Chế Tạo Hào Môn

Chương 201: Chương 201: Họ hàng




Cùng lúc đó, xe mua hàng của hai trang trại cũng tới. Có đủ mọi loại rau củ, hoa quả và thịt tươi ngon, dùng xe đông lạnh chuyên dụng.

Tầng một của cửa hàng có một nửa diện tích là để chứa nguyên liệu nấu ăn.

Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, theo lý mà nói thì không có khách khứa gì cả, nhưng đừng quên rằng trên cửa hàng Taobao đã có hàng ngàn đơn thực phẩm giảm cân.

Chỉ một ngàn đơn thực phẩm giảm cân này thôi cũng đủ để làm ba mươi hai đầu bếp bận sấp mặt rồi.

Ninh Thần lo lắp đặt thiết bị phát trực tiếp, cô định sẽ phát trực tiếp cả quá trình chế biến cả ngàn suất thực phẩm giảm cân này.

Thứ nhất là để khách hàng thấy được mức độ tươi ngon và nguyên liệu sạch, thứ hai là để thu hút người theo dõi.

Hoắc Khải ở bên cạnh kiểm tra máy tính, máy xuất đơn và máy in xem các thiết bị này có hoạt động bình thường không, đồng thời tiện tay xem có ai hỏi gì trong bài đăng tuyển người mấy ngày trước.

Sau khi khai trương cửa hàng, cả Hoắc Khải và Ninh Thần đều không thể trông coi được, cũng không thể giao hết cho đầu bếp. Dù sao chẳng bao lâu nữa là đơn đặt hàng trên cả nước sẽ đổ về dồn dập, đến lúc đó nhất định phải có người phụ trách vấn đề đơn hàng ở đây.

Vốn dĩ công ty dịch vụ lúc trước sẵn sàng cung cấp nhân viên, nhưng Hoắc Khải không đồng ý.

Vẫn câu nói đó thôi, chuyện gì cũng dựa vào người khác thì trước sau gì cũng bị phụ thuộc.

Trong giai đoạn đầu anh chỉ định tuyển ba, bốn người, đào tạo làm nhân viên nòng cốt. Có mấy người này làm trụ cột, đến thời kỳ sau mở rộng quy mô và đạt mức cao nhất, anh sẽ điều nhân viên từ công ty dịch vụ tới.

Như vậy có thể phòng ngừa người ngoài trộm cắp, đồng thời tiết kiệm một phần chi phí nhân viên.

Đãi ngộ của Hoắc Khải dành cho nhân viên rất cao, lương cơ bản và chuyên cần là năm ngàn, tăng ca tính một tiếng hai mươi tệ, ngoài ra còn đóng bảo hiểm và phụ cấp, mỗi tháng bốn ngày phép, phát cả lương tăng ca của bốn ngày.

Cũng có nghĩa là chỉ cần chăm chỉ làm việc ở đây thì một tháng ít nhất sẽ kiếm được khoảng mười ngàn.

Không nói đến tiền bảo hiểm và phụ cấp, chỉ mười ngàn tiền lương thôi đã đủ khiến rất nhiều người thòm thèm rồi.

Trên trang tuyển dụng có khá nhiều người gửi tin nhắn ứng tuyển, nhưng rất ít người phù hợp với yêu cầu của Hoắc Khải.

Bận rộn đến khoảng bảy rưỡi thì Ninh Quốc Năng, Đặng Tuấn Mai và Ninh Ngọc Lâm tới.

Hoắc Khải và Ninh Thần vội vàng ra ngoài đón. Ninh Ngọc Lâm ôm lẵng hoa hỏi: “Anh rể, đặt cái này ở cổng được không?”

“Được”, Hoắc Khải gật đầu nói.

Ninh Thần bước lên trước nói: “Người nhà với nhau, tới là được, mua cái này làm gì“.

