Vô số nhà đầu tư chết đứng, còn không có cơ hội bỏ của chạy lấy người. Bọn họ hoàn toàn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu dứt khoát rời đi thì sẽ nhận tổn thất quá lớn.
Trong ba bốn tháng qua, biểu đồ tăng trưởng của cổ phiếu Xuyên Liên Sâm Phát gần như là đi ngang, và hiện nó đã giảm xuống chỉ còn 12,8 tệ. Tình hình thậm chí còn không có một sự phục hồi nào trước đó, thỉnh thoảng còn hiện lên một chữ thập đỏ đáng báo động.
Đối với những cổ phiếu như vậy, cơ bản có thể đánh giá rằng nó không có nguồn dự trữ để thao túng thị trường, nếu không những quỹ lớn đó đã kéo nó lên trước khi nó giảm liên tục như vậy.
Đến nỗi khi nào sẽ tung thêm một đợt cổ phiếu mới lên thị trường và khi nào thì nó sẽ tăng cũng không ai có thể nói được chắc chắn. Mà nói chung, ai biết được chắc chắn khi nào các quỹ lớn sẽ tham gia vào thị trường đâu chứ.
Biểu đồ của Xuyên Liên Sâm Phát đưa ra ngày hôm nay dường như cũng không đáng để quan tâm, cho dù là đối với một nhà quản lý quỹ chuyên nghiệp cũng sẽ cảm thấy không có biến động gì mới.
Nhưng Hoắc Khải đã khẽ mỉm cười, bởi vì anh đã nhìn thấy một đường cong rất thú vị.
Khi thị trường mở cửa buổi sáng, cổ phiếu của Xuyên Liên Sâm Phát đã có chút bùng nổ, nhưng chỉ kéo dài một chút rồi kết thúc. Sau đó, trước khi thị trường đóng cửa vào buổi trưa, có một vụ bùng nổ nhỏ khác cũng chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Lúc mở cửa vào buổi chiều, tình hình vẫn là như vậy. Cùng một biến động mạnh ba lần liên tiếp trong ngày đều ẩn dưới một đường cong biểu đồ bình thường, trông không có gì nổi bật.
Lý do tại sao anh chú ý đến biến động nhỏ đó là bởi vì Hoắc Khải cũng đã từng thực hiện phương pháp này, từng sự biến động nhỏ này chính là phương pháp anh sử dụng để kiểm tra giá trị của sự tăng trưởng.
Vào vài năm trước, Hoắc Khải đã tiếp xúc với ngành tài chính và cảm thấy nó rất thú vị. Anh đã từng là một nhà đầu tư nhỏ lẻ với số vốn không quá một trăm ngàn, nhưng anh cũng từng là một nhà đầu tư lớn với số vốn hơn mười triệu.
Đối với những cổ phiếu của doanh nghiệp có giá trị tài sản từ vài tỷ đến hàng chục tỷ, con số mười triệu có thể không quá nhiều, nhưng trên thực tế, hầu hết cổ phiếu đều do các nhà đầu tư nhỏ lẻ nắm giữ.
Hơn nữa trong diễn biến tăng giảm của chứng khoán, các nhà đầu tư nhỏ lẻ cũng gây ảnh hưởng nhiều nhất.
Do đó, cách thao túng cổ phiếu thông minh không thật sự phải mua hơn 51% cổ phần như một công ty kiểm soát.
Họ chỉ cần tập trung hỏa lực mua đủ cổ phiếu giá rẻ, kéo lên ngay lập tức khi cần, niêm phong cổ phiếu trăm ngàn trao tay, sau đó hợp tác với công ty để tung ra một số tin tức tốt đẹp lớn nhỏ.
Các nhà đầu tư nhỏ lẻ nhìn thấy giới hạn hàng ngày, cũng giống như mèo gặp cá, ngửi thấy mùi tanh là xông tới. Cùng với những tin tức tốt cố tình được tung ra, bọn họ sẽ hào hứng lao vào tranh giành dĩa cá này.
Từ một trăm ngàn lên đến một triệu, rồi từ một triệu lên đến mười triệu, cuối cùng là từ mười triệu lên đến ba trăm triệu, Hoắc Khải mới dừng lại.
Anh vốn không muốn trở thành một con cá sấu lớn nuốt trọn thị trường chứng khoán, anh chỉ là một người làm kinh doanh muốn tìm ra những gì trong đầu mà những người này đang nghĩ, để không bị hoang mang bởi những rắc rối tương tự có thể phát sinh trong tương lai.
Trong giai đoạn đó, Hoắc Khải cũng đã nhận một người học trò.
