Chế Tạo Hào Môn

Chương 389: Chương 389: Lời xin lỗi của hai bố con




70% của một trăm triệu chính là bảy mươi triệu, ba dự án, cũng chính là lợi nhuận hơn hai trăm triệu tệ.

Nếu tính cả nhà họ Lý thì lợi nhuận hai trăm triệu nghe có vẻ không nhiều, dù sao thì ở thời kỳ đỉnh cao của bọn họ, lợi nhuận một năm phải hơn tỷ tệ.

Nhưng phải biết rằng người tham gia ba dự án này cũng chỉ có chi chính và 12 nhóm dự án của chi phụ, tổng thể lực lượng cũng không đến một phần ba cả nhà họ Lý.

Một phần ba lực lượng đổi lại lợi nhuận bằng một phần năm thời kỳ đỉnh cao là rất đáng kinh ngạc.

Mục tiêu này làm mọi người đều cảm thấy vô cùng phấn chấn, tất cả đều xắn tay áo lên, muốn làm ra một kết quả đáng kể.

Nhất là 15 người của bộ phận kế hoạch, khi mới nghe nói việc Hoắc Khải rời đi, bọn họ còn khá hoang mang.

Đừng thấy bình thường họ bận đến tối tăm mặt mũi, đến khi thật sự phải rời xa Hoắc Khải, bọn họ đều không biết mình nên làm gì.

Bây giờ bà cụ cho bọn họ quyền lực vô cùng to lớn, có thể dẫn đầu cả dự án tiếp tục tiến về phía trước.

Với tư cách là người ra kế hoạch, bọn họ biết rõ từng chi tiết trong phương án, nếu lúc thi hành xảy ra sai xót ở chỗ nào cũng có thể kịp thời thay đổi.

Nếu thật sự có thể làm được ba dự án này, thì chỉ cần nghĩ thôi cũng biết địa vị của bọn họ ở nhà họ Lý sau này sẽ thế nào.

Cho nên 15 người này có thể nói là phấn khởi nhất trong số tất cả mọi người.

Không chỉ là vì cuộc sống tươi đẹp sau này, mà còn là vì để không phụ sự chỉ dạy của Hoắc Khải.

Trước khi giám đốc quay lại, họ nhất định phải tạo ra được kết quả tốt đẹp, không thể làm mất mặt giám đốc!

Một đám người nhà họ Lý tất bật lo chuyện dự án, chuyện này Hoắc Khải không rõ lắm, cũng chẳng có lòng đi quan tâm.

Trên đường về, anh nhận được cuộc gọi của Vương Vũ Hành.

Chuyện bên Giang Chí Hạo đã được giải quyết tốt đẹp.

Cổ phiếu rớt giá trong gần một tuần khiến nền tảng gia đình của Sử Vĩnh Ba gần như sụp đổ.

Vương Vũ Hành ngày nào cũng gọi điện, lúc đầu Sử Vĩnh Ba rất mất kiên nhẫn, hoặc là bắt máy rồi cúp máy, hoặc là căn bản không thèm bắt máy.

Công ty của mình xảy ra chuyện lớn như vậy đã đủ phiền lòng rồi, làm gì còn có tâm trạng quan tâm đến chuyện ồn ào của phụ huynh đứa trẻ nghèo khó.

Cho đến ngày thứ bảy, Vương Vũ Hành một lần nữa nói với hắn qua điện thoại, không phải không báo, mà là thời cơ chưa tới. Làm nhiều chuyện xấu rồi sẽ bị báo ứng thôi.

Sử Vĩnh Ba đột nhiên hiểu ra, hắn bất giác hỏi: “Việc cổ phiếu rớt giá có liên quan đến mấy người?”

Vương Vũ Hành cũng không nói thẳng tuột với hắn, cậu ta chỉ cười và bảo: “Chúng tôi nào dám thao túng thị trường chứng khoán, nhưng chủ tịch Sử làm người xấu như vậy thì trở thành mục tiêu bị người ta công kích là chuyện bình thường. Sao nào? Hay trước tiên bồi thường cái đã, chúng ta viết một bức thư xin thông cảm, có lẽ người ta lại tha thứ cho anh đấy“.

Vương Vũ Hành cũng không phải kẻ ngốc, cho dù là Sử Vĩnh Ba vô ý nói ra hay là cố ý gài lời thì cậu ta cũng không thể nói ra sự thật.

Thao túng thị trường cổ phiếu là tội phạm kinh tế, phải ngồi tù đấy.

Mà Sử Vĩnh Ba cũng không ngốc, hắn nghe ra được trong câu nói của đối phương có hàm ý khác, lúc đó cũng không do dự được nhiều, lập tức đích thân đi tìm đám người Vương Vũ Hành.

