Chế Tạo Hào Môn

Chương 374: Chương 374: Chọn người




Bà cụ đã đồng ý thì Hoắc Khải cũng không khách sáo nữa. Anh phất tay đuổi sạch toàn bộ mấy người của chi chính ra ngoài.

Đám người này tức giận vô cùng. Bị điều đến phòng kế hoạch đã là một trò cười rồi, cuối cùng cái tên con hoang này còn khinh bọn họ, đuổi bọn họ ra ngoài.

Đám chi phụ mà biết chuyện này, không cười bọn họ mới là lạ đấy. Sau này bọn họ sẽ chính thức trở thành chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi của nhà họ Lý rồi.

Lý Thắng Bân nhìn rất rõ cảm xúc của đám người đó, ông ta khó chịu nói với Hoắc Khải: “Cậu giỏi lắm, đắc tội với toàn bộ chi phụ rồi đến người nhà mình. Có phải cậu muốn đắc tội với toàn bộ nhà họ Lý thì mới vui không hả?”

Hoắc Khải bình thản đáp: “Đã là phòng kế hoạch thì đương nhiên phải cần đến người có mắt nhìn tốt rồi. Đám người này còn chẳng biết tí gì về tình thế của chi chính, nói bọn họ ếch ngồi đáy giếng là còn đỡ rồi đấy, đã vậy thì sao có thể hiểu được xu thế là gì. Nếu ông hi vọng muốn tôi ngồi đây xem kịch thì cũng được thôi, gọi bọn họ về hoặc tìm mấy cô giúp việc vào đây đều được”.

“Tôi bảo là muốn cậu xem kịch lúc nào hả, ý tôi là…”

Lý Thắng Bân mới nói được một nửa, bà cụ đã giơ tay lên. Bà ta nhìn Hoắc Khải, nói: “Cho cậu chọn người thoải mái, nhưng nếu không ra cái gì thì đừng trách tôi không nể mặt“.

Lời uy hiếp của bà cụ chẳng là cái gì đối với Hoắc Khải hết, anh thậm chí còn không buồn quan tâm.

“Chọn người thì cũng phải cho tôi cái gì đó chứ. Bà đưa cho tôi toàn bộ tư liệu của các phòng đi, loại cực kỳ chi tiết ấy. Các thông tin như là xuất thân, gia đình, tư tưởng, bao gồm cả mối quan hệ trong công ty cũng phải có”, Hoắc Khải nói.

Lý Thắng Bân bất giác trợn trắng mắt. Ông ta không những là chú tư của tên này mà còn là phó chủ tịch hội đồng quản trị. Nhưng cậu ta lại chẳng hề sợ ông ta, ngược lại còn sai bảo như sai trẻ con.

Có mặt bà cụ ở đây, Lý Thắng Bân cũng không thể làm gì được Hoắc Khải, chỉ đành sì mặt đồng ý.

Sau đó, ông ta bảo phòng nhân sự và phòng hành chính sắp xếp tài liệu rồi đưa cho Hoắc Khải.

Phần lớn thông tin cũng coi như đầy đủ, nhưng cái gì mà tư tưởng động thái của nhân viên thì không dễ chút nào.

Người của phòng nhân sự và hành chính nghe đó là Hoắc Khải yêu cầu liền bĩu môi.

Thằng con hoang này nghĩ gì vậy, vừa tới đã làm phiền người khác rồi. Muốn chọn nhân viên thì chọn người có học thức và năng lực là được rồi, còn mối quan hệ trong công ty làm gì nữa?

Hoắc Khải chẳng buồn giải thích với bọn họ mà cầm tài liệu ra xem.

Bà cụ ngồi ở bên cạnh một lúc, được khoảng nửa tiếng thì mới rời đi.

