm lý, nhưng cô ấy cũng không phải là một nhà tâm lý học thật sự, vậy tại sao phải bận tâm làm chi.
Chỉ là khi bước xuống quầy lễ tân thì cô ấy vẫn nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, rằng bác sĩ Phan tức giận quá, chắc là có liên quan đến anh Lý vừa rời đi đúng không nhỉ?
Vừa rồi ở dưới lầu, hình như còn nghe thấy bác sĩ Phan nói về nụ hôn gì đó?
Giữa hai người này rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Sau khi lớn tiếng với nhân viên quầy lễ tân, Phan Tư Mễ tức giận đá vào chiếc ghế bên cạnh. Kể từ khi làm việc trong ngành này, cô ta chưa bao giờ phải chịu thất bại như vậy.
Rõ ràng sắp thắng chắc, nhưng lại thua một cách mơ hồ, làm cho không người khác không tài nào hiểu được.
Nghĩ đến sự thờ ơ của Hoắc Khải khi anh rời đi, Phan Tư Mễ cảm thấy trong lòng đau đớn khôn tả, pha lẫn chút xót xa không thể nói thành lời.
Làm sao anh có thể đối xử với cô ta bằng sự thờ ơ như vậy!
Phan Tư Mễ nghiến răng, đi đến bên máy tính và mở nó ra.
Kết nối cáp dữ liệu điện thoại với máy tính, cô ta tải video nụ hôn trước đó với Hoắc Khải lên điện thoại, mơ hồ lẩm bẩm: “Tôi đã không muốn buông tha cho anh thì anh cũng đừng hòng chạy thoát!”
Nếu như Hoắc Khải vẫn còn ở đây, anh có thể đánh giá rằng trạng thái tinh thần của Phan Tư Mễ lúc này là cực kì không bình thường.
Nghề này trong mắt người khác có vẻ như rất bí ẩn và lợi hại, nhưng trên thực tế, các nhà tâm lý học lại là kiểu người dễ mắc phải bệnh tâm thần nhất.
Vì họ biết quá nhiều về mặt tối của nhân loại, nên nếu sự việc cứ tiếp diễn như vậy, cho dù có biết bao nhiêu phương pháp tư vấn và điều trị tâm lý thì chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Phan Tư Mễ hiển nhiên cũng đã mắc phải một số bệnh lý về tâm thần, chỉ là chưa thể hiện ra vì không có nhân tố kích động.
Thái độ của cô ta đối với Hoắc Khải có thể nói là bắt đầu từ một sự hiểu lầm. Cũng có thể nói rằng đó là do vấn đề tâm lý của chính cô ta gây ra, nhưng cả Hoắc Khải và bản thân cô ta đều không nhận thức được điều này.
Sau khi tải video xuống, Phan Tư Mễ cầm điện thoại lên rồi bước vội ra ngoài.
Cô ta đã lún quá sâu vào sai lầm, tất nhiên không thể chấp nhận thất bại dễ dàng như vậy.
Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, trong khoảng thời gian này cô ta nhất định phải đưa cho Ninh Thần xem đoạn video!
Hoắc Khải không biết rằng Phan Tư Mễ đã cố chấp đến mức bộc phát trở thành bệnh nhân tâm thần, sau khi rời khỏi phòng khám tâm lý, anh trực tiếp đi đến công ty, định nói cho Ninh Thần biết chuyện đã xảy ra giữa anh với Phan Tư Mễ cho rõ ràng.
Bởi vì anh đại khái có thể đoán được, Phan Tư Mễ có khả năng sẽ muốn nhanh chóng nói điều này với Ninh Thần trước anh.
Nếu như cô ấy sớm muộn gì cũng biết, thì sự thật từ miệng anh nói ra sẽ tốt hơn là những lời kích động từ miệng của Phan Tư Mễ.
Nếu anh chủ động nói trước, chính là anh muốn thành thật thú nhận. Nhưng nếu để cho Phan Tư Mễ nói trước, thì sẽ trở thành anh muốn cố tình che giấu.
