Xuất ngũ phục tức là đồ tang lễ cổ đại được chia là năm loại, dựa theo mối quan hệ giữa người đã chết và người còn sống, đó là bản thân mình, bố, ông, cụ, kỵ. Nếu không thuộc năm đời này thì tức là con cháu họ hàng xa. Chức vụ quyền lực của nhà họ Hoắc đều do dòng đích đảm nhiệm, nhưng các vị trí như thư ký, quản lý hạng thấp – trung thì lại có không ít là họ hàng xa.
Bên ngoài thì tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra Hoắc Khải đang không ngừng hồi tưởng về các mối quan hệ nội bộ của gia tộc.
Thư ký của chú ba tên là Hoắc Hải Thanh, nhưng là họ hàng rất xa. Những nhân vật quan trọng trong gia tộc chưa từng coi những người này là người một nhà.
Cũng chẳng ai biết rõ về cuộc sống riêng tư hay mối quan hệ gia đình của Hoắc Hải Thanh.
Nhưng những người như vậy, nếu có thể tiến gần hơn với những người quan trọng của nhà họ Hoắc thì sẽ càng dễ bị mua chuộc.
Hoắc Khải gần như có thể khẳng định được, Hoắc Hải Thanh chắc chắn đã bị mua chuộc, nếu không cũng sẽ không được tên giả mạo đó đưa từ vị trí thư ký lên vị trí chủ nhiệm của ban chủ tịch.
Mà người có mối quan hệ mật thiết với Hoắc Hải Thanh nhất đương nhiên là Hoắc Tích Nguyên, chú ba của Hoắc Khải rồi.
Trước đó không lâu, Hoắc Tích Nguyên còn tìm người đến hãm hại Hoắc Khải, nhưng đã thất bại. Từ việc này có thể chứng minh, chú ba đã vi phạm lại tổ huấn của gia tộc trong một vài phương diện rồi. Truyện Teen Hay
Ông ta có thể vi phạm tổ huấn thì cũng có thể bán đứng cả gia tộc.
Trong số những người đã mưu sát anh năm ấy, liệu có bóng dáng của ông ta không?
Nếu đến cả người quyền lực như chú ba cũng có thể bị mua chuộc thì trong gia tộc đã có biết bao nhiêu người bị thay thế rồi?
Nghĩ đến đây, Hoắc Khải không rét mà run rẩy hết cả người. Hóa ra, gia tộc đã gặp nguy hiểm đến mức này rồi sao? Anh của lúc trước chưa từng nghĩ đến chuyện này, mà chỉ một lòng muốn đưa gia tộc phát triển.
Bây giờ anh đã sống lại một lần nữa, được đứng ở một góc độ khác để nhìn vào gia tộc, thì mới nhận ra mọi chuyện còn phức tạp hơn cả trong tưởng tượng của anh.
Nếu những người nắm quyền bị mua chuộc, thì việc lấy lại nhà họ Hoắc sẽ còn khó khăn hơn kế hoạch nhiều.
Vì những người đó chắc chắn sẽ nghĩ cách để ngăn cản anh, quan trọng nhất là địa vị của bọn họ rất cao.
Mặt khác, khi thấy Hoắc Khải ngồi im như vậy, Hoắc Giai Minh liền hỏi: “Anh Lý, anh hỏi mấy chuyện này làm gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ tiện mồm hỏi vậy thôi. Những người ở tầng lớp thấp như tụi tôi thì đương nhiên sẽ tò mò về các gia tộc lớn rồi”, Hoắc Khải trả lời.
“Thật ra cũng chẳng có gì đâu, chỉ là nhiều tiền hơn mọi người chút thôi, những cái khác cũng tương tự đấy”, Hoắc Giai Minh nói với vẻ bình thản.
Với cậu ta, sự khác biệt lớn nhất giữa người nắm quyền trong gia tộc và người bình thường chính là có được thực lực mạnh mẽ và rảnh rỗi đi tỏ vẻ.
Người bình thường muốn tỏ ra giàu có thì rất khó, vì đến một bình rượu vang có giá mấy trăm ngàn họ còn không được nhìn thấy thì nói gì đến nếm thử. Mà đã không thấy được đồ thật thì sao mà bắt chước được?