Những ngày này hắn đã dùng hết những mối quan hệ mà mình có thể dùng rồi, nhưng vẫn luôn không thể tìm ra người giở trò.

Hắn chỉ nghe được một điều từ những ông chủ lớn đã nhiều năm thăng trầm trên thị trường thứ cấp, việc cổ phiếu của công ty hắn rớt giá hơi giống cách làm của một đội nhóm vài năm trước.

Đội nhóm đó bị người ta gọi là Địa Phủ, ra tay vô cùng tàn nhẫn, một khi đã muốn xử anh thì hoàn toàn không để lại bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào.

Đến không bóng người, đi không lưu vết, cho đến tận bây giờ vẫn không có ai biết thành viên của đội nhóm này có những ai.

Bọn họ quả có vài lần bị người ta lần ra được nơi hoạt động, nhưng mấy người này đều ác thật sự, theo lời của người từng giao chiến với họ thì đối phương giống như một hòn núi lớn vậy, tặng anh một bạt tai thì có bao nhiêu kỹ xảo cũng vô dụng.

Một cái bạt tai vả anh ngất đi được, anh có biết 36 phép thần thông biết hóa cũng coi như bỏ.

Căn cứ vào miêu tả về dáng người và tướng mạo lúc gặp Giang Chí Hạo, trong lòng Sử Vĩnh Ba run lên.

Người đàn ông giống như ngọn núi không phải chính là nói anh ta hay sao?

Còn về mấy người đứng cười hề hề bên cạnh, không phải là mặt lạnh lùng thì cũng là cậy móng tay, trông đều rất lạ mặt, nhưng lại không hề có chút tôn trọng và sợ hãi chủ tịch một tập đoàn vừa mới niêm yết, không phải chứng tỏ bọn họ rất tự tin hay sao?

Sử Vĩnh Ba lại một lần nữa hỏi liệu chuyện cổ phiếu công ty rớt giá có liên quan gì đến bọn họ hay không?

Vương Vũ Hành nói thẳng: “Hôm nay gặp anh chỉ có một chuyện thôi, hai bố con anh xin lỗi, đền tiền, sau đó cuốn xéo. Nếu chuyện anh muốn nói, muốn làm không liên quan đến việc này thì giờ có thể xéo được rồi”.

Đừng nói những công ty nhỏ vừa niêm yết tại các thị trường mới nổi như của Sử Vĩnh Ba, thậm chí đến cả những công ty lớn có tài sản hàng chục tỷ đến hàng trăm tỷ trên sàn SCI, Vương Vũ Hành cũng không hề e ngại.

Từ ngày đầu tiên mới vào nghề, cậu ta đã đi theo một nhân vật thần tiên như Hoắc Khải, tầm nhìn cao xa đáng sợ.

Một công ty nhỏ với tổng tài sản chỉ mấy tỷ có đáng là gì?

Vương Vũ Hành cũng không muốn đẩy đến đường cùng, nếu không cậu ta không thiếu cách khiến Sử Vĩnh Ba phá sản hoàn toàn chứ không chỉ giở trò vặt với hắn trên thị trường chứng khoán

Trong lòng Sử Vĩnh Ba tự hiểu rõ, nhưng hắn không tài nào hiểu được một tên bán món kho làm sao có thể quen biết được với nhân vật như vậy.

Mấy người này chính là nhóm Địa Phủ trong truyền thuyết đây sao?

Nếu đúng là vậy thì bản thân quả thật không đắc tội nổi.

Nhưng cho dù không phải là thật đi chăng nữa thì hình như hắn cũng không dây được.

Cổ phiếu mấy ngày hôm nay đã rớt giá đến mức khiến hắn phải nôn ra hết tất cả lợi nhuận trước đó.

Tại cuộc họp cổ đông khẩn cấp, các cổ đông cũng đang đập bàn mắng hắn rốt cuộc đang làm trò khỉ gì, đắc tội phải ai mà biến thị trường thành ra như vậy.

Sử Vĩnh Ba có khó mà không thể nói, làm sao hắn biết mình đã xúc phạm vị đại thần nào, khiến bản thân sắp phải nhảy lầu đến nơi mà kết quả đến cái bóng cũng không mò được.

Điều quan trọng nhất bây giờ là ổn định xu hướng giảm, nếu không, e rằng thật sự sẽ có nhà đầu tư tìm đến gõ cửa kề dao vào cổ hắn mất.

