Chế Tạo Hào Môn

Chương 489: Chương 489: Giả thiết




“Phó tổng giám đốc Lý, nào, tôi xin kính cậu một ly!”

Một thành viên hội đồng quản trị của nhà họ Cơ chủ động bước tới kính rượu anh.

Nhiều người ở bên cạnh vội vàng hùa theo, trong nghi thức đón chào này, mức độ được quan tâm của Hoắc Khải còn vượt cả Cơ Hương Ngưng.

Cơ Hương Ngưng không hề cảm thấy bất mãn, cô nhìn về phía người đàn ông được đám đông vây quanh, trong lòng tràn ngập cảm thán.

Khi vừa mới vào công ty, anh là một tên mọt sách nói như rồng leo làm như mèo mửa, không coi ai ra gì. Nhưng hiện giờ, anh trở thành đối tượng mà tất cả mọi người muốn nịnh nọt, lấy lòng.

Cho dù anh là con riêng của nhà họ Lý, nhưng cứ là con riêng của gia tộc lớn thì sẽ giỏi như anh à?

Đáp án hiển nhiên là phủ định rồi, nếu không cũng chẳng có nhiều cậu ấm cô chiêu tiêu tiền như nước bị người ta bóc phốt.

Địa vị của Hoắc Khải ở nhà họ Cơ không hề tầm thường khiến Cơ Hương Ngưng thấy vui vẻ, chí ít điều này chứng minh mắt nhìn người của cô không hề sai.

Cơ Trấn Hùng ngồi xuống bên cạnh, trước tiên vẫn chúc mừng Cơ Hương Ngưng, sau đó mới thì thầm hỏi: “Đã đàm phán ổn thoải với bên Hi Vọng Mới chưa?”

“Vẫn chưa đàm phán”, Cơ Hương Ngưng trả lời.

Cơ Trấn Hùng sững người, sau đó lập tức nhíu mày: “Sao vẫn chưa đàm phán? Đừng quên, chúng tôi đã đáp ứng hết điều kiện của cô rồi.”

“Tôi nói chưa đàm phán chứ không có nghĩa là không đàm phán. Việc phát triển kỹ thuật VR cần thời gian, trong phương diện này, nhà họ Cơ không giúp sức được gì. Chỉ cần gia nhập được thì việc sớm hay muộn trên danh nghĩa có gì khác biệt?”, Cơ Hương Ngưng đặt câu vặn hỏi.

Cơ Trấn Hùng nghẹn họng, không thể nói được gì, đành phải bảo: “Tất cả mọi người trong gia tộc đang đợi kết quả sau cùng, cô không thể nuốt lời đâu đấy. Đừng quên, tiến vào hội đồng quản trị đồng nghĩa với trách nhiệm to lớn hơn. Nếu cô không gánh vác nổi, hội đồng quản trị sẽ không đồng ý để cô tiếp tục nhậm chức đâu”.

Câu nói này đã mang cả hàm ý uy hiếp rồi nhưng Cơ Hương Ngưng vẫn không quá để tâm: “Muốn bãi nhiệm tôi cũng không thành vấn đề, các ông cứ liệu mà làm là được”.

Thái độ “sao cũng được” cũng cô khiến Cơ Trấn Hùng không còn gì để nói.

Bây giờ cả nhà họ Cơ này có ai dám đòi bãi nhiệm Cơ Hương Ngưng?

Bãi nhiệm cô ấy rồi thì công ty Hi Vọng Mới còn liên quan gì tới họ đâu?

Thế nên Cơ Trấn Hùng cũng chỉ có thể nín nhịn, dù trong lòng tức anh ách đến mức nào đi chăng nữa cũng phải nuốt ngược về.

May mà quan hệ khá tốt của Cơ Xuyên Hải và Cơ Hương Ngưng vẫn còn nguyên đó, ông ta nói đỡ cho vài câu để vớt vát tình hình.

Cơ Hương Ngưng cũng biết chắc chắn phải đàm phán, bất kể là với Hoắc Khải hay với Ninh Thần, họ không thể nào từ chối yêu cầu hợp tác của cô được.

Về việc đàm phán thế nào, Cơ Hương Ngưng phải nghĩ lại.

Cô không muốn dùng quan hệ cá nhân để cưỡng ép chiếm được lợi ích từ bất kỳ ai, càng ỷ lại vào Hoắc Khải, cô càng muốn phân chia rạch ròi với anh trên phương diện kinh doanh. Nếu không, lòng cô sẽ thấy hục hặc lắm.

