“Con đàn bà ngu ngốc, đều tại mày làm cho tao thành ra thế này! Nếu không phải vì mày còn hữu dụng, thì tao đã...”
Những lời đe dọa của Tô Tử Hàng đã khiến Cố Phi Dương càng thêm sợ hãi. Không phải cô ta sợ Tô Tử Hàng sẽ làm chuyện gì với mình, dù sao thì cũng chẳng có ai cần cô ta, cho dù có chết cũng là giải thoát.
Nhưng cô ta không muốn con gái của mình là Nhạc Văn Văn cũng phải chịu bất hạnh, bất hạnh của cô ta không liên quan gì đến con gái của cô ta, nên không thể để cho cô bé bị liên lụy.
Nếu có thể, Cố Phi Dương sẵn sàng dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy sự an toàn của con gái.
Nhưng cô ta biết rằng khả năng này là rất thấp.
Tô Tử Hàng tham lam đến mức yêu cầu Hoắc Khải bồi thường một tỷ, mà vũ đoàn của cô ta trị giá nhiều nhất chỉ khoảng tám đến mười triệu, còn không đủ nhét răng.
Trước khi gọi điện cho Hoắc Khải, Tô Tử Hàng đã bàn bạc với bọn đầu gấu đó rồi, ngay khi lấy được tiền sẽ làm nhục Cố Phi Dương trước khi giết cô ta. Về phần Nhạc Văn Văn, cứ bán ra nước ngoài hay vùng núi gì đó cũng được, cả đời cũng không thể quay lại.
Suy nghĩ của bọn chúng khiến cho Cố Phi Dương cảm thấy tuyệt vọng, nếu đúng như vậy thì Nhạc Văn Văn sẽ bị hủy hoại cả cuộc đời.
Thậm chí, Tô Tử Hàng còn nói với bọn đầu gấu đó rằng khi Hoắc Khải đến sẽ ra tay giết ngay khi cầm được tiền. Dù sao thì giết một người hay hai người cũng không có nhiều khác biệt.
Sau khi nói chuyện với đồng bọn, Tô Tử Hàng lại nhìn Cố Phi Dương chế nhạo: “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đầu đã không bận tâm làm gì. Nếu như hồi đó mày không từ chối tao, sao bây giờ có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tự đâm đầu vào chỗ chết thì không thể sống, câu này chắc mày cũng đã từng nghe qua“.
Điều này rất không hợp lý, rõ ràng anh ta không phải là người tốt, Cố Phi Dương không muốn nói chuyện với anh ta là đúng. Hơn nữa cũng do chính anh ta nhỏ mọn, tính cách nóng nảy, coi thường Hoắc Khải nên mới gây ra những phiền phức này. Thật là sai trái khi đổ lỗi cho Cố Phi Dương vào lúc này.
Nhưng điều này cũng phù hợp với tính khí của Tô Tử Hàng, anh ta không phải là người biết suy nghĩ, nếu không thì tại sao trong công ty thậm chí còn không có lấy một người muốn đứng ra giúp anh ta kia chứ.
Sau khoảng ba mươi phút, một chiếc taxi dừng lại bên đường.
Hoắc Khải xuống xe, đi theo chỉ dẫn trên con đường mòn.
Phải mất thêm hai ba mươi phút nữa thì anh mới thấy được nơi mà Tô Tử Hàng nói.
Đó là một ngôi nhà hoang, chủ nhân của nó đã chuyển lên thành phố sinh sống từ lâu, nhà dột khắp nơi không ai đoái hoài đến.
Hơn nữa, xung quanh còn nhiều loại cây vô giá trị, trồng xong hầu như cũng không có ai quan tâm, hơn nữa cả tuần, thậm chí cả tháng cũng không có ai qua lại.
Đây không phải là do Tô tử Hàng đủ thận trọng, mà là do gợi ý của những tên đầu gấu đó.
Bọn chúng đã có nhiều kinh nghiệm làm việc xấu xa, hơn nữa lần này là sự kiện lớn liên quan đến tiền tỷ nên đương nhiên bọn chúng càng phải cẩn trọng hơn.
