Chế Tạo Hào Môn

Chương 515: Chương 515: Đánh nhau




Tính cách của Đường Thế Minh vốn không thích so đo, nhìn thấy bộ dáng bất cần của người phụ nữa nên cũng không muốn nói thêm gì nữa, chuẩn bị đi vòng qua rời đi.

Tuy nhiên, người phụ nữ đó đã túm lấy anh ta mà nói: “Muốn bỏ đi khi đụng phải người khác sao. Xem ra anh thật sự không phải là đàn ông!”

Đường Thế Minh khẽ cau mày, anh ta không thích cảm giác bị điều khiển, vô thức quay lưng lại và khoanh tay, dùng thế võ để thoát khỏi sự bám dính của người phụ nữ. Tuy nhiên, lòng bàn tay của người phụ nữ cũng thuận theo hướng xoay, đôi cánh tay như đôi rắn quấn quanh một lần nữa.

Tình huống này khiến cho cả hai đều khẽ giật mình.

Người phụ nữ giễu cợt: “Chẳng trách lại có người vô lý như vậy, hóa ra là người có luyện võ, xui xẻo cho anh hôm nay lại gặp được tôi! Nếu không xin lỗi thì hôm nay không ra khỏi đây được đâu!”

“Học Bát quái chưởng?”, Đường Thế Minh hỏi.

“Liên quan gì đến anh, mau xin lỗi!”, người phụ nữ tức giận nói.

Đường Thế Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay cứng rắn, định mạnh mẽ phá vỡ sự vướng víu của đối phương. Sức lực của anh ta quả thật quá lớn khiến người phụ nữ không chống được, nhưng vừa đẩy lòng bàn tay của mình vào vai người kia, người phụ nữ đã quay lại nhào vào vòng tay của Đường Thế Minh, dùng cùi chỏ đập mạnh vào ngực anh ta.

Đây là Bát cực quyền?

Đường Thế Minh hơi ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ này lại học được nhiều kỹ thuật quyền cước đến như vậy, hơn nữa còn rất thành thạo các động tác, góc độ và sức mạnh.

Anh ta nhanh chóng đưa tay còn lại lên, vừa chặn ngực vừa giữ cùi chỏ của đối phương và dồn sức sang một bên. Nhưng động tác của người phụ nữ cũng rất nhanh, lại dính chiêu thức rồng bơi của Bát quái chưởng, khiến anh ta không thể giãy dụa.

Nhấc chân phải lên, người phụ nữ đá vào hạ bộ của Đường Thế Minh.

Cảm nhận được động tác của đối phương, hai chân Đường Thế Minh kẹp lấy bắp chân của đối phương, trầm giọng nói: “Chẳng qua chỉ là đi đường đụng phải nhau, sao lại phải ra tay hung ác như thế, có phải là phụ nữ không vậy!”

“Anh không xin lỗi vì đã đụng phải người ta mà còn nói nhiều lời nhảm nhí như vậy, anh có phải là đàn ông không?”, người phụ nữ vặn lại, không thể rút bắp chân ra, vì vậy chỉ lấy khuỷu tay trước đánh vào cằm Đường Thế Minh một lần nữa.

Mỗi đòn tấn công của người phụ nữ đều rất dữ dội, nhìn qua một cái là biết người có kinh nghiệm thực chiếc lâu năm.

May mắn thay, Đường Thế Minh cũng không phải tay mơ, với kinh nghiệm thực chiến phong phú, hai người đã chiến đấu giáp lá cà trong phạm vi cực kỳ hạn chế. Người đi qua đường nhìn thấy thì trợn mắt há mồm, hai người này cũng quá lớn gan, ở trong bệnh viện mà cứ cọ tới cọ lui. Người trẻ bây giờ thật là quá cởi mở.

Người qua đường chỉ nhìn thấy sự náo nhiệt, chỉ người trong cuộc mới nhìn thấy và hiểu được sự nguy hiểm trong từng đòn đánh ra.

Lúc đầu, Đường Thế Minh có chút coi thường người phụ nữ này, dù sao anh ta cũng là một võ sĩ thực thụ của một gia đình có truyền thống, anh ta luyện võ từ khi còn nhỏ và được các trưởng lão trong gia đình dạy dỗ.

Trên toàn thế giới, có rất ít người ở độ tuổi của anh đạt được thành tựu trong lĩnh vực võ thuật.