Người giàu thì lại khác, bọn họ có thể thỏa thích đi tận hưởng mọi thứ trên đời. Cùng là một câu “mẹ kiếp” nhưng người khác thì lại thấy là họ đang gần gũi với cuộc sống bình dân.
Nhưng nếu người bình thường nói “mẹ kiếp” thì là bất lịch sự, vô duyên.
Sau đó, Hoắc Khải lại hỏi thêm mấy câu liên quan đến nhà họ Hoắc, phần lớn Hoắc Giai Minh đều có thể giải đáp, nhưng lại không quá rõ ràng.
Địa vị của cậu ta trong gia tộc cũng cao, nhưng lại chẳng mấy khi quan tâm sự vụ của gia tộc. Muốn moi thông tin từ cậu ta thì đúng là hơi khó.
Hơn nữa, nếu nói nhiều quá thì Đường Trọng Vi cũng ngẫu nhiên cắt đứt.
Cô ấy cho rằng hành động của Hoắc Khải như đang hóng chuyện, ai mà biết sau này anh có đem chuyện này ra kể cho giới truyền thông hay không.
Những tin xấu của nhiều gia tộc đều bị lộ theo cách như vậy.
Đường Trọng Vi coi bản thân là một thành viên trong nhà họ Hoắc cho nên sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Biết cô ấy rất tôn trọng nhà họ Hoắc, Hoắc Khải cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao cũng đã hỏi xong những gì cần hỏi rồi.
Sau đó bọn họ lại nói thêm mấy chuyện nữa, phần lớn đều là việc mà Hoắc Giai Minh thấy hứng thú.
Như là thư pháp, hội họa, đồ cổ gì đó.
Nếu là thời cổ đại, Hoắc Giai Minh chính là kiểu con nhà quần là áo lượt, giống như ba loại bảo vật của Bối Lặc Gia trong truyền thuyết: “Quả óc chó, nhẫn tay và chim trong lồng”.
Hoắc Khải cũng khá hiểu mấy thứ này, cũng chơi rất giỏi.
Dù Hoắc Giai Minh có hỏi cái gì, Hoắc Khải đều nói được từ đầu chí cuối, khiến cho cậu ta phải phục sát đất. Cũng vì có Đường Trọng Vi ngồi cạnh, nếu không cậu ta đã chạy sang mà ôm đùi Hoắc Khải rồi.
Đường Trọng Vi chẳng nói chẳng rằng, yên tĩnh ngồi uống trà, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Hoắc Khải.
Mặc dù chỉ liếc một chút, nhưng vẫn mang theo sự kinh ngạc.
Những cô con gái nhà gia giáo sẽ không bao giờ nhìn chằm chằm một người đàn ông, nhưng Đường Trọng Vi cũng phải kinh ngạc vì sự thông thái của Hoắc Khải.
Dường như chuyện gì anh cũng có thể bàn luận được, hơn nữa còn nói rất đúng trọng tâm, giống như tất cả đều là sở trường của anh vậy.
Đường Trọng Vi cũng từng gặp người như vậy, chính là vị hôn phu của cô ấy.
Điều khiến cô ấy kỳ quái nhất chính là, hai người nay tuy khác nhau về tướng mạo nhưng cách nói chuyện và cử chỉ lại giống nhau như đúc, thậm chí đến cả nụ cười.
Cho đến lúc này, Đường Trọng Vi mới hiểu được, tại sao Hoắc Giai Minh lại kéo cô ấy đến đây như vậy.
Người đàn ông trước mặt cô ấy thực sự giống vị hôn phu đến bảy, tám mươi phần trăm. Nhưng chỗ không giống thì chắc chỉ là giọng nói và gương mặt mà thôi.
Hai người cách nhau thật xa mà sao có thể giống nhau như vậy chứ.
Điều này làm Đường Trọng Vi cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Khoảng ba, bốn tiếng sau, khi đã thay mấy lượt trà, Hoắc Khải mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Hôm nay cứ vậy đã nhé, tôi còn phải về nhà nấu cơm nữa. Khi nào cậu xử lí xong chuyện công ty chi nhánh ở nước ngoài thì báo cho tôi”.
