Ninh Thần chỉ ồ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ lơ đãng. Ninh Ngọc Lâm mặc dù rất phấn khích khi nhìn thấy Hoắc Khải, nhưng thấy chị mình như vậy cũng không nhịn được mà hỏi: “Chị, chị sao vậy?”
“Không sao đâu, chỉ là chị hơi mệt thôi”, Ninh Thần vẫn trả lời như vậy.
Ninh Ngọc Lâm cũng không nghĩ nhiều, bản thân cậu ta là một người vô tư, không thường chú ý đến những thay đổi tiểu tiết. Cái chính là cậu ta bây giờ lại còn đang tập trung quá nhiều vào Hoắc Khải.
Hoàng Kiệt Hảo thì có để ý thấy, nhưng anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nên cũng không tiện nói nhiều.
Suy cho cùng, cho dù anh ta có thích Ninh Thần như thế nào, thì anh ta giờ đây cũng không còn quá thân thiết với Ninh Thần. Cô hiện tại đã làm mẹ, có một gia đình nhỏ bên cạnh chồng của mình, anh ta không có tư cách gì để quan tâm đến cô quá nhiều. Hơn nữa, thành công của Hoắc Khải giờ đây đã không còn là thứ mà Hoàng Kiệt Hảo có thể so sánh được. Nói tóm lại, Hoàng Kiệt Hảo không có đủ tự tin để quản việc của nhà họ.
Trong số tất cả mọi người, người hiểu rõ tâm tư của Ninh Thần nhất chính là Hoắc Khải.
Nhưng mà anh cũng không thể nói ra, chỉ có thể giả vờ như không biết.
Không lâu sau, Đặng Tuấn Mai mua rượu và thức ăn về, la lớn kêu hết mấy ông tướng già trẻ lớn bé trong nhà xuống xách lên. Về phần mình, bà đi đến nói chuyện với Ninh Thần.
Hoắc Khải, Ninh Quốc Năng, Ninh Ngọc Lâm và Hoàng Kiệt Hảo thì vừa ăn uống vừa nói chuyện với nhau.
Chủ đề nóng sốt nhất đương nhiên là về di sản của giáo sư Triệu Vĩnh An.
Cho dù có là người thân trong gia đình thì trong thâm tâm họ cũng rất tò mò về số tài sản lớn khủng khiếp như vậy.
“Cũng không có nhiều, chừng vài trăm triệu là giá trị của cổ vật văn hóa cộng với sổ tiết kiệm. Nhưng con cũng không định nhận chúng cho riêng mình, tất cả sẽ được dùng để xây dựng bảo tàng của giáo sư Triệu Vĩnh An. Những món cổ vật văn hóa đó cũng sẽ được cất giữ trong bảo tàng, không thuộc về bất cứ ai, ngay cả con cũng không thể động tới”, Hoắc Khải nói.
Khi anh nói ra điều này, mọi người dường như thở phào nhẹ nhõm.
Có một người thân nắm trong tay tài sản hàng tỷ đồng chắc chắn là rất áp lực, còn áp lực hơn cả việc có một người thân không một xu dính túi.
Tàn cuộc nhậu, những người cuối cùng gần như đều đã say khướt. Khả năng tự chủ của Hoắc Khải tương đối mạnh, cho dù có uống nhiều cũng sẽ không uống đến mức say mèm như đám người Ninh Quốc Năng, say đến mức không thể phân biệt được đông tây nam bắc.
Gia đình của Hoàng Kiệt Hảo cũng đến giúp đưa anh ta về nhà, còn về phần Ninh Quốc Năng và Ninh Ngọc Lâm, họ bị Đặng Tuấn Mai mắng té tát rồi mới dìu về phòng.
Hoắc Khải và Ninh Thần được sắp xếp ở lại trong cùng một phòng. Chỉ có Đường Đường là theo Đặng Tuấn Mai đến một căn phòng khác.
Khi Hoắc Khải bước vào phòng, Ninh Thần đang ngồi trên đầu giường bấm điện thoại, hình như đang gửi tin nhắn cho một ai đó.
“Sao em còn chưa ngủ?”, Hoắc Khải lảo đảo bước tới.