Một buổi tiệc rượu được tổ chức vì Cơ Hương Ngưng, sau cùng biến thành “show diễn” cá nhân của Hoắc Khải. Tất cả mọi người vây quanh ai, ngược lại, rất ít người quan tâm tới chính chủ.

Người khác không muốn nghĩ tới điều này chứ Hoắc Khải không thể ngó lơ được.

Tuy rằng ban đầu anh đối đãi với Cơ Hương Ngưng như một công cụ, nhưng sau thời gian dài qua lại, hai người đã trở thành bạn bè rồi.

Nói một cách công bằng, năng lực cá nhân của Cơ Hương Ngưng vẫn mạnh hơn Ninh Thần.

Cô ấy đủ lý trí, suy xét việc gì cũng toàn diện hơn, là một người phụ nữ có chủ kiến. Cô ấy sở hữu toàn bộ yếu tố cá nhân để thành công, chỉ thiếu mỗi thời cơ thôi.

Người như thế này, Hoắc Khải bằng lòng đào tạo thêm, cho dù trong tương lai chưa chắc Cơ Hương Ngưng sẽ nghe lời anh.

Nhưng việc kinh doanh vốn phải như vậy, người bên cạnh mình càng giỏi giang thì việc kinh doanh của mình càng dễ dàng. Nếu người xung quanh toàn là dạng bùn nhão không trát nổi tường, cho dù bản lĩnh của mình cao cường đến câu cũng vẫn chật vật, làm mười hưởng năm.

Vì thế, khi bữa tiệc tiến hành được một nửa, Hoắc Khải chủ động đi tìm Cơ Hương Ngưng.

Hoắc Khải bưng ly rượu đỏ tới ngồi xuống bên cạnh cô, đồng thời nới với mấy người nhà họ Cơ định đi theo: “Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện cùng tổng giám đốc Cơ!”

Mấy người kia thức thời bỏ đi hết, không một ai dám tới làm phiền.

Điều này khiến khóe miệng của Cơ Hương Ngưng khẽ nhếch lên, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng Hoắc Khải chủ động tới tìm cô, cô vẫn rất vui.

Nhưng Cơ Hương Ngưng vẫn hỏi: “Sao không nói chuyện tiếp với họ?”

“Không có gì đáng nói cả, kiến thức của mấy người ấy còn lâu mới bì được cô, nói chuyện với họ cũng vô vị”, Hoắc Khải nhìn về phía cô: “Ngược lại, cô mới là nhân vật chính của ngày hôm nay đấy, sao lại ngồi đây trông cô đơn thế này”.

“Quen rồi!”, Cơ Hương Ngưng bưng ly rượu lên, nhấp một ngụm.

Câu này không phải nói đùa, khi việc làm ăn càng lúc càng tốt thì Cơ Hương Ngưng càng ngày càng thấy cô đơn.

Tất cả mọi người trong công ty đều mong chờ cô giành được đủ thứ lợi ích, nhưng không một ai có thể nói vài câu thật lòng.

Đây cũng là lý do khiến cô ỷ lại vào Hoắc Khải đến vậy, bởi vì cô biết rằng, Hoắc Khải là người duy nhất không dựa vào cô để giành được lợi ích, mà là người không ngừng tạo ra lợi ích cho cô.

Đương nhiên, có lẽ thứ mà người đàn ông này muốn là thứ khác, nhưng chí ít tính đến thời điểm này, Cơ Hương Ngưng chỉ cảm nhận được hơi thở khiến cô yên tâm từ anh.

“Thói quen này không tốt lắm đâu, cô muốn có được thành tựu lớn hơn thì phải học cách qua lại với người khác. Cho dù cô không muốn, nhưng vẫn phải làm công tác xã giao. Bởi vì họ không phải là đối tượng hợp tác có cũng được mà không có cũng xong của cô, mà là nguồn lực hỗ trợ không thể thiếu bên cạnh cô”, Hoắc Khải nói.

“Nguồn lực hỗ trợ? Họ ư?”, Cơ Hương Ngưng bĩu môi với vẻ khinh thường.

“Năng lực của họ quả thực không ra gì, nhưng đừng quên, cô đang ở trong một doanh nghiệp gia đình. Nếu không có những người này, nhà họ Cơ không thể tồn tại được, vậy thì đối với cô mà nói, tất cả chỉ là trống rỗng. Thế nên, sự tồn tại của họ, vốn dĩ đã là sự giúp đỡ lớn nhất với cô rồi”, Hoắc Khải nói.