Khi đến gần ngôi nhà, Hoắc Khải dừng lại.
Dù không phải là cao thủ võ thuật như Đường Thế Minh, nhưng anh vẫn có thể phát hiện ra có người trong nhà đang quan sát mình.
Không có quá nhiều kiêng kị, Hoắc Khải hét lớn: “Chủ tịch Tô có ở trong đó không?”
Sau vài giây, một người đàn ông hung hăng mở cửa từ bên trong, ló nửa khuôn mặt ra và vẫy tay với Hoắc Khải.
Hoắc Khải mặc kệ, không hề bước tới, chỉ nói: “Tôi nói, lần này tôi đến để xác nhận sự an toàn của mẹ con bọn họ. Nếu không nhìn thấy, tôi không những không trả tiền mà còn lập tức xoay người rời đi“.
Hơn mười giây sau, Tô Tử Hàng nói: “Ông chủ Lý, anh đừng nghĩ tôi sợ anh. Anh muốn xem hai mẹ con họ có an toàn không, còn phải xem anh có thành tâm hay không đã! Nếu anh muốn xem thì bước vào đây, nếu không dám đến thì cũng chẳng cần phải nhát gan như vậy chứ, tránh xa như vậy làm gì? Khi anh yêu cầu người của anh đánh bại tôi vào ngày hôm đó, anh rất cứng rắn mà. Tại sao hôm nay không cứng rắn như vậy đi?”
Đây là một âm mưu rất rõ ràng, Hoắc Khải đương nhiên sẽ không bị lừa, anh nói: “Tôi đã ở đây, anh nói vẫn còn chưa thành tâm sao? Không nói nhảm nữa, nhà này có nhiều cửa, không khó để tôi nhìn thấy hai mẹ con. Anh mở cửa sổ ra, để tôi có thể nhìn thấy rõ ràng thì tôi liền đưa tiền cho anh, sau đó anh thả người đi. Nếu không chịu thì quên đi. Việc cứu người cũng không phải là của tôi, dù rất muốn cứu người thì trước tiên tôi cũng phải đảm bảo an toàn cho mình“.
Trong nhà, cả Cố Phi Dương và con gái đều nghe thấy giọng nói của Hoắc Khải.
Vẻ mặt của Cố Phi Dương đầy kích động, miệng lẩm bẩm, vô thức muốn Hoắc Khải rời đi. Còn tiếng thút thít của Nhạc Văn Văn lại muốn kêu gọi Hoắc Khải đến giải cứu cô bé.
Suy nghĩ của hai mẹ con hoàn toàn khác nhau, một người hy vọng Hoắc Khải có thể bảo vệ bản thân mình, người còn lại hy vọng chú Lý có thể đến cứu hai mẹ con ra khỏi biển khổ.
Sự cố chấp của Hoắc Khải dường như khiến Tô Tử Hàng có chút khó nghĩ, không biết có nên làm hay không.
Hoắc Khải không cho anh ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lại hét lên: “Tôi sẽ cho anh năm giây để suy nghĩ về điều đó. Làm được thì làm, còn không thì thôi, đừng có chần chừ không đáng mặt đàn ông như thế“.
“Năm, bốn, ba, hai, một...”
Hoắc Khải bắt đầu đếm, khi đếm đến một, Tô Tử Hàng cuối cùng phải nói: “Được rồi, để anh xem!”
Rốt cuộc, cửa sổ mở ra, và từ chỗ đứng của Hoắc Khải có thể nhìn thấy Cố Phi Dương đang bị trói trên ghế.
Hai người nhìn thấy nhau, tâm tư của Cố Phi Dương rất phức tạp, cô ta không biết nên vui mừng hay hoảng sợ.
Chồng của cô ta đã mất nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta thật sự thích một người đàn ông khác, bây giờ cô ta bị bắt cóc, người đàn ông đó đang gặp nguy hiểm để cứu cô ta.
Nói là không cảm động thì chắc chắn không thể, nhưng cảm giác nhiều nhất vẫn là sợ hãi.
