Bà cụ đương nhiên hiểu Lý Thắng Bân đang nói gì, nếu không tính đến việc quyền cổ phần bây giờ chỉ có đứa con hoang này mới có thể thừa kế, thì bà ta đã chẳng đứng đây nói chuyện mà đã sớm đuổi Hoắc Khải và Ninh Thần ra ngoài rồi.
Việc không thể thành, nhưng bà cụ vẫn không thể nuốt được cục tức này, liền nói: “Tức chết tôi! Không biết đứa nghịch tử này học được ở đâu cái thói dám nói chuyện với tôi như vậy! Đúng là đứa con hoang vô liêm sỉ, một chút lễ phép cũng không có!”
Lý Thắng Bân đã nghe quá nhiều những lời khó nghe rồi, đừng nói là chuyện này không liên quan gì đến ông ta, dù có đi chăng nữa thì ông ta cũng sẽ không lời qua tiếng lại với bà cụ chỉ vì một đứa con hoang.
“Mẹ bình tĩnh một chút, không đáng để tức giận khi bị thằng nhóc đó chọc tức. Dù cho cậu ta có không đồng ý, chúng ta vẫn có thể thuận lợi mà đi đường vòng”, Lý Thắng Bân rót một tách trà nóng cho bà cụ, đồng thời nói: “Con đã sắp xếp người đi nói chuyện với người phụ nữ đó rồi, nếu như người phụ nữ đó đủ thông minh thì nên biết chủ động ly hôn“.
“Ồ?”, bà cụ bưng chén trà lên, nhấp một ngụm thấm môi rồi đặt xuống, sau đó tán thành nói với Lý Thắng Bân: “Chuyện này anh làm rất tốt, coi như đã có chút tiến bộ. Nhưng nói không cũng vô ích, khi cần thiết vẫn phải dùng một số thủ đoạn khác. Tôi không quan tâm dù cho anh dùng vũ lực hay cái gì khác, tóm lại, vấn đề này phải giải quyết xong xuôi! Tôi đã đồng ý với người lớn bên nhà họ Tề, chuyện này nhất định không được thất bại!”
“Con hiểu rồi!”, Lý Thắng Bân gật đầu lia lịa.
Nhà họ Tề là gia tộc lớn thứ hai ở Tây Bắc, đương nhiên, vị trí thứ hai này đã là chuyện của năm năm trước rồi.
Khi đó, nhà họ Lý còn đang hưng thịnh, chưa bước vào giai đoạn suy vong, mặc dù nhà họ Tề địa vị đứng thứ hai nhưng cũng phải dựa vào nhà họ Lý rất nhiều.
Tuy nhiên, năm năm trở lại đây, nhà họ Lý ngày càng sa sút, trong khoảng thời gian này, nhà họ Tề đã chiếm được rất nhiều thị phần vốn dĩ thuộc về nhà họ Lý, tài sản tăng lên từ mấy chục tỷ, thuận lợi tiến lên đỉnh cao của nhà họ Lý lúc trước.
Dù cho có chưa đuổi kịp thì giờ đây nhà họ Tề cũng đã là gia tộc lớn nhất Tây Bắc.
Họ Lý bị tước đi vị trí đứng đầu, dĩ nhiên là cảm thấy không cam lòng, mấy năm nay vì thị phần mà cùng với họ Tề tranh chấp. Trong thời điểm cao trào nhất, còn có một số cuộc ẩu đả đã xảy ra giữa hai bên.
Khi thế lực của họ Tề ngày càng tăng lên và họ Lý ngày càng suy yếu, họ Lý mới bắt đầu nhìn thấy rõ tình hình.
Họ không dám trở mặt với nhà họ Tề, dần dần bắt đầu lựa chọn lấy lòng đối phương.
Cũng chính vào lúc này, bà cụ mới phát hiện không có nam giới trưởng thành nào trong nhà có thể kế thừa quyền cổ phần của gia tộc. Vậy là bà ta đành chấp nhận rủi ro bị chê cười, chủ động tìm người nhà họ Tề để bàn chuyện liên hôn. Đọc nhanh nhất tại Tam linh 247.com
Bà ta định sẽ tìm người nam cuối cùng chưa kết hôn trong dòng chính để kết hôn với cháu gái của nhà họ Tề, đến lúc đó hai nhà hợp tác, quyền lực chắc chắn có thể tăng lên thêm một bậc.
