Chế Tạo Hào Môn

Chương 369: Chương 369: Đi hay không thì tuỳ




Ninh Thần mỉm cười, vỗ vào tay anh, nói: “Bây giờ anh nói năng càng ngày càng ngọt. Anh học ở đâu đấy, Ngọc Lâm dạy anh à?”

“Cậu ta vẫn đang độc thân thì sao có đủ tư cách để dạy anh yêu vợ thế nào”, Hoắc Khải nói.

“Câu nói này đừng để mẹ em nghe thấy, nếu không bà lại tức lên mắng người đấy”, Ninh Thần nói.

Năm nay, Ninh Ngọc Lâm đã hai mươi sáu tuổi mà còn chưa có bạn gái chính thức chứ đừng nói đến chuyện kết hôn. Chuyện này vẫn luôn là nỗi lo của Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai.

Con trai nhà người ta, bây giờ đều đã làm bố rồi, còn con trai nhà họ còn chưa biết cây cải thảo là cây gì.

Mỗi lần nói đến chuyện này, Đặng Tuấn Mai sẽ véo tai Ninh Ngọc Lâm, mắng cậu ta đến mức tối tăm mặt mũi.

Ninh Ngọc Lâm cũng biết nỗi lòng của bố mẹ, cho nên nếu không có chuyện gì quan trọng cần về nhà thì cũng sẽ không về, để tránh bị giục cưới.

Mà Đặng Tuấn Mai gần đây đã bắt đầu chuẩn bị xếp đặt cho cậu ta xem mắt. Bản thân cậu ta đã không làm được thì đừng trách bố mẹ lo chuyện bao đồng!

“Còn bao lâu nữa thì em làm xong?”, Hoắc Khải hỏi.

“Em vừa cùng tổng quản lý Mục bàn bạc xong việc hợp tác với đơn vị chuyển phát nhanh, nhân đây nói với anh luôn. Chúng ta chuẩn bị liên kết với kinh doanh đường sắt để thúc đẩy việc bán đồ ăn giảm cân trên tầu. Vốn dĩ em cảm thấy kế hoạch này có chút mạo hiểm, dù trên tầu có nhiều người nhưng rất khó xác định thị trường. Nhỡ không được yêu thích thì sẽ là một cú đánh vào tính tích cực của công ty”.

“Ý tưởng này cũng khả thi đấy. Nhưng anh đề nghị các em nên nghiên cứu thời gian tàu chạy, tìm tàu chạy đường dài, tốt nhất có liên quan đến du lịch. Tuy rằng thời gian đi cả lộ trình bằng tàu cao tốc đã được rút ngắn đi nhiều nhưng để đi quãng đường dài thì cũng rất mất thời gian. Hơn nữa người đi du lịch đa phần sẽ chú ý đến những thứ liên quan đến sức khoẻ, vì thế có lẽ sẽ thích sản phẩm của em”, Hoắc Khải nói.

“Em cũng nghĩ như vậy. Em đang bảo mấy người Tư Tư làm báo cáo thời gian biểu và bản đồ đường đi”, Ninh Thần nói: “Nhưng làm sao để cung cấp đồ ăn, nước uống, làm sao để an toàn, tỷ suất lợi nhuận bao nhiêu. Còn cần làm chi tiết hơn nữa, có lẽ một thời gian nữa mới chính thức phân phối”.

“Không sao, chúng ta còn thời gian để làm, dần dần sẽ tốt thôi”, Hoắc Khải nói.

Giọng nói dịu dàng của anh cổ vũ cho Ninh Thần, vì lần này, chính cô chủ động đề ra phương án phát triển thị trường.

Kế hoạch của công ty trước đây đều do Hoắc Khải làm là chính. Từ việc hợp tác với đơn vị chuyển phát nhanh đến thúc đẩy phát triển đồ ăn kiêng, đều là Hoắc Khải và Mục Thế Kiệt làm.

Tuy cô có tham gia vào cuộc đàm phán với công ty chuyển phát nhanh nhưng đa phần chỉ có thể coi là chân chạy việc.

Lần này lợi dụng tàu hoả để đẩy mạnh doanh số của đồ ăn kiêng, trong lòng Ninh Thần cứ thấp thỏm không yên. Hầu như lúc nào cô cũng có thể nghĩ đến khả năng thất bại.

Nhưng bây giờ, sự cổ vũ của Hoắc Khải khiến cô an tâm hơn rất nhiều.