“Càng là người nhà thì càng phải ủng hộ chứ”, nhìn cửa hàng rộng lớn như vậy, Đặng Tuấn Mai hớn hở nói: “Hai con có thành tựu là bố mẹ cũng mừng, mua một lãng hoa chẳng tốn bao nhiêu tiền cả. Phải rồi, lát nữa mấy cô dì chú bác đều đến đấy, gọi được ai là mẹ gọi hết rồi, đảm bảo các con khai trương nhộn nhịp!”

Tuổi càng cao thì càng thích được an ủi trên phương diện này, cảm thấy nếu ngày đầu tiên khai trương mà không có ai tới thì sẽ là điềm xấu.

Hoắc Khải và Ninh Thần đều hiểu suy nghĩ của bọn họ. Tuy rằng bọn họ không có tác dụng gì, nhưng dù cảm thấy vô nghĩa đến đâu thì bọn họ vẫn phải cung kính nhận lấy sự quan tâm của hai ông bà.

Không phải là vì chữ hiếu, mà là vì cảm kích.

Còn đang trò chuyện thì một chiếc taxi dừng lại, tiếp đó có ba người bước xuống xe.

“Anh Hai”, người đàn ông xuống xe trước chào hỏi: “Chị dâu, ái chà, Ninh Thần càng ngày càng xinh đẹp và giỏi giang rồi“.

Người đàn ông ấy chính là Ninh Quốc Diệu, em trai của Ninh Quốc Năng, vợ và con trai ông ta đi cùng, tên là Diêm Triêu Tĩnh và Ninh Tử Phàm.

“Lý Phong, Ninh Thần, tới đây chào hỏi chú Tư đi”, Ninh Quốc Năng vừa hô vừa bước tới: “Mọi người tới sớm quá. Nào nào nào, vào trong ngồi đi“.

“Chú Tư, thím Tư”, Hoắc Khải bước tới chào hỏi.

Ninh Quốc Diệu nhìn anh rồi nói: “Có chút thành tựu cũng không dễ dàng gì, phải biết quý trọng đấy, đừng làm mấy chuyện chẳng đâu vào đâu như trước kia nữa, biết chưa?”

Đặng Tuấn Mai ở bên cạnh nói: “Chú Tư, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương của hai đứa nó, chú nhìn chú kìa, nói những chuyện trước kia làm gì“.

Hôm nay Đặng Tuấn Mai chỉ mong tất cả mọi người đến để chúc mừng, những chuyện trước kia không quan trọng.

Ninh Quốc Diệu cũng biết chị dâu mình đã nín nhịn rất nhiều năm, luôn muốn nở mày nở mặt, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội, vậy nên ông ta không làm phật lòng bà nữa.

Cả gia đình họ vào trong cửa hàng rồi nhìn xung quanh một lượt, thấy có không ít thiết bị điện tử, Diêm Triêu Tĩnh tò mò hỏi: “Chuẩn bị những thứ này làm gì? Mở quán ăn còn cần quay phim à?”

Ninh Quốc Diệu nhìn Hoắc Khải rồi giáo huấn như thể rất dày dặn kinh nghiệm: “Lý Phong này, đừng nói là chú Tư dạy đời cháu, các cháu mở cửa hàng cũng chẳng dễ dàng gì, không vội vàng được đâu. Mở quán ăn là phải biết kiểm soát vốn, hai đầu bếp đã làm hết việc thì thuê ba, bốn người làm gì? Mặc dù cửa hàng của cháu không nhỏ, nhưng tối đa chỉ cần bảy, tám đầu bếp là được, thuê nhiều người như vậy thì phải lãng phí bao nhiêu tiền đây? Chú không biết cháu lấy tiền ở đâu ra để mở cửa hàng, nhưng nếu là tiền Ninh Thần mượn từ nhà ngoại thì phải tiết kiệm, nhỡ đâu lỗ vốn...“.

“Chú Tư, chú nói gì vậy!”, Ninh Quốc Năng không mấy vui vẻ: “Tiền là do vợ chồng hai đứa nó tự kiếm, bọn họ tự biết phải kinh doanh thế nào!”