Nói một cách chính xác, người đó cũng không thể được gọi là học trò chính thức của anh, người đó chỉ là một người trẻ tuổi đã trò chuyện với anh trong khi anh đang quan sát thị trường trên sàn chứng khoán.
Chàng trai trẻ tên Vương Vũ Hành chỉ vừa tốt nghiệp trung học khi lần đầu gặp Hoắc Khải.
Cậu ta đi theo Hoắc Khải, chứng kiến anh không ngừng tạo ra kỳ tích, đến khi Hoắc Khải dừng lại thì cậu ta đã là sinh viên năm hai.
Mặc dù Hoắc Khải chưa bao giờ thừa nhận cậu ta là học trò của mình, nhưng Vương Vũ Hành nhất quyết gọi anh là thầy vì cậu ta hiểu rõ hơn ai hết thầy của mình tuyệt vời như thế nào.
Trên đời này có bao nhiêu người có thể tăng gấp mấy lần số tiền gốc của mình, từ một trăm ngàn nhân dân tệ lên ba trăm triệu nhân dân tệ chỉ trong hai năm mà không cần dùng đến bất kỳ ngoại lực nào?
Đây không phải là kì tích, mà là một phép màu!
Trong vòng hai năm, Hoắc Khải đã làm chủ hầu hết các kênh tài chính, còn Vương Vũ Hành là một cậu trai rất thông minh, học nhanh và cũng học giỏi.
Khi Hoắc Khải rời đi, anh đã để lại cho cậu ta một khoản tiền vốn một trăm ngàn, nói đùa rằng nếu cậu ta có thể kiếm được ba trăm triệu trong hai năm như anh thì cậu ta sẽ chính thức được nhận làm học trò.
Ba năm rưỡi sau, Vương Vũ Hành đã không liên lạc với anh, nên Hoắc Khải cũng không liên lạc với cậu trai đó nữa.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy phương pháp năm xưa của mình xuất hiện trên thị trường chứng khoán, Hoắc Khải biết rằng Vương Vũ Hành vẫn còn đang tham gia thị trường chứng khoán.
Hơn nữa, cậu ta làm việc cũng không tệ đâu, đã có thể tự mình vững vàng rồi.
Vì đã xác định rằng xu hướng này là do người học trò của anh điều khiển, Hoắc Khải đương nhiên biết xu hướng tiếp theo sẽ là gì.
Bình thường nếu như muốn khảo sát áp lực theo cách này, vì không muốn cho người khác nhìn ra đầu mối, mỗi ngày chỉ có thể tiến hành một hai lần.
Hôm nay Vương Vũ Hành lại tiến hành đến tận ba lần, chứng tỏ cậu ta tin rằng thời cơ đã chín muồi.
Đánh giá từ biểu đồ, quá trình khảo sát của cậu ta đã không gặp nhiều trở ngại, có rất ít hoạt động bán ra sau đó.
Như vậy cho đến thời điểm thị trường đóng cửa, nếu cậu ta vẫn làm như cách anh đã từng, chắc chắn sẽ kéo được giá cổ phiếu lên chỉ trong vòng mười phút trước khi kết thúc phiên giao dịch! Giới hạn mười phút hàng ngày cũng không quá suýt sao, để các nhà đầu tư nhỏ lẻ khác còn có cơ hội vào ra. Dù gì thì Hoắc Khải cũng không thật sự muốn kiếm chác gì từ thị trường chứng khoán, anh chỉ ở đây cho vui thôi, tại sao phải làm khó các nhà đầu tư nhỏ lẻ khác làm gì.
Sau khi đã xác nhận, Hoắc Khải không quan tâm đến các cổ phiếu khác nữa, anh chỉ vào cổ phiếu Xuyên Liên Sâm Phát và nói: “Chính là nó. Nếu may mắn, nó có thể tăng mạnh trong hôm nay. Nếu không thì cũng sẽ tăng mạnh vào ngày mai“.
Miêu Nhất Khoa không đáp lại anh mà chỉ nhìn sang hai người quản lý quỹ, dù sao thì ông ta cũng không tham gia vào mấy công việc này thường xuyên, nên các vấn đề chuyên môn cứ giao cho chuyên gia.
Một người quản lý quỹ nhìn Hoắc Khải với vẻ chế giễu, sau đó nói: “Xuyên Liên Sâm Phát đã bị lỗ nặng do lỗi kỹ thuật nghiêm trọng cách đây 6 tháng. Từ đó đến nay, cổ phiếu đã bị cắt giảm toàn bộ, giá trị thị trường chỉ bằng 1/3 thời kỳ đỉnh cao, biểu đồ tăng trưởng đi ngang trong gần 4 tháng và đà suy thoái vẫn đang tiếp tục, được đánh giá là không có quỹ dự trữ, do đó khó có khả năng tăng trưởng”.
