Chế Tạo Hào Môn

Chương 565: Chương 565: Đến nhà làm khách




Hoắc Khải đương nhiên sẽ không từ chối lời mời của Đường Quốc Diệu, kết bạn với người đứng đầu Quốc tế Đường Thị thì cũng không có gì là xấu.

Chưa kể đến việc Hi Vọng Mới vẫn chưa đạt được thành quả như mong đợi, cho dù công ty của anh có đạt đến quy mô ngàn tỷ thì Quốc tế Đường Thị vẫn là một đối tác có trình độ cao.

Trước khi về nhà, Đường Quốc Diệu đã đặc biệt gọi điện cho Đường Trọng Vi, Đường Trọng Vi rất vui khi biết rằng Hoắc Khải sẽ đến nhà mình.

Khi cả hai về đến nhà, bảo mẫu đã đi tới thông báo: “Hôm nay cô chủ muốn tự mình nấu ăn nên không để cho người khác giúp, ông chủ có muốn gọi cô ấy ra ngoài không?”

Đường Trọng Vi không phải là một cô gái chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết, cô ấy thông hiểu piano, cờ vua, thư pháp, hội họa và nấu ăn cũng rất giỏi. Cô ấy còn đặc biệt bị ảnh hưởng bởi Hoắc Khải, vì anh rất thích nấu ăn.

Nhưng vì thân phận cao quý của cô ấy, bảo mẫu luôn sợ cô ấy sẽ cắt trúng tay của mình, lỡ có chuyện gì xảy ra với cô chủ cành vàng lá ngọc thì bảo mẫu không thể nào chịu trách nhiệm nổi.

Đường Quốc Diệu cười, xua xua tay nói: “Con bé muốn làm thì cứ để cho con bé làm. Chỉ cần vui vẻ là được. Cô hãy đi pha một ấm trà đi“.

Cô bảo mẫu vâng dạ rồi đi lấy bộ ấm trà, cùng lúc đó, vợ của Đường Quốc Diệu là Doãn Tuệ Tĩnh cũng bước xuống cầu thang.

Nhìn thấy Hoắc Khải đến, Doãn Tuệ Tĩnh cũng không có ý chào hỏi, nhưng Đường Quốc Diệu đã chủ động gọi bà ta: “Tuệ Tĩnh, đây là cậu Lý, cậu Lý, đây là vợ của tôi, Doãn Tuệ Tĩnh“.

“Bà chủ tịch trông thật trẻ đẹp, tôi không biết nên gọi là chị hay gọi là gì cho phải phép nữa”, Hoắc Khải buông lời nịnh nọt đúng lúc.

Trên thực tế, anh và Doãn Tuệ Tĩnh không hề xa lạ với nhau, họ thường gặp nhau khi anh còn là cậu chủ của nhà họ Hoắc. Ấn tượng của Doãn Tuệ Tĩnh về Hoắc Khải rất tốt. Ngoài ra, giữa hai bên có quan hệ liên hôn nên bà ta đã luôn coi anh như con rể.

Để rồi cuối cùng, nhà họ Hoắc hủy bỏ hôn ước, biến Đường Thị thành trò cười.

Tuy nhiên, Doãn Tuệ Tĩnh vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, theo quan điểm của bà ta, trên đời chỉ có một người đàn ông là Hoắc Khải mới có thể xứng đáng với con gái của bà ta.

Hoắc Khải sống lại trong thân xác của Lý Phong, lại tiếp xúc với Đường Trọng Vi sau khi nhà họ Hoắc hủy bỏ hôn ước, mà Đường Trọng Vi cũng có cảm tình với Hoắc Khải.

Đường Quốc Diệu không hề giấu giếm chuyện này với bà ta, thậm chí còn hỏi ý kiến của bà ta.

Đương nhiên, việc hỏi ý kiến chỉ là trong giai đoạn bắt đầu, chứ càng về sau thì Đường Quốc Diệu lại càng thích Hoắc Khải.

Nhà họ Hoắc chỉ là có xuất phát điểm cao hơn, nhưng năng lực cá nhân của Lý Phong này cũng đã quá đủ, chỉ cần chăm chỉ thì có lẽ sau này cũng sẽ có thể đạt đến trình độ như vậy, thậm chí còn có thể vượt qua nhà họ Hoắc.

Nhưng điều này làm cho Doãn Tuệ Tĩnh cảm thấy không hài lòng, dù thế nào đi nữa thì bà ta cũng hy vọng Đường Trọng Vi có thể trở lại với ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc. Vì vậy, khi tình cảm của Đường Trọng Vi dần chuyển sang một người đàn ông khác đã khiến cho Doãn Tuệ Tĩnh cảm thấy chẳng có gì tốt đẹp.