Ninh Thần dường như có chút sợ hãi, đột nhiên ngẩng đầu, bất giác tắt màn hình điện thoại rồi nói: “Anh, anh ăn xong rồi à“.
“Hửm...”, Hoắc Khải ợ lên một hơi nồng nặc mùi rượu, đi tới hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Không có gì, em làm xong công việc rồi nên rảnh rỗi nói chuyện với Hương Ngưng một lúc, cô ấy hỏi ngày mai anh có thể đi làm được không”, Ninh Thần nói.
“Được chứ, có gì mà không được”, Hoắc Khải đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô hồi lâu mà không lên tiếng.
Ninh Thần vốn đang lúng túng, giờ bị anh nhìn lại càng phát hoảng, liền hỏi nhanh: “Sao anh lại nhìn em như thế?”
“Đột nhiên anh cảm thấy như thế này thật tốt”, Hoắc Khải nói.
“Cái gì thật tốt?”, Ninh Thần khó hiểu hỏi.
“Chính là cái gì cũng không biết như thế này thật tốt. Không cần quan tâm đến quá khứ, cũng không cần sợ hãi quá khứ, làm một con người mới tinh, giống như được sống lại vậy”, Hoắc Khải nói.
Khi nói ra điều này, anh cũng không hoàn toàn say. Mà nói cho chính xác thì, khi say hầu hết mọi người vẫn thường nói thật, chứ không chỉ là lời nói bộc phát.
Chỉ là có những chuyện bản thân muốn nói, nhưng không dám nói vào lúc tỉnh táo, chỉ có thể bày tỏ theo cách này.
Hoắc Khải bây giờ cũng đang ở trong hoàn cảnh đó. Sống lại, hai tiếng này chính là điểm nhạy cảm nhất đối với anh.
Hôm nay mượn việc say rượu, có thể trong trạng thái như không biết bản thân đang nói gì mà kể ra vấn đề này, khiến cho anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Bao lâu nay vì được sống lại nên anh luôn im lặng chịu đựng, rõ ràng đã gặp được những người thân quen nhưng không thể bước tới nhận nhau. Cảm giác cô độc này, mấy ai có thể hiểu được.
Giờ đây, anh cuối cùng có thể quang minh chính đại nói rằng bản thân anh đã được sống lại.
Tất nhiên, Ninh Thần không hiểu được ý nghĩa bên trong lời nói của anh.
Cô bây giờ cũng đang che giấu rất nhiều tâm tư. Cô cẩn thận quan sát nét mặt của Hoắc Khải, tự hỏi liệu anh có thật sự đang say rượu rồi vô tình nói đùa hay không.
Hoắc Khải cả người nồng nặc mùi rượu, bật cười vui vẻ, khiến cho cô không thể nhìn ra được có chuyện gì không đúng.
Nội dung của cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Cơ Hương Ngưng đã khiến cho cô rất lo lắng. Đặc biệt là sau khi thấy Hoắc Khải đột nhiên bước vào, cô lại càng lo lắng hơn.
“Sao em không nói gì? Lẽ nào em không thích sao?”, Hoắc Khải nhìn Ninh Thần, đột nhiên hỏi với vẻ nghiêm túc kì lạ: “Anh đột nhiên muốn hỏi em một câu. Nếu như có một ngày anh nói với em rằng anh không phải là Lý Phong trước kia, liệu em có còn đối xử với anh như bây giờ hay không?”
Cả người của Ninh Thần khẽ run lên khi nghe thấy anh nói như vậy, ngay cả giọng nói của cô cũng run rẩy: “Anh, ý của anh là gì... sao anh lại không phải là Lý Phong trước kia?”
Hoắc Khải nhìn thấy sự lo lắng của cô, biết rằng rất khó để có câu trả lời cho câu hỏi này, nên anh chỉ muốn gợi ý một chút. Ít nhất thì anh đã nói đến vấn đề này trong ngày hôm nay, nên nếu anh muốn nói sự thật trong tương lai, đó cũng sẽ không còn là việc quá đột ngột.
Tuy nhiên, khi Ninh Thần nghe thấy điều này, cô lại đang nghĩ đến một vấn đề khác.