Chỉ cần chồng cô không phản đối thì cô cảm thấy có thể làm được.

“Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì thu dọn một chút, tối nay chúng ta về nhà”, Hoắc Khải nói.

“Hả? Gấp như thế sao?”, Ninh Thần kinh ngạc hỏi.

Bây giờ đang là buổi tối, nếu trở về nhà thì trời cũng sáng rồi.

“Ngồi ngơ ngẩn ở đây quá lãng phí thời gian, không bằng trở về làm việc có ý nghĩa”, Hoắc Khải nói.

Tuy Ninh Thần không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể đoán được là nhất định liên quan đến chuyện chồng cô vừa nói đi ra ngoài bàn việc.

Người nhà họ Lý lại khiến anh tức giận sao?

Nhà họ Lý trong mắt Ninh Thần, thật sự giống như kiểu nhân vật lớn không thể đắc tội. Hơn nữa đây lại là quê nhà của chồng cô, tất cả họ hàng đều ở đây. Nhưng nếu những người họ hàng này luôn khiến anh tức giận vậy thì cô cũng không vui chút nào.

Bản thân cô chịu ấm ức một chút thì không sao, cùng lắm khóc mấy lần là xong, nhưng mấy người dựa vào đâu mà bắt nạt người đàn ông của tôi?

Ninh Thần gật đầu, nói: “Vậy em thu dọn chỗ tài liệu này đã, khoảng mười phút thì xong”.

“Được, anh đi đặt vé”, Hoắc Khải nói.

Hai người ai nấy làm việc của mình. Khoảng năm phút sau thì có người gõ cửa.

Ninh Thần vừa đứng dậy thì bị Hoắc Khải ngăn lại, nói: “Em cứ làm đi, anh ra mở cửa”.

Đi đến mở cửa ra, Hoắc Khải nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Tào Hạc Minh.

Dáng vẻ này của lão ta khiến Hoắc Khải cảm thấy không thoải mái. Có chuyện gì thì cứ nói, sao còn phải tỏ ra cái vẻ hả hê lộ liễu như vậy nữa chứ.

Không hiểu rốt cuộc bà cụ nghĩ thế nào mà lại cho một người không giấu nổi cảm xúc riêng làm quản gia, như thế cũng mất mặt quá.

“Bà cụ bảo cậu đến phòng của bà ấy”, Tào Hạc Minh nói.

“Không có thời gian, chúng tôi phải đi luôn bây giờ”, Hoắc Khải nói: “Ông quay về nói với bà cụ, có chuyện gì, đợi dịp khác lại nói tiếp đi”.

Tào Hạc Minh cười lạnh, nói: “Lý Phong, cậu không nên cho rằng mình họ Lý thì thật sự có chỗ đứng ở cái nhà này. Người mà bà cụ muốn gặp, có là hoàng thượng cũng không thể từ chối. Cậu cảm thấy nếu không đi thì có thể bước ra khỏi căn phòng này sao?”

Hoắc Khải cũng không nói nhiều, ngay lập tức đạp một bước ra đứng bên ngoài cửa, nói: “Tôi đi ra ngoài rồi, làm sao?”

Tào Hạc Minh sững người, sau đó mới có phản ứng, đây là Hoắc Khải đang cố ý làm nhục lão ta.

Lão ta tức giận đùng đùng, nói: “Cậu đừng láo, có bản lĩnh thì láo trước mặt bà cụ xem!”

“Tôi không láo với ai cả, nhưng còn ông, một quản gia có tư cách gì mà kêu gào lên với tôi? Coi như thân phận của tôi là một đứa con hoang, ít nhất cũng là một thành viên nhà họ Lý. Còn ông, nói dễ nghe thì là quản gia, nói khó nghe thì là người làm thuê cho nhà họ Lý. Chỉ là một người làm thuê mà nói chuyện với chủ nhà không biết trên dưới như thế. Chỉ có bà cụ có thể dung túng cho ông, may mà tôi cũng không có quyền lực gì, nếu không, ông cho rằng mình còn ăn cơm nhà họ Lý được mấy ngày nữa?”

Sự chế giễu của Hoắc Khải khiến vẻ tức giận lẫn xấu hổ trên khuôn mặt lão ta càng rõ ràng.