Chính vì vậy, trước khi nhìn thấy Hoắc Khải, bà ta đã rất bất mãn với người đàn ông mà chồng và con gái mình thường nhắc đến.

Dù có năng lực đến đâu thì cũng không được trêu ghẹo con gái của bà ta, hơn nữa người này lại còn là một người đàn ông đã có gia đình.

Doãn Tuệ Tĩnh và Đường Quốc Diệu đã tranh cãi nhiều lần về vấn đề này.

Đường Quốc Diệu cảm thấy không có nhiều sự khác biệt giữa đàn ông đã kết hôn và chưa kết hôn, đặc biệt là ở cấp độ của bọn họ, nơi lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.

Vì vậy, chỉ cần con gái thích và có thể mang lại đủ lợi ích cho công ty thì không có gì phải lo lắng cả.

Doãn Tuệ Tĩnh càng bất mãn hơn khi nghe điều đó, con gái mình xinh đẹp như thế, đâu phải là không thể lấy được chồng. Những người theo đuổi con bé thực sự có thể xếp hàng từ đây đến tận nước ngoài, tại sao nhất định phải tìm đến một người đàn ông đã có gia đình?

Khi chuyện này truyền ra ngoài, bà ta còn biết giấu mặt mũi của mình ở đâu?

Lần này Hoắc Khải đến nhà với tư cách khách được chính Đường Quốc Diệu mời đến và giới thiệu với Doãn Tuệ Tĩnh.

Nhưng bây giờ khi Đường Quốc Diệu gọi bà ta xuống, thì Doãn Tuệ Tĩnh chỉ ờ một tiếng rất lãnh đạm, không có chút nhiệt tình nào.

Đường Quốc Diệu biết tại sao vợ mình lại có thái độ như vậy, nên nói với Hoắc Khải: “Trước tiên hãy ngồi xuống uống trà, sau đó chờ xem hôm nay Vi Vi sẽ làm ra món gì ngon. Con bé rất ít khi vào bếp, hôm nay được ăn món do nó nấu cũng là nhờ cậu“.

“Con gái nấu ăn thì có gì vui lắm à?”, Doãn Tuệ Tĩnh thờ ơ nói.

Đường Quốc Diệu cười, cũng không quan tâm, xem như là không nghe thấy.

Người có thân phận như ông ấy, cho dù đứng ở bờ vực thì nét mặt cũng có thể không chút thay đổi, ông ấy làm sao có thể cảm thấy lúng túng chỉ vì vài câu nói của vợ mình.

Chuyện này cũng đúng đối với Hoắc Khải. Hơn nữa anh cũng biết rằng thái độ thờ ơ của Doãn Tuệ Tĩnh đối với anh có lẽ là do Đường Trọng Vi có cảm tình với anh.

Dựa trên những hiểu biết trước đây về Doãn Tuệ Tĩnh, anh biết bà ta không thích người đàn ông nào khác ngoại trừ ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc.

Vì vậy, Hoắc Khải nói: “Tôi không kịp mang quà khi đến thăm nhà lần này. Tôi sẽ bù vào lần sau vậy“.

“Lần này còn chưa đi mà đã muốn có lần sau? Thật sự không nghĩ bản thân là người ngoài nhỉ”, Doãn Tuệ Tĩnh bĩu môi nói.

Đường Quốc Diệu có chút bất lực nói: “Bà bớt nói vài câu được không, xuống bếp giúp Vi Vi đi, đừng để con bé tự cắt vào tay“.

“Tôi có nói gì sai à? Nếu không thích nghe thì tôi cũng chẳng thèm nói”, Doãn Tuệ Tĩnh hừ một tiếng rồi đi vào bếp.

Đường Quốc Diệu nhìn Hoắc Khải, nói với vẻ mặt áy náy: “Tôi thật sự xin lỗi, tính bà ấy là như vậy, cậu đừng để trong lòng nhé“.

Hoắc Khải cười nói: “Tôi nghĩ tính tình này rất tốt. Đạt đến sự sung túc thế này thì cũng không có mấy người có thể thực sự quan tâm đến hạnh phúc của con cái. Chủ tịch Đường có một người vợ như vậy, cô Đường cũng có một người mẹ như vậy, đúng là sự may mắn cho cả hai người“.