Sau khi đến công ty, Hoắc Khải bước vào văn phòng, nhìn thấy Ninh Thần và Giản Tư Tư một người ngồi một người đứng, lo lắng nói về chuyện gì đó trong máy tính.
Một nhân viên nhìn thấy Hoắc Khải liền chào: “Chào ông chủ!”
Hoắc Khải là người đại diện theo pháp luật của công ty, nhưng không có bất kỳ vị trí làm việc cụ thể nào, theo lý thuyết, anh chẳng qua chỉ là người thay công ty gánh vác nguy hiểm thôi, chứ không phải là nhân viên nội bộ chân chính.
Nhưng công ty là của Hoắc Khải, còn tổng giám đốc là vợ của anh, cho nên dù quan hệ giữa anh với công ty có như thế nào, mọi người khi nhìn thấy anh đều sẽ luôn kính trọng gọi anh là ông chủ.
Hoắc Khải giơ tay chào, ra hiệu cho người đàn ông tiếp tục làm việc.
Cùng lúc đó, Ninh Thần và Giản Tư Tư quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Khải đang đi tới, cũng liền nhanh chóng đứng dậy và bước tới chỗ anh.
“Anh tới thật đúng lúc, vừa rồi Tư Tư có nói với em một chuyện, anh xem phải làm thế nào”, Ninh Thần vừa nói vừa lo lắng cầm lấy tay Hoắc Khải cùng đi đến chỗ máy tính.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”, Hoắc Khải hỏi.
“Chuyện là thế này, hôm nay có một số khách hàng đã hỏi liệu chúng ta có các chi nhánh khác không. Bởi vì họ đã tìm kiếm thấy các cửa hàng khác của công ty chi nhánh Giáp Tử trên Taobao bán các sản phẩm tương tự như của chúng ta. Tôi đã xem xét qua, thì thấy tất cả đều là hàng giả nhưng được làm gần giống như hàng thật. Điều quan trọng nhất là những dụng cụ thể thao mà chúng ta mới đề xuất ngày hôm qua lại đã có mặt trên kệ trong ngày hôm nay”, Giản Tư Tư báo cáo lại. Truyện Quan Trường
Hoắc Khải ngồi trước máy tính, Ninh Thần mở vài liên kết cho anh xem và nói: “Anh nhìn này, trông giống hàng của chúng ta lắm. Em đã báo cáo với Taobao rồi, nhưng bình thường thì hình như những lời phàn nàn như vậy cũng không hữu ích cho lắm. Vì những nơi giả mạo này chỉ làm gần giống chúng ta chứ không giống hoàn toàn, hơn nữa cách giới thiệu sản phẩm cũng khác so với chúng ta“.
Hoắc Khải xem qua các cửa hàng Taobao đó, trước khi anh lên tiếng, Giản Tư Tư lại nói: “Không chỉ trên các cửa hàng Taobao, vừa nãy tôi đã truy cập vào JD.com và Suning.com, trên các nền tảng thương mại điện tử lớn khác cũng có rất nhiều cửa hàng giả mạo, hơn nữa chúng chỉ vừa được đăng ký trong hai ngày qua“.
“Ông chủ, tổng giám đốc Ninh, có phản hồi từ cục quản lý thương hiệu rằng việc đăng ký thương hiệu của chúng ta đã bị phản đối. Người ta nói rằng có một công ty khác, cũng gọi là công ty chi nhánh Giáp Tử, đã nộp đơn đăng ký cho thương hiệu này”, một nhân viên khác tới báo cáo.
Tin tức xấu liên tục tới khiến cho Hoắc Khải cau mày.
Trong quy trình đăng ký thương hiệu thông thường, nếu như bị một công ty khác cùng tên phản đối, việc xem xét thật sự có thể bị ngừng lại. Vì vậy, tỷ lệ thắng khi có quá nhiều người đăng ký cùng một thương hiệu là rất thấp, một trăm trường hợp may ra cũng chỉ còn được năm trường hợp là thành công.