Cơ Hương Ngưng thoáng sững người, sau đó lập tức hiểu ra ý đồ của anh.

Không có những người này thì không có nhà họ Cơ, giống như làn da của con người, trông có vẻ như thiếu mất một miếng cũng không sao, nhưng nếu mất đi rồi, mình có còn là mình nữa không?

Cho dù vẫn có thể sống sót, nhưng sẽ sống rất chật vật.

“Vẫn luôn biết rằng kiến giải của anh và những người này có khác biệt rất lớn, nhưng thật không ngờ, anh có thể nói đỡ cho những kẻ vô dụng này hay ho đến vậy. Nếu tôi ngốc nghếch một chút, có lẽ đã vì lời nói của anh mà coi họ như đấng cứu thế rồi”, Cơ Hương Ngưng nói.

Hoắc Khải bật cười: “Coi như đấng cứu thế thì hơi quá đà đấy, nhưng họ cũng không phải kẻ địch của cô, đừng lúc nào cũng giương cung bạt kiếm như thế”.

“Được rồi...”, Cơ Hương Ngưng khẽ nhún vai: “Thế họ bảo tôi tìm anh đàm phán chuyện hợp tác, anh nghĩ thế nào?”

“Phần trăm thị trường luôn cố định, phần lớn phải chia cho vài công ty quan trọng. Nếu nhà họ Cơ muốn, chỉ có thể kém đi một phần. Nhưng một phần này chắc cũng có thể đủ để nhà họ Cơ trở thành một công ty lớn với tài sản hàng chục tỷ thậm chí hàng trăm tỷ rồi. Tiền đề là cô có thể lợi dụng nó thật tốt”, Hoắc Khải đáp.

“Không cần nhiều đến vậy, cái mà họ cần chỉ là quan hệ hợp tác, về phần cho bao nhiêu, họ không quyết định được, tôi cũng không muốn quyết định, càng không hi vọng anh quyết định”, Cơ Hương Ngưng nói.

Hoắc Khải nghe xong cảm thấy không hiểu lắm, không muốn bất kỳ ai quyết định, nghĩa là thế nào? Nghe có vẻ giống như không muốn hợp tác, nhưng chắc chắn không phải ý này.

Nhìn biểu cảm của anh, Cơ Hương Ngưng biết người đàn ông này không hiểu cô đang nói gì.

Nhưng như thế cũng tốt, anh không hiểu thì cô đỡ phải thấy ngượng ngùng.

“Thôi, sau này tôi tìm Ninh Thần đàm phán, yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng hai người đâu”, Cơ Hương Ngưng nói.

“Tôi cũng không sợ cô lợi dụng, cô tưởng rằng dỗ dành vợ tôi dễ lắm hả? Bản lĩnh làm kinh doanh của cô ấy cũng không kém đâu”, Hoắc Khải cười.

Nhìn nụ cười trên gương mặt Hoắc Khải, nghe vẻ hạnh phúc của anh khi nhắc tới Ninh Thần, Cơ Hương Ngưng càng thấy mất tự nhiên.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô đột nhiên hỏi một câu: “Anh có từng nghĩ rằng, nếu ban đầu không bị đập vào đầu, không lấy Ninh Thần, anh sẽ thế nào không?”

“Hửm?”, Hoắc Khải không hiểu lắm: “Chưa từng nghĩ tới, chuyện đã xảy ra rồi, nếu cứ phải dùng giả thiết để tưởng tượng thì không thể có đáp án đúng được”.

Vẫn là câu trả lời rất lý trí vô cùng quen thuộc, nhưng Cơ Hương Ngưng nghe mà thấy không thoải mái, bởi vì đây không phải đáp án mà cô muốn nghe.

Tiến vào hội đồng quản trị đã được coi như một thắng lợi ở nhánh chính, tất cả mọi người trong nhà phấn khởi vì điều này.

Thực ra trong lòng cô cũng cảm thấy tự hào về bản thân mình, nhưng đối với Hoắc Khải, cô có tâm tư khác lạ.

Đủ thứ suy nghĩ xoắn chặt vào nhau khiến lúc này đây cô khó lòng kiềm chế bản thân, buột miệng hỏi: “Anh có từng nghĩ rằng, nếu anh không lấy Ninh Thần mà lấy tôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.