Lý Thắng Bân thì cẩn thận đỡ bà ta, nhưng lúc ra khỏi phòng họp, ông ta không vui nói: “Con thấy cái thằng này rõ là đang làm vớ làm vẩn. Muốn nhân tài thì nói một câu là xong, chúng ta có phải là không cho đâu, việc gì phải tự chọn thế. Như kiểu là chúng ta chẳng làm được cái gì ấy”.

Bà cụ lắc đầu nói: “Không phải nó đang làm loạn đâu, nhưng tôi cũng đang không hiểu vì sao lại cho học thức cao và học thức thấp ở chung một chỗ”.

Lúc Hoắc Khải xem tài liệu, không hề phân loại trình độ học vấn mà chỉ sắp xếp đơn giản. Hơn nữa tiêu chuẩn của anh không ai hiểu được, không có quy luật gì hết.

Học thức cao ở bên trái, học thức thấp cũng ở bên trái. Chức vụ cao ở bên trái, chức vụ thấp cũng ở bên trái.

Trong mắt Lý Thắng Bân thì đây chỉ đang giả vờ giả vịt, làm gì có ai chọn người tài như vậy đâu.

Nhất là khi Lý Thắng Bân nhắc đến mấy người được coi là có nghiệp vụ mạnh trong công ty, Hoắc Khải đều từ chối, nói bọn họ không hợp lệ.

“Thôi, đã bảo cho nó chọn rồi thì không cần quan tâm nhiều làm gì, chờ kết quả thôi”.

“Nếu nó không làm thì sao giờ ạ?”, Lý Thắng Bân lo lắng nói: “Khó khăn lắm mẹ mới giúp nó có một cái chức vụ, nhỡ làm không tốt thì không chỉ xấu mặt nó mà còn xấu mặt chúng ta nữa. Chưa kể việc này còn là đổi từ việc thừa kế cổ phần, nếu hỏng việc thì lỗ to đó ạ!”

“Có được việc hay không không do chúng ta quyết định hay nghĩ ra được. Hơn nữa, nếu hỏng việc thì sao? Không lẽ còn có thể tệ hơn bây giờ được à? Hay vẫn thế? Nhưng nếu thành công thì sao nào?”, bà cụ nói.

Lý Thắng Bân nghe vậy thì sửng sốt. Đúng vậy, cho dù Hoắc Khải có vô dụng thật, không làm ra được cái gì thì tình hình cũng không thể tệ hơn được.

Nhưng nhỡ cậu ta làm được thì đó lại là một lợi ích lớn với chi chính.

Nói đơn giản thì chuyện này không có gì xấu hết, dù có thành công hay thất bại thì cũng chẳng tổn hại gì.

Cái gọi là kéo dài thời gian thừa kế, nhìn thì có vẻ là bà cụ đang bị chi phụ ép, nhưng thực tế, cho dù không có Hoắc Khải hay là bất kỳ ai hợp lệ thì chi chính cũng sẽ nghĩ ra cách để kéo dài chuyện này thôi.

Sau khi nghĩ thông thì Lý Thắng Bân cũng chẳng lên tiếng nữa.

“Bảo phía dưới, mặc kệ nó chọn ai, cho dù là người chi phụ thì cũng để nó chọn. Ai không đến thì cút ra khỏi nhà họ Lý cho tôi”, bà cụ lạnh lùng nói.

“Vâng, con hiểu rồi ạ”, Lý Thắng Bân gật đầu đồng ý.

Ông ta biết bà cụ đang tạo ra nền tảng tốt nhất cho kết quả tồi tệ nhất của Hoắc Khải. Nếu không thành công thì cậu ta sẽ chẳng mượn cớ được nữa. Khi ấy bà cụ muốn làm gì cũng được.

Đây coi như là một lợi ích của việc thất bại.

Lý Thắng Bân lén nhìn sang mẹ mình. Nhìn bà cụ có vẻ yếu ớt đấy, nhưng thật ra thì tư duy lại rất nhiều. Sự thành thục này của bà ta có từ mấy chục năm sinh tồn trong nhà họ Lý, có nhiều lúc phải chờ xong chuyện thì mới hiểu được mục đích thật sự của bà ta.