Nhưng hiện tại, anh ta gặp phải một người phụ nữ là đối thủ của mình, quả thật rất bất ngờ.

Sau khoảng hai phút, hai người đập tay vào nhau, và cả hai đều cảm thấy nửa người như tê liệt, không thể cử động dễ dàng.

Một lúc sau, cảm giác tê dại trên cơ thể có chút cải thiện, người phụ nữ nghiến răng lao tới tiếp tục đánh nhau.

Lúc này, Đường Thế Minh đột nhiên rút lui mấy bước, nói: “Thật xin lỗi“.

Người phụ nữ sửng sốt một chút, sau đó không vui nói: “Anh còn chưa thua, sao lại nói xin lỗi! Lại đánh một trận, lúc đó nhận thua cũng chưa muộn!”

Đường Thế Minh lắc đầu nói: “Tôi đã thua rồi, cân nặng của tôi so với cô nặng hơn, đàn ông trời sinh khí huyết so với phụ nữ cũng dồi dào hơn. Bây giờ đánh đến kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng nếu như cô có điều kiện ngang với tôi, thì tôi sẽ không bằng cô“.

Đường Thế Minh dứt khoát đầu hàng khiến người phụ nữ sững sờ, sau đó phản ứng lại, nhưng cũng không dễ dàng tiến lên tấn công, chỉ có thể cong môi nói: “Tuy rằng anh lỗ mãng, nhưng vẫn có chút nhãn lực đó“.

“Không biết cô học võ từ ai?”, Đường Thế Minh hỏi.

“Liên quan gì đến anh!”, người phụ nữ trừng mắt nhìn anh ta và nói: “Nghĩ rằng nếu chủ động đầu hàng thì sẽ có thể nói chuyện sao?”

Sau đó, người phụ nữ quay lưng bỏ đi, trước sự ngạc nhiên của Đường Thế Minh, người đó đã đi vào phòng bệnh của Cố Phi Dương.

Đường Thế Minh cũng đi tới cửa phòng bệnh, nhìn qua cửa kính, thấy người phụ nữ đó đang nói chuyện với Hoắc Khải.

“Anh là ai?”, người phụ nữ nhướng mày hỏi.

Hoắc Khải ngước nhìn người nọ và hỏi: “Còn cô là ai?”

“Tôi hỏi trước”.

“Tôi là Lý Phong, cô là ai?”

“Tôi là Đồng Tử Thiến!”, người phụ nữ đi đến bên giường Cố Phi Dương, nhìn cô một cái rồi tức giận hỏi: “Ai làm cô ấy tổn thương thế này?”

“Một kẻ xấu, đã bị bắt, cô có phải là bạn của cô Cố không?”, Hoắc Khải hỏi.

“Tôi là học trò của cô ấy”, Đồng Tử Thiến đáp.

Cô ta đã tập võ từ khi còn nhỏ và có thể lực rất tốt, có lẽ vì cô ta đã tiếp xúc với quá nhiều dao, súng và gậy gộc từ khi còn nhỏ nên cô ta rất thiếu kiên nhẫn với những thứ như vậy. Khi lớn lên, cô ta đã yêu thích khiêu vũ, vì nó rất đẹp mắt.

Những điệu nhảy uyển chuyển của Cố Phi Dương đã khiến Đồng Tử Thiến luôn ngưỡng mộ. Rõ ràng cô ta có thể thực hiện các động tác xoạc chân và nâng cao chân tùy ý, nhưng làm thế nào cô ta lại không thể uyển chuyển như Cố Phi Dương được?

Lần này khi Cố Phi Dương bị tấn công, Giang Chí Hạo đã nhờ người của tập đoàn Phong Âu đến vũ đoàn của cô ta để thông báo, sau khi Đồng Tử Thiến biết được sự việc, cô ta lập tức chạy đến bệnh viện để thăm hỏi.

Loading...

Khi biết được mối quan hệ giữa Đồng Tử Thiến và Cố Phi Dương, Hoắc Khải mới cho biết: “Hiện tại cô ấy vẫn chưa hoàn toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Cô có thể trở lại sau vài ngày nữa“.

“Mối quan hệ của anh với cô Cố là gì? Bạn trai của cô ấy sao?”, Đồng Tử Thiến hỏi.

“Không phải, là một người bạn”, Hoắc Khải trả lời.