Không phải anh đã biết được điều gì đó rồi chứ?
Bàn tay đang cầm điện thoại của cô bắt đầu nổi đầy gân xanh lộ ra trên mu bàn tay trắng nõn, điều đó cho thấy cô thật sự đang rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng.
Hoắc Khải có thể nhìn thấy sự kỳ lạ của cô, nên biết rằng đây không phải là thời điểm tốt để tiếp tục thảo luận chuyện này. Anh cố tình che miệng ngáp một cái: “Anh hơi buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ thôi“.
“Ồ, đúng vậy, đi ngủ. Phải đi ngủ...”, Ninh Thần nóng lòng muốn kết thúc chủ đề nói chuyện này, nên vội vàng đi tắt đèn.
Đèn đã tắt, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng cởi quần áo sột soạt. Chỉ là tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều.
Khi cả hai người đã nằm xuống giường, Ninh Thần lại không còn nằm sát vào người Hoắc Khải như mọi khi.
Trong đêm nay, cô đã nằm cách xa anh một chút. Họ nằm cách nhau khoảng hai ba nắm tay.
Cả Hoắc Khải và Ninh Thần đều không ngủ được, hai mắt mở to trong bóng tối.
Họ đều đang nghĩ ngợi về những điều tương tự, và đều lo lắng về những điều đó.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ sang trọng của biệt thự, Cơ Hương Ngưng đang cầm điện thoại lên đọc tin nhắn của Ninh Thần, nét mặt mờ mịt.
Ninh Thần thuật lại những gì mà Hoắc Khải đã nói với cô hôm nay cho cô ấy biết, trong tin nhắn cuối cùng lại đặt ra một câu hỏi.
“Cậu nói xem, có phải anh ấy đã nhớ lại rồi không?”
Cơ Hương Ngưng đã không trả lời tin nhắn này, vì cô ấy không biết phải trả lời như thế nào.
Cô ấy không biết liệu người đàn ông đó có thật sự nhớ ra điều gì không, và cô ấy cũng không biết phải làm gì nếu như anh thật sự nhớ ra.
Vì vậy, cô ấy cứ ngồi im mà nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu.
Khoảng năm phút sau, điện thoại rung lên, Ninh Thần vừa gửi tới một tin nhắn mới.
“Anh ấy hỏi tớ, nếu một ngày nào đó anh ấy nói với tớ rằng anh ấy không phải là Lý Phong trước kia thì...”
Nhìn thấy những dòng này, Cơ Hương Ngưng khẽ run lên, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng cùng căng thẳng.
Nếu lúc này Hoắc Khải có ở đây, anh nhất định sẽ nhìn thấy biểu hiện của cô ấy và Ninh Thần giống nhau như đúc.
Rõ ràng hai người phụ nữ này biết điều gì đó mà Hoắc Khải không biết.
Hơn nữa bây giờ bọn họ còn đều vì vấn đề này mà cảm thấy sốt ruột.
Mỗi một câu nói của Ninh Thần thuật lại lời nói của Hoắc Khải đều khiến cho Cơ Hương Ngưng cảm thấy rằng người đàn ông đó chắc chắn đã nhớ ra chuyện gì.
Anh nhất định đã nhớ lại rồi!
Nếu không, tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Nhưng mà tại sao anh phải nói rằng mình bị mất trí nhớ, không nhớ ra được bất cứ chuyện gì trong quá khứ?
Có phải vì anh biết bản thân mình cũng có lỗi nên không muốn ai chịu trách nhiệm, cuối cùng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Hay đó chỉ là trò mèo vờn chuột của anh? Anh muốn chơi đùa với bọn họ trước khi bắt đầu truy hỏi đầu đuôi?
Bất kể thuộc về khả năng nào, đó đều không phải là điều mà Cơ Hương Ngưng hy vọng nhìn thấy, mà cũng chính là điều khiến cho cô ấy lo lắng nhất.
Đã tám năm, tám năm đã trôi qua!
Thời gian trôi qua lâu như vậy, cô ấy gần như đã quên mất chuyện xảy ra năm đó.
Giờ đây, cơn ác mộng năm nào dường như lại đang mơ hồ hiện ra trước mắt.