Miêu Nhất Khoa ồ lên một tiếng. Sau đó, ông ta nhìn Hoắc Khải và nói: “Cậu nghe rồi chứ, cậu có chắc chắn muốn chọn cổ phiếu này không?”
Hoắc Khải gật đầu nói: “Chắc chắn“.
“Có vẻ như vị này không tin vào phán đoán của tôi. Nếu như cậu đã tự tin như vậy, chúng ta có thể chờ xem”, người quản lý quỹ chế nhạo.
Miêu Nhất Khoa ngồi xuống bắt chéo chân, còn Phùng Á Thu chu đáo bước tới giúp ông ta cắt đầu điếu xì gà và châm lửa.
Khói thuốc bay khắp phòng. Trong văn phòng im lặng như tờ, chỉ có tiếng rít xì gà của Miêu Nhất Khoa thỉnh thoảng vang lên.
Trong làn khói thuốc, thời gian trôi qua từng giây. Khi thị trường chỉ còn chưa đến chín phút nữa là đóng cửa, lông mày của Hoắc Khải khẽ giật.
Bởi theo kỳ vọng trước đó của anh, Xuyên Liên Sâm Phát lẽ ra nên bắt đầu tăng giá vào thời điểm này.
Nhưng cho đến tận bây giờ, biểu đồ vẫn chỉ thể hiện những biến động nhỏ.
Tại sao nó vẫn chưa tăng?
Chẳng lẽ ba lần biến động kia chỉ là do trùng hợp chứ không phải là do Vương Vũ Hành đang điều khiển biến động của cổ phiếu hay sao?
Không, nhất định không phải là trùng hợp, nếu không ba lần khảo sát kéo giá lên kia sẽ không có thời gian giống nhau như vậy!
Sự tự tin mà anh trau dồi trong nhiều năm đã thuyết phục được Hoắc Khải rằng nhận định của anh không thể sai.
Không biết có phải do để ý đến sự bất thường của Hoắc Khải không mà Miêu Nhất Khoa đột nhiên nói: “Còn sáu phút nữa thì thị trường đóng cửa. Nếu cậu đổi một cổ phiếu khác vào lúc này, có lẽ cậu vẫn còn có một chút cơ hội chiến thắng“.
Rốt cuộc thì ông ta cũng khá mềm lòng, không muốn ứng cử viên đầu tiên được thầy mình cử đến lại phải ra đi trong tình cảnh bối rối như vậy.
Tuy nhiên, phản ứng của Hoắc Khải đã khiến cho Miêu Nhất Khoa rất khó chịu.
“Không cần”, câu trả lời của Hoắc Khải thật ngắn gọn và mạnh mẽ.
Miêu Nhất Khoa khịt mũi, không nói gì nữa.
Cho cậu cơ hội cậu còn không muốn, vậy đừng trách tôi khiến cho cậu trở nên khó coi!
Một người quản lý quỹ đúng lúc đó cũng buông lời giễu cợt: “Đôi khi tự cao quá lại trở thành tự phụ. Không phải cái gì cũng cần đợi đến lúc va đầu vào bức tường thì mới quay đầu lại được. Tuổi trẻ ít kinh nghiệm mắc sai lầm là chuyện thường tình, miễn là bản thân sẵn sàng sửa sai thì vẫn còn cơ hội“.
Trước đó bị Miêu Nhất Khoa mắng thảm thương như vậy, người quản lý quỹ vừa hay đang cần phát tiết lửa giận trong người, lại gặp Hoắc Khải chủ động dâng tới cửa, người nọ nào có thể bỏ qua cho anh.
Phải đem người trẻ tuổi này hung hăng giẫm đạp ở dưới chân, như vậy mới có thể làm nổi bật tính chuyên nghiệp của ông ta!
Hoắc Khải liếc mắt nhìn người đàn ông kia mà nói: “Điều ông nói không sai. Quá tự cao ắt sẽ trở nên tự phụ“.
Lời nói này được Hoắc Khải trả lại nguyên văn, người quản lý quỹ kia làm sao mà không hiểu được ý tứ của anh, rõ ràng là đang muốn chế giễu ngược lại ông ta!
Rõ ràng người này cái gì cũng không hiểu, cho cậu ta ý kiến, cho cậu ta cơ hội cậu ta còn không muốn, còn ngồi đó giả bộ cái gì chứ?
Người quản lý quỹ hít mạnh một hơi, đang định hung hăn dạy cho Hoắc Khải một bài học nữa thì người bên cạnh đã kêu lên: “Sao nó lại tăng rồi?”