Hoắc Giai Minh do dự vô cùng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đã lâu lắm rồi cậu ta chẳng nói chuyện với ai hợp như vậy. Cùng một vấn đề, mặc dù bố cậu không thể trả lời, nhưng cũng sẽ dạy dỗ vài câu, chứ đâu như Hoắc Khải, nói chuyện vừa thực tế lại vừa thú vị, khiến người ta mê đắm không thôi.
Người từng cho cậu ta cảm giác này chỉ có anh ba, nhưng giờ lại có thêm một người nữa, nên Hoắc Giai Minh đương nhiên rất vui vẻ.
“Cô Đường, rất vui khi được gặp cô. Mùa hè nóng nực, chú ý giữ ấm, tạm biệt”, Hoắc Khải đứng dậy rồi nói với Đường Trọng Vi.
Đường Trọng Vi bắt tay với anh, nghe vậy thì không khỏi ngẩn người.
Hoắc Giai Minh bật cười: “Anh Lý hài hước thật, trời mùa hè nóng thì sao còn phải giữ ấm chứ”.
“Nóng quá thì sẽ đi bơi đúng không, cho nên phải giữ ấm cũng đúng mà”, Hoắc Khải đáp: “Vậy đã nhé, hai người về nhà cẩn thận, tạm biệt”.
Nói rồi, Hoắc Khải rời khỏi vị trí và bước ra khỏi quán trà.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Hoắc Giai Minh cười vui vẻ: “Chị dâu, em nói đúng chứ, người này giống anh ba ghê nhỉ?”.
Không nhận được câu trả lời khiến Hoắc Giai Minh quay lại nhìn, thì thấy Đường Trọng Vi đang ngơ ngác đứng đó, giống như đang nghĩ đến xuất thần.
“Chị dâu, chị sao thế?”, Hoắc Giai Minh hỏi.
“Hả? Sao cơ?”, Đường Trọng Vi lúc này mới hồi thần lại.
“Em hỏi chị đang nghĩ gì thế”, Hoắc Giai Minh nói.
“Không có gì”, Đường Trọng Vi vô thức lắc đầu, nhưng sau đó, cô ấy lại không kìm được mà nhìn về hướng Hoắc Khải rời đi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Mùa hè nóng nực, chú ý giữ ấm. Nếu là người khác thì sẽ thấy đây là một trò đùa, nhưng nó lại quen thuộc với Đường Trọng Vi đến lạ.
Cơ thể của cô thuộc loại dễ ra mồ hôi, nhất là đến tối. Chỉ cần trời hơi nóng một chút là sẽ ra mồ hôi đầy người. Từ nhỏ đến lớn, nếu mà xếp lại số chăn cô từng đá thì chắc nó còn cao hơn cả núi Himalaya mất.
Vì cô ấy và Hoắc Khải cùng nhau lớn lên, cho nên hai người cũng từng nằm chung một chiếc giường.
Cho nên Hoắc Khải cũng là một trong số ít những người ngoài mà biết về cái tật này của cô ấy.
Khi trưởng thành, mặc dù hai người đã giữ khoảng cách, không thể ngủ chung giường nữa nhưng mỗi khi thấy cô ấy bị cảm, Hoắc Khải vẫn quan tâm xem có phải là buổi đêm cô ấy lại đá chăn hay không.
Mặc dù mùa hè nóng, nhưng khi ra mồ hôi nhiều mà lại mở điều hòa và không đắp chăn thì sẽ rất dễ bị cảm.
Chuyện này gần như trở thành bí mật nhỏ của cả hai.
Câu nói này lại được phát ra từ một người đàn ông bản thân chưa bao giờ gặp như vậy, dĩ nhiên sẽ khiến Đường Trọng Vi nghĩ nhiều.
Anh ta biết chuyện này?
Hay là chỉ vô tình đùa thôi?
Bất tri bất giác, Đường Trọng Vi đã có chút tò mò về Hoắc Khải.
Mà lòng hiếu kỳ chính là một điềm báo cho sự “sa lưới” của một người phụ nữ.
Ra khỏi quán trà, Hoắc Khải quay lại nhìn bên trong quán, như vẫn có thể nhìn thấy cô gái hàng xóm mà anh coi như em gái kia.