Giờ đây, những lời chửi rủa tràn lan trên mạng khiến Sử Vĩnh Ba phải chịu áp lực rất lớn. Ủy ban điều tiết chứng khoán cũng cách vài ba ngày lại đến để hỏi liệu công ty có bất kỳ vấn đề lớn nào không tiết lộ hay không? Nếu không, làm sao cổ phiếu lại có thể giảm một cách khó hiểu như vậy?

Các bộ phận khác nhau như ủy ban điều tiết chứng khoán, ủy ban quản lý ngân hàng quốc gia, tất cả đều sẽ đến và điều tra công ty của Sử Vĩnh Ba để xem liệu công ty này có vấn đề gì lớn hay không.

Thực ra các ông chủ công ty sợ hãi những người như Vương Vũ Hành không phải vì cổ phiếu rớt giá.

Cổ phiếu dù có rớt giá đến đâu thì đối với những ông chủ đó đều có cũng được mà không cũng chẳng sao, vì bình thường họ sẽ không dễ gì mà bán cổ phiếu. Thậm chí cổ phiếu trong tay nhiều người chỉ có quyền chia cổ tức chứ không có quyền rút tiền mặt.

Thế nhưng, một khi rớt giá mạnh thì sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức.

Mỗi một công ty đi từ không đến có, từ nhỏ đến lớn đều sẽ có vài thủ đoạn không thể công khai được. Nói trắng ra là họ không chịu nổi việc điều tra, chỉ cần điều tra kỹ một chút là chắc chắn ai ai cũng có vấn đề lớn.

Cho nên thứ các ông chủ thật sự sợ là cổ phiếu liên tiếp rớt giá sẽ dẫn đến sự điều tra sau đó.

Bọn họ hận Vương Vũ Hành, cũng sợ Vương Vũ Hành.

Đến mấy ông chủ lớn có tài sản lên đến cả chục, cả trăm tỷ còn như vậy, huống chi là Sử Vĩnh Ba.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng lợi nhuận thu được từ thao túng thị trường của người dưới trướng hắn cũng đủ để lên phường uống nước chè rồi.

Vương Vũ Hành không nói thẳng, nhưng thái độ của bọn họ rất rõ ràng. Sử Vĩnh Ba không dám mạo hiểm, cũng không làm nổi.

Cho dù sự tồn tại của những người trước mặt đây có vượt qua sức tưởng tượng, cho dù số tiền bỏ ra có thể sẽ bị phí phạm do nghĩ nhiều, nhưng hắn cũng bắt buộc phải bỏ ra.

Sắp bị dìm chết đến nơi rồi, cho dù chỉ là một cọng cỏ trôi dạt trên sông thôi cũng phải nghĩ cách mà nắm lấy.

Cho nên Sử Vĩnh Ba nhanh chóng gọi con trai đến, cùng đi xin lỗi Linh Linh và Giang Chí Hạo, hơn nữa còn làm theo những gì mà trước đó Vương Vũ Hành nói, đưa ra tổng số tiền bồi thường là bốn triệu tệ.

Số tiền này còn được chuyển qua bằng một số thủ đoạn nhỏ. Bây giờ Sử Vĩnh Ba đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu để người khác biết được hắn vô duyên vô cớ cho người khác bốn triệu tệ, thật không biết sẽ ra sao.

“Nên xin lỗi đã xin lỗi rồi, nên bồi thường đã bồi thường rồi, chắc là hết chuyện rồi chứ?”, Sử Vĩnh Ba thăm dò.

“Sao lại hết chuyện rồi? Con gái nuôi của tôi bây giờ chỉ cần nhìn thấy con trai anh là buồn nôn, mau chóng chuyển học cho cậu ta đi. Đúng rồi, đừng có đi học ở thành phố nhỏ như thế này, chỗ bé tí như vậy chẳng biết ngày nào lại đụng mặt nhau. Cho cậu ta đi du học tốt biết bao, đợi việc này xong, chúng tôi hóa vàng, nói không chừng anh cũng không sao rồi”, Vương Vũ Hành nói.

“Còn muốn mấy ngày nữa?”, Sử Vĩnh Ba tức ói máu. Mình sắp bị bức chết đến nơi rồi, mấy người không định chừa cho người khác con đường sống sao.

Vương Vũ Hành cười lạnh, lấy ra bản công hàm luật sự, nói: “Lúc mấy người đưa ra cái của nợ này chắc cũng không nghĩ sẽ chừa cho chúng tôi con đường sống đâu nhỉ”.

Sử Vĩnh Ba nhìn thấy công hàm luật sư đó thì ngậm miệng không nói được gì nữa. Hắn hối hận vô cùng, xoay người lại cho con trai mình một bạt tai: “Cái thằng ranh con này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.