Hoắc Khải nói rất hay, Đường Quốc Diệu rất vui khi nghe điều đó, ông ấy nói: “Đúng vậy. Mặc dù đôi khi bà ấy quá thẳng thắng nên dễ xúc phạm mọi người, nhưng bà ấy thực sự là một người vợ tốt hiếm có trong cuộc sống. Vi Vi có mối quan hệ tốt với mẹ hơn tôi rất nhiều. Nếu có bất kỳ mối quan tâm nào, con bé cũng sẽ tâm sự với mẹ“.

“Nhưng tôi cảm thấy chủ tịch Đường cũng không phải là không quan tâm nhiều đến con cái, ngược lại ông rất nguyện ý cho con của mình được tự do. Điều này cũng rất khó có được. Cô Đường quả thực quá may mắn mới có thể có bố mẹ tốt như vậy”, Hoắc Khải nói.

Đây không phải là lời nịnh nọt, mà chính là lời nói chân thành của anh.

Hầu hết con cháu từ các gia đình giàu có không có quyền tự do của họ trong việc lựa chọn vợ chồng, họ muốn lấy ai đều phụ thuộc vào ý kiến của bố mẹ.

Nếu bố mẹ cảm thấy cuộc hôn nhân có thể mang lại lợi ích cho công ty thì sẽ đồng ý, ngược lại thì họ sẽ cố gắng hết sức để cản trở.

Con cháu trong những gia đình giàu có nhìn bề ngoài thì hào nhoáng, không thiếu cơm ăn áo mặc, nhưng thực chất lại rất túng quẫn, còn túng quẫn hơn cả những người bình thường.

Đặc biệt là trong đời sống gia đình sau này, sống cả đời với người mình không thích chắc chắn là một cực hình.

Vì vậy, tại sao nói người giàu dễ bị sa ngã, khía cạnh này cũng chiếm một phần lớn nguyên nhân.

Ai mà không muốn ở bên cạnh người mình thực sự thích? Sau khi thỏa mãn tham vọng của gia đình, thì họ sẽ dễ dàng buông thả bản thân và đi tìm kiếm tình yêu đích thực hơn người khác.

Tất nhiên, không phải người giàu nào cũng muốn có tình yêu đích thực, một số lượng lớn coi tình cảm chỉ là chuyện vặt vãnh, điều này cũng khiến nhiều người có ấn tượng xấu về người giàu và cảm thấy họ không đủ chân thành.

Hoắc Khải cũng là một trong số những người giàu có, anh trước nay chưa bao giờ tự coi mình là một quý ông, anh đã làm rất nhiều điều mà người bình thường sẽ căm ghét, nhưng bây giờ khi anh đã được tái sinh thành một con người mới thì anh cũng đã thay đổi luôn suy nghĩ của mình.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì suy nghĩ của Đường Quốc Diệu và Doãn Tuệ Tĩnh cũng như sự quan tâm của họ dành cho Đường Trọng Vi là rất hiếm có ở trong thế giới thượng lưu này, cho nên Hoắc Khải luôn ngưỡng mộ họ.

Đối với họ thì con gái chỉ là con gái của họ, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy con gái của mình đi đổi lấy lợi ích. Cho dù vì Quốc tế Đường Thị đã đủ mạnh để không cần dựa vào hôn nhân vì lợi ích, hay vì Đường Quốc Diệu và Doãn Tuệ Tĩnh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, thì đây cũng là điều mà hầu hết mọi người không thể làm được.

“Cậu Lý nói lời này có phải là có tâm sự trong lòng hay không? Tôi nhớ có người nói rằng bố của cậu là người đứng đầu dòng chính của nhà họ Lý, nhưng đã chết vì một tai nạn?”, Đường Quốc Diệu hỏi.

Cái gọi là nghe người ta nói, kỳ thực là do ông ấy đã cử người đi điều tra. Chỉ là ông ấy muốn tìm một lý do tốt hơn để hỏi mà thôi.

Hoắc Khải cũng không thắc mắc về nguồn tin của Đường Quốc Diệu đến từ đâu, cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu nói: “Đúng vậy, cái chết do tai nạn của bố tôi luôn là nỗi đau lớn nhất đối với tôi và gia đình. Cho đến nay, vẫn không ai có thể quên được. Vì vậy, khi tôi nhìn thấy những bậc cha mẹ như vợ chồng chủ tịch Đường thì tôi cảm thấy rất xúc động“.

“Điều đó khiến cậu đau lòng...”, Đường Quốc Diệu thở dài nói: “Tôi cũng nghe người ta nói ban đầu cậu sống ở nhà họ Lý không hề tốt, bị nhiều người nhắm tới? Nhưng bây giờ chắc tốt hơn nhiều rồi. Nắm trong tay một công ty như Hi Vọng Mới thì không ai dám làm khó cậu nữa“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.