Nhà họ Tề thật ra cũng biết nhà họ Lý bây giờ đang bán rẻ hạnh phúc của con cháu để đổi lấy quyền lợi, trong lòng họ coi thường gia tộc danh giá bậc nhất trước đây, nhưng trên thực tế họ lại vui vẻ đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Vì chỉ bằng cách này, bọn họ mới có thể cạnh tranh thuận lợi và hiệu quả hơn trên thị trường.
Một khi hai bên đã liên hôn, nhà họ Lý của các người còn không cho bên đây chiếm thêm thị phần hay sao?
Tất nhiên, để đền bù, bên đây cũng sẽ cung cấp cho nhà họ Lý một số tiền mặt.
Thứ mà nhà họ Lý thiếu nhất lúc này chính là tiền mặt, họ biết rằng nếu bán đi thị phần có khi cũng chỉ nhận được vài chục tỷ, nhưng đó cũng không phải là giá trị vĩnh viễn.
Giá trị thị trường bền vững, chỉ cần kinh doanh tốt, vài năm là có thể thu lại hàng chục tỷ.
Tuy nhiên, ngay cả khi họ hiểu điều này, họ cũng không có cách nào làm được gì.
Bởi vì nhà họ Lý không có nhiều thời gian như vậy. Không có quá nhiều tài năng kinh doanh trong gia tộc, họ bắt buộc phải thu hẹp quỹ càng sớm càng tốt để củng cố thị trường hiện có của mình.
Trong thế giới luôn luôn thay đổi theo từng ngày này, làm gì còn có cách dễ dàng để củng cố thị trường như vậy.
Không tiến lên thì phải lui về phía sau, huống chi bản thân nhà họ Lý bây giờ cũng đã nằm trong trạng thái phải lui về phía sau rồi.
Nói một cách dễ hiểu, cả nhà họ Lý và nhà họ Tề đều đang lợi dụng những đứa trẻ thấp kém nhất trong gia đình để đổi lấy những lợi ích rõ ràng.
Nói ra thì thật đáng xấu hổ, nhưng nhiều người không biết sẽ chỉ cảm thấy ghen tị.
Lúc này Lý Thắng Bân dường như nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: “Con nghe người ta nói viên ngọc quý của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị Đường Trọng Vi từng là vị hôn thê của ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc là Hoắc Khải, nhưng mối quan hệ giữa cả hai dường như đã tan vỡ gần đây. Người ta nói rằng cả nhà họ Hoắc và Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị đều có ý định hủy bỏ hôn ước này. Liệu chúng ta có nên đợi thêm một chút không?”
“Đợi cái gì? Đợi đứa con hoang đó gặp may mắn sau đó được Đường Thị gả con gái cho sao?”, bà cụ trừng mắt nhìn Lý Thắng Bân nói: “Anh bị ngu à? Chuyện tốt như vậy có thể tới phiên chúng ta sao? Lại nói, Đường Trọng Vi chính là vị hôn thê của cậu lớn nhà họ Hoắc, cho dù bọn họ có tan vỡ đi nữa thì ai dám động vào cô ta chứ? Ít nhất phải mất ba đến năm năm nữa cũng sẽ không có ai dám động vào cô ta“.
Lý Thắng Bân nghĩ một chút, thấy bà cụ nói quả có lý.
Vị hôn thê của cậu lớn nhà họ Hoắc, chẳng phải chính là việc tối kị nhất hay sao?
Người phụ nữ mà anh ta không muốn, các người lại muốn, còn không phải là muốn đối đầu với cậu lớn nhà họ Hoắc đấy à?
Lúc nhà họ Lý hưng thịnh nhất còn không bằng một góc nhà họ Hoắc, chứ đừng nói đến bây giờ còn đang ở trong thời kỳ khó khăn.
Vì vậy, Lý Thắng Bân chỉ đề cập đến nó một cách tùy tiện, cũng không để tâm. Về phần bà cụ, bà ta càng không suy nghĩ đến điều đó làm chi.
Theo bà ta, có thể để cho đứa con hoang đó kết hôn với cháu gái dòng chính nhà họ Tề thì đã được coi là phúc lớn lắm rồi, làm sao có thể mơ tưởng đến con gái của chủ tịch tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị được.
Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị thật sự là một doanh nghiệp siêu lớn ngang ngửa với doanh nghiệp của nhà họ Hoắc. Còn khuya thì họ Lý và họ Tề ở phía Tây Bắc mới có thể so sánh được.
Suốt buổi trưa, Hoắc Khải đã cùng với Ninh Thần làm bảng sao kê tài khoản.
Chỉ là Ninh Thần trông rất lơ đãng, làm một chút liền phạm sai lầm.