“Ồ, vậy đều là bạn bè, nên tại sao tôi phải nghe lời anh?”, Đồng Tử Thiến nói: “Hơn nữa anh là đàn ông, nếu cô Cố cần đi vệ sinh hay lau người thì anh có thể làm không? Chính anh mới nên quay lại sau vài ngày nữa, giao việc ở đây cho tôi“.

Hoắc Khải nhìn cô ta không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã dần trở nên lạnh lùng.

Đồng Tử Thiến vốn dĩ thấy anh không có chút khí chất võ thuật nào mà còn muốn làm cô ta sợ hãi, nhưng ánh mắt của Hoắc Khải đột nhiên lại khiến cô ta dựng tóc gáy.

Người luyện võ có khứu giác nhạy bén hơn người thường, vì bản thân luyện võ là để phát triển tiềm năng cơ thể con người, để bản năng bị lãng quên từ xa xưa trở lại cơ thể con người.

Trong mắt của Đồng Tử Thiến, Hoắc Khải giống như dã thú, còn đáng sợ hơn cả con hổ nguy hiểm nhất mà cô ta từng thấy.

Loại sợ hãi này xuất phát từ sâu trong trái tim, không có liên quan gì đến ngoại hình của đối phương. Đó là khí chất đặc biệt của một người, là áp lực mạnh mẽ do nó tạo ra.

Người có khí chất giống như vậy mà Đồng Tử Thiến đã từng gặp qua chắc chỉ có mỗi trưởng lão lợi hại nhất gia tộc của cô ta.

Nhưng người đàn ông trước mặt quá trẻ, chắc chỉ lớn hơn cô ta mấy tuổi, da thịt trên người cũng không cứng chắc, thoạt nhìn cũng không giống người luyện võ, sao lại có thể toát ra khí chất đó được?

Lúc này, vẻ lạnh lùng trong mắt Hoắc Khải đã tan biến, anh nhàn nhạt nói: “Đây không phải là nơi để ồn ào, cũng không phải là lúc để ồn ào. Cô ở bên ngoài đã ồn ào đủ rồi, nên về sớm đi, vài ngày nữa hãy quay lại. Đợi cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ nói với cô ấy rằng cô đã ở đây“.

Đồng Tử Thiến trừng mắt, miệng phồng lên giống như một con ếch đang tức giận. Điều khiến cho cô ta càng không thể hiểu nổi, đó là rõ ràng trong lòng cô ta đang rất khó chịu, nhưng bản năng của cơ thể lại khiến cho cô ta không tự chủ được mà bước ra ngoài.

Một mạch đi ra cửa, Đồng Tử Thiến mới phản ứng được, mới nghĩ tại sao cô ta lại đi ra?

Cô ta thật sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khí chất của Hoắc Khải đã hoàn toàn áp chế cô ta, người có võ công càng mạnh thì càng nhận thấy rõ luồng khí này.

Ngoài cửa, Đường Thế Minh còn chưa rời đi, Đồng Tử Thiến ngẩng đầu nhìn thấy anh ta, không khỏi càng thêm cáu kỉnh: “Anh ở đây làm gì, muốn tiếp tục bị đánh sao?”

Đường Thế Minh liếc nhìn Hoắc Khải trong phòng, sau đó nói với Đồng Tử Thiến: “Cô không cùng cậu ấy đối đầu, đó là một lựa chọn thông minh“.

Dứt lời, Đường Thế Minh quay người rời đi.

Đồng Tử Thiến sững sờ một chút, mới tức giận đuổi theo: “Ý của anh là sao? Ý của anh là tôi sợ anh ta hả? Anh nói rõ, đừng bỏ đi!”

Hai người kẻ trước người sau, đuổi theo nhau ra khỏi bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Hoắc Khải nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Phi Dương, khẽ thở dài.

Như đã nói với Đường Thế Minh, trong lòng anh cảm thấy nợ Cố Phi Dương rất nhiều, nhưng anh không thể nói được anh nợ cô ta cái gì, vì rõ ràng là anh không làm gì cả.

Có lẽ là bởi vì trong cuộc đời này còn có một người khác, sẵn sàng đem mọi thứ cho anh ngoài Ninh Thần và Đường Đường.

Cứ như vậy, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, sáng sớm ngày thứ ba, Cố Phi Dương mới chậm rãi mở mắt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.