Thậm chí, cô ta còn hy vọng Hoắc Khải sẽ không đến, bởi vì nếu vậy thì anh chỉ có thể bỏ ra một tỷ để đáp ứng yêu cầu cứu cô ta của Tô Tử Hàng.
Cố Phi Dương không nghĩ rằng cô ta lại đáng tiền như vậy, nếu Hoắc Khải thật sự rút tiền ra thì dù có làm trâu bò cả đời này thì cô ta cũng không thể báo đáp được công ơn đó!
Khẽ gật đầu với Cố Phi Dương, Hoắc Khải lại lên tiếng: “Nhạc Văn Văn ở đâu? Con gái của cô Cố ở đâu? Tôi không thể nhìn thấy cô bé“.
“Đang ở bên cạnh! Muốn nhìn cái gì nữa, không phải đã để cho anh nhìn thấy Cố Phi Dương bình an vô sự rồi sao?”, Tô Tử Hàng nói.
Hoắc Khải nhấn mạnh: “Như tôi đã nói, tôi phải thấy mẹ con họ được an toàn, chứ không phải một trong hai người được an toàn trong khi tình hình của người kia còn đang phải nghi ngờ“.
“Con mẹ nó thật là nhiều chuyện!”, Tô Tử Hàng chửi bới, nhưng vẫn để người ra mở cửa.
Hoắc Khải bước tới vài bước liền nhìn thấy Nhạc Văn Văn cũng đang bị trói, nhưng bị trói ở trong góc.
Cô bé này mới học tiểu học được có mấy năm, chưa bao giờ gặp chuyện nguy hiểm như vậy, hiện tại cả người đều sợ hãi, miệng không ngừng rên rỉ cầu xin chú Lý mau cứu mẹ con cô bé.
“Khóc lóc cái gì, mày đừng có ồn ào nữa! Phát ra âm thanh nào nữa là tao sẽ cắt lưỡi của mày đó!”, Tô Tử Hàng hung ác nói.
Giọng điệu của anh ta rất lớn lối, ngay cả Hoắc Khải nghe được câu này cũng nói: “Anh mà cắt lưỡi cô bé thì cũng sẽ không lấy được một xu nào! Đương nhiên, hiện tại tôi đã xác nhận mẹ con bọn họ bình an vô sự, vậy anh có thể nói về khoản tiền chuộc. Một tỷ quả thật là quá nhiều. Bản thân anh đã là chủ tịch của một công ty lớn, anh nên hiểu rằng không thể kiếm được số tiền lớn như vậy ngay lập tức. Dù có sẵn cũng sẽ không thể giải ngân chỉ trong vài phút, hơn nữa tôi có rất ít tiền gửi của riêng mình. Nếu tôi sử dụng tiền trong tài khoản của công ty và ai đó biết được thì làm sao tôi có thể giải thích? Anh có thể nói rằng việc giải thích là việc của riêng tôi và có không liên quan gì đến anh. Nhưng điều tôi muốn nói với anh là tiền của công ty không phải là thứ tôi có thể lấy nếu tôi muốn. Nếu tôi sử dụng ở đây thì tôi có thể bị kiện, bởi vì một nửa số tiền thuộc về vợ tôi“.
Đương nhiên Tô Tử Hàng biết Hoắc Khải nói thật, nhưng anh ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ nói: “Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, dù sao không có tiền thì không trả người!”
“Đừng nói chắc như vậy, nếu như tôi thật sự không lấy tiền ra được thì anh liền bỏ qua, không cần một xu nào sao?”, Hoắc Khải hỏi.
Khi anh hỏi những điều này, anh chỉ đang muốn trì hoãn thời gian.
Cửa ra vào và cửa sổ đối diện đều mở toang, mặc dù Hoắc Khải không biết Đường Thế Minh đang ở đâu hay vẫn chưa tới, nhưng anh chắc chắn một điều, chỉ cần anh làm tốt mọi việc, Đường Thế Minh sẽ nhất định không để anh phải thất vọng.
Có lẽ lúc này Đường Thế Minh đang đứng ở nhiều góc độ khác nhau để quan sát tình hình trong nhà, tìm cách giải cứu mẹ con Cố Phi Dương.