Thấy cô đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, Hoắc Khải nói: “Nếu không làm nổi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, còn không thì đi ăn cơm trước“.
Mới mười một giờ trưa, ăn cơm lúc này vẫn còn hơi sớm.
Ninh Thần rời tay khỏi bàn phím, lắc đầu nói: “Bây giờ em chưa đói. Anh một mình ăn trước đi“.
“Không ăn thì cũng đứng lên đi dạo một chút. Lúc nào cũng ở trong nhà sẽ sinh buồn chán, khó tĩnh tâm làm việc hơn”, Hoắc Khải nói: “Nếu trạng thái đã không tốt thì hôm nay đừng làm gì cả, cứ nghỉ ngơi đi. Tối nay xong việc, sáng mai anh đưa em về“.
Ninh Thần nhìn anh, mở miệng như muốn nói, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.
Có những lời nói ẩn sâu trong lòng, muốn nói nhưng lại không dám nói, cũng không đành lòng nói ra.
Khi Hoắc Khải đến phòng họp, đại quản gia Tào Hạc Minh lại tới.
Lần này lão ta không nói gì nhiều, chỉ giới thiệu sơ qua về nhà họ Lý với Ninh Thần.
“Tổng tài sản của nhà họ Lý chúng tôi vẫn hơn 10 tỷ. Dẫn đầu nhiều lĩnh vực trong nước mà không ai sánh kịp. Gia tộc đông người, có liên hệ với mọi tầng lớp. Chưa kể còn có vô số người nằm trong giới thượng lưu trong và ngoài nước“.
Sau khi giới thiệu gia thế của nhà họ Lý, Tào Hạc Minh lại nói: “Lý Phong là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Lý, nhưng cậu ta hiện tại là đứa cháu trai duy nhất đã trưởng thành trong dòng chính của gia tộc. Theo quy tắc của nhà họ Lý, chỉ có cháu trai trưởng thành mới có quyền thừa kế quyền cổ phần của gia tộc. Vì vậy, tương lai của cậu ta nhất định phải thành công rực rỡ, phải trở thành người giỏi nhất. Hiện tại trở ngại duy nhất của cậu ta chính là cô. Không có cô, cậu ta sẽ kết hôn với ngọc nữ nhà họ Tề, sau đó nhà họ Tề và nhà họ Lý sẽ hợp sức với nhau, nắm giữ khối tài sản mấy chục tỷ, thành tích vô hạn. Có thể thấy quan hệ của hai người rất tốt, có lẽ trong mắt nhiều người, thì cô cậu cũng được coi là một cặp đôi kiểu mẫu. Nhưng đối với đàn ông mà nói, thành công trong sự nghiệp đôi khi còn quan trọng hơn hạnh phúc hôn nhân. Sự hiện diện của cô đã gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu ta, và nhiều khả năng cậu ta sẽ đánh mất cơ hội duy nhất trong đời để trở thành ông chủ! Một cơ hội tốt như vậy, tôi nghĩ cô cũng nên hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì!”
Theo lời của Tào Hạc Minh thì Ninh Thần là một vật cản trên con đường thành công của Hoắc Khải.
Không có cô, người đàn ông này sẽ đạt được những thành tựu lớn hơn một cách nhanh chóng hơn.
Có cô, cuộc sống của người đàn ông này chỉ có thể giới hạn ở thân phận một doanh nhân nhỏ.
Cho dù có làm việc chăm chỉ như thế nào, cho dù có tài năng đến đâu thì sao chứ?
Chẳng lẽ chỉ riêng thực lực của một người mà có thể so sánh với nỗ lực gây dựng hàng trăm năm của cả gia tộc họ Lý?
Hay cô lại đi cho rằng với thực lực của bản thân, họ có thể đạt được thành tựu mấy đời của nhà họ Lý?
Tào Hạc Minh không cần phải nói những lời này, Ninh Thần biết rằng điều đó là không thể, dù chỉ là trong tưởng tượng của cô. Chuyện này hoàn toàn không thể.
Bây giờ kiếm được hàng chục triệu một năm là cô đã cảm thấy tuyệt vời lắm rồi, thậm chí còn có lúc cảm thấy chuyện đó hơi giống như một giấc mơ.
Ngay cả khi có phát triển hơn nữa trong tương lai, thì mỗi năm liệu có thể kiếm được một trăm triệu không kia chứ?
Mười năm kiếm được một tỉ, một trăm năm mới kiếm được mười tỉ.
Mà đời người thì có được mấy chục năm đây?