Bình thường, lão ta hận nhất ai nói lão ta chỉ là người làm thuê cho nhà họ Lý. Bản thân lão ta là quản gia, một đứa làm thuê có thể so với lão ta sao?

Bây giờ Hoắc Khải lại nói ra những lời đó khiến Tào Hạc Minh chỉ muốn tát cho anh một phát.

Nhưng đánh người thì không tốt, huống hồ đây còn là người nhà họ Lý, bà cụ có thiên vị lão ta thế nào thì chuyện này truyền ra bên ngoài cũng sẽ có rất nhiều người nói là do lão ta sai.

Đè nén sự tức giận trong lòng, Tào Hạc Minh nói: “Cậu đi hay không thì tuỳ”.

Nói xong, Tào Hạc Minh liền quay người rời đi.

Hoắc Khải chẳng thèm quan tâm đến lão ta. Chỉ một quản gia nho nhỏ thì có gì mà ghê gớm.

Anh quay lại đóng cửa phòng, đặt vé máy bay xong xuôi rồi đợi Ninh Thần thu dọn tài liệu.

Nhưng tài liệu mà Ninh Thần sửa soạn hai ngày nay khá nhiều, sắp đặt, phân loại, để riêng từng tập cũng tốn không ít thời gian.

Đợi cô làm xong thì cũng mất khoảng hai mươi lăm phút.

“Còn kịp không anh? Em nghe nói những chuyến bay trong nước không bay sáng sớm”, Ninh Thần lo lắng hỏi.

“Cũng không phải tất cả các chuyến đều không bay, nếu thời tiết cho phép thì còn một số ít chuyến vẫn khởi hành”, Hoắc Khải nói.

Trước đây có vài lần xảy ra tai nạn hàng không đều là những chuyến bay đêm. Cân nhắc đến an toàn chuyến bay, trạng thái sức khoẻ và thời gian nghỉ ngơi của tiếp viên, hơn nữa những chuyến bay đêm cũng rất ít hành khách, chi phí vận hành tăng lên và các nguyên nhân khác mà các chuyến bay vào sáng sớm bị ngừng bay cũng là chuyện rất bình thường.

May mà phía Tây Bắc là địa phận trung chuyển quan trọng ở trong nước, có rất nhiều chuyến bay trong và ngoài nước đều khởi hành và hạ cánh ở đây. Cho dù là sáng sớm thì cũng có không ít chuyến bay vẫn tiếp tục vận hành.

Chuyến bay mà Hoắc Khải đã đặt vẫn chưa cất cánh, nếu Ninh Thần có chậm trễ một tiếng thì cũng vẫn kịp chuyến.

Vài phút sau, hai người dọn dẹp xong đồ đạc, nhấc hành lý chuẩn bị rời khỏi.

Vừa mở cửa, Hoắc Khải và Ninh Thần đã nhìn thấy bà cụ được Tào Hạc Minh dìu, đang đứng ở ngoài cửa.

Nhìn thấy bà cụ, trong lòng Ninh Thần rất căng thẳng, bất giác lùi về phía sau.

Không chỉ vì bà cụ là người nắm quyền của nhà họ Lý mà còn vì bà ta là bà nội của chồng mình.

“Muốn đi sao?”, bà cụ liếc thấy hành lý trong tay Hoắc Khải đang kéo.

“Vâng, tôi đã đặt vé máy bay”, Hoắc Khải trả lời.

Bà cụ nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cậu”.

“Bà nói đi, tôi đang nghe đây”, Hoắc Khải nói.

Bà cụ liếc mắt nhìn Ninh Thần, Hoắc Khải nói ngay: “Cô ấy là vợ tôi, chuyện gì cũng có thể nghe, tôi cũng không giấu cô ấy”.

Hoắc Khải nói như vậy là tôn trọng Ninh Thần, nhưng Ninh Thần tự biết, có một số lời bà cụ không muốn cô nghe nên liền chủ động nói: “Hai người nói chuyện trước đi, em nhớ ra còn mấy bộ quần áo vẫn để trong tủ quần áo. Em đi tìm đã”.

Nói xong, Ninh Thần quay lại phòng ngủ.

Nhưng Hoắc Khải lại kéo tay cô nói: “Không cần trốn tránh gì cả, anh có thể nghe thì em cũng thế. Nếu có người không muốn em nghe, anh cũng không nghe”.

Trong lòng Ninh Thần rất cảm động, nhưng tình cảnh trước mắt khiến cô rất khó xử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.