Mặt khác, Hoắc Khải đang nhanh chóng sắp xếp tài liệu.

Đám người có học thức cao, năng lực tốt thì anh chỉ nhìn một tí rồi bỏ qua.

Bởi vì đám người này vốn đã có xuất phát điểm rất cao rồi. Bây giờ cái phòng kế hoạch này đã trở thành trò cười cho cả nhà họ Lý rồi, nên sẽ chẳng ai muốn đến đây hết.

Tuyển đám người có năng lực thì không khác nào chuốc lấy phiền phức.

Hoắc Khải rất rõ, nếu muốn thành công thì không những phải trở thành một lãnh đạo tốt mà còn có một nhóm nhân viên nghe lời.

Định luật trong việc làm ăn chính là, phương án cao cấp cùng lực thực hiện trung cấp thì chỉ được kết quả hạ cấp mà thôi. Tiên Hiệp Hay

Nhưng phương án hạ cấp, lực thực hiện cao cấp thì sẽ có kết quả trung cấp đấy.

Năng lực thực hiện của nhân viên đóng vai trò vô cùng quan trọng đến kết quả. Hoắc Khải không mong rằng việc bản thân giao xuống lại đổi lấy một đám nhân viên không biết nghe lời.

Cho nên điều mà anh quan tâm nhất chính là những người có mối quan hệ cực kỳ không tốt trong công ty. Càng là những người bị bài xích thì anh càng chú ý nhiều hơn.

Những người này không có bạn, nên mới có thể đồng hành cùng anh được, bởi vì mọi người đều mang tâm lý đồng bệnh tương liên.

Dĩ nhiên, năng lực cũng không được quá kém.

Ngoài mối quan hệ ra thì Hoắc Khải cũng quan tâm đến năng lực và chuyên ngành của họ.

Nhưng chuyên ngành thì còn dễ phân tích, chứ năng lực thì khó mà biết được.

Anh chỉ có thể chọn một số lượng lớn rồi phỏng vấn một lượt.

Từ 11 giờ trưa đến 5 giờ chiều, Hoắc Khải làm không ngừng nghỉ. Anh gần như đã chọn được tất cả những người có thể chọn trong công ty này ra.

Thái độ này khiến Lý Thắng Bân cũng phải bái phục. Nhà họ Lý đều tuân thủ theo chế độ làm việc tám tiếng, đến giờ tan làm là sẽ đi, không một ai ở lại nửa phút.

Nhưng sau khi chọn ra được ứng viên thì Hoắc Khải đã không hề nghỉ ngơi mà thông báo luôn tin tức cho bọn họ, bảo bọn họ lập tức đến phòng họp để phỏng vấn.

Có người nói chuyện này cho Lý Thắng Bân, cho rằng Hoắc Khải làm vậy quá là gấp gáp.

Đông người như thế, biết phỏng vấn tới khi nào?

Lý Thắng Bân đến hỏi Hoắc Khải, ông ta cũng cho rằng bây giờ phỏng vấn thì hơi muộn, vì đã là giờ tan làm rồi, có người có lẽ đã về đến nhà, nếu gọi lại thì không hay cho lắm?

“Không hay? Công ty mà gặp phải nguy hiểm, đừng nói là về nhà rồi, cho dù có đang ở nước ngoài, không có máy bay thì cũng phải bơi về! Bây giờ còn chưa đến 5:30, nếu bọn họ đến nhanh thì sớm nhất là 5:40 có thể bắt đầu được và kết thúc trước 12 giờ đêm rồi. Tôi không nghĩ đây là vấn đề gì to tát cả”, Hoắc Khải nói.

Không cùng tầng suy nghĩ khó mà nói chuyện là vậy đấy.

Lý Thắng Bân bị nói cho cứng họng. Suy nghĩ về cách làm việc khác nhau thì làm sao có thể có chung lý tưởng được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.