Ninh Quốc Diệu nhận ra rằng Ninh Quốc Năng hơi khó chịu, bèn nói: “Anh Hai, em cũng muốn tốt cho hai đứa nó thôi mà. Được rồi, được rồi, anh không thích nghe thì em không nói là được“.

Diêm Triêu Tĩnh cũng đứng ra hòa giải: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, đừng nói những chuyện này. Ninh Thần này, các cháu lo chuyện của mình trước đi, bố mẹ cháu trò chuyện với chú thím là được rồi, đừng để lỡ dở công việc“.

Ninh Quốc Năng đang mất hứng, sao lại chịu trò chuyện với bọn họ cho được? Đúng lúc có mấy chiếc xe tới cửa, ông bèn kéo Đặng Tuấn Mai ra ngoài đón khách.

Đợi Hoắc Khải và Ninh Thần cũng đi ra ngoài, Diêm Triêu Tĩnh nhìn về phía những đầu bếp bên kia rồi nói nhỏ giọng: “Hiện tại một đầu bếp cũng phải mười ngàn đấy nhỉ? Ba mươi hai đầu bếp có nghĩa là một tháng ba trăm ngàn, cộng thêm tiền thuê mặt bằng, mua nguyên liệu, tiền điện các thứ, chỉ tính số vốn một tháng thôi chắc cũng phải bốn trăm, năm trăm ngàn mất“.

“Vậy mới nói còn trẻ thiếu kinh nghiệm. Mặc dù anh Hai mở cửa hàng hoa quả nhiều năm rồi, nhưng vẫn thiếu hiểu biết về phương diện ẩm thực. Tôi chẳng thể hiểu nổi, Lý Phong không biết hay là thế nào vậy? Lúc nào cũng đặt ra mục tiêu xa vời, mở cửa hàng mà còn phô trương lãng phí như thế, không tiết kiệm cho cậu ta một chút thì chẳng phải là sẽ lỗ chổng ngược sao?”, Ninh Quốc Diệu nói với dáng vẻ chán nản.

“Chẳng phải vừa rồi ông Hai nói tiền là do vợ chồng Ninh Thần kiếm được sao...“.

“Bà cứ nghe ông ấy khoác lác”, Ninh Quốc Diệu bày ra vẻ mặt “ta đây biết thừa rồi”, nói: “Bà không biết vợ chồng anh Hai nghĩ gì à? Kể từ khi Ninh Thần gả cho Lý Phong, đã bao giờ nó được vui vẻ chưa? Sao tự nhiên một kẻ vô dụng lại biết làm ăn cơ chứ? Vụ này phải đầu tư tiền triệu đấy, cậu ta làm gì mà đòi kiếm được nhiều tiền như vậy. Theo tôi thấy thì chắc là anh Hai moi hết vốn liếng ra rồi, sợ thua lỗ sẽ bị chúng ta cười cho, vậy nên mới mạnh miệng không chịu nhận mà thôi“.

Ninh Tử Phàm ở bên cạnh lắc đầu nói: “Con lại cảm thấy chú Hai không nói dối. Con đã xem cửa hàng Taobao của chị Thần rồi, mặc dù chỉ là sản phẩm giảm béo, nhưng lượng tiêu thụ rất tốt, thuộc top đầu trong bảng xếp hạng đấy. Hơn nữa gần đây con thường xuyên thấy bọn họ quảng cáo trên trang Wechat...“.

Ninh Quốc Diệu nói với vẻ mặt bất mãn: “Trẻ con biết cái gì! Đừng tưởng rằng gõ chữ nhanh hơn bố mà đã hiểu biết nhiều hơn“.

Ninh Tử Phàm bị mắng nên tỏ ra bực bội. Cậu ta đã học đại học năm thứ ba rồi, trẻ con ở đâu ra nữa. Thế nhưng trong mắt Ninh Quốc Diệu, cậu ta vẫn luôn là một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.