Chế Tạo Hào Môn

Chương 206: Chương 206: Món quà xịn nhất




Huống chi xét theo góc độ lý trí thì Hoắc Khải cũng chẳng làm sai gì cả. Hoạt động giảm cân của anh lần này có thể nói là đã bắt đầu lan ra khắp cả nước, có thể hiệu quả trong tương lai còn ngang với hoạt động cá chép trên Taobao.

Dù sao hoạt động cá chép có thể xuất hiện trước tất cả người tiêu dùng, không có cái gọi là mục tiêu cụ thể, sản phẩm giảm béo thì chỉ hướng tới những người cần giảm béo hoặc là có hứng thú với hoạt động này.

Hoắc Khải đã bỏ ra mấy triệu, sao anh lại để người khác hái quả miễn phí chỉ vì tình cảm riêng tư cho được.

Hạ Hoằng Viễn không phải thương nhân bình thường, tất nhiên ông ấy sẽ không trở mặt với Hoắc Khải vì chuyện này, ngược lại còn đánh giá cao khả năng kinh doanh của Hoắc Khải và coi trọng anh hơn.

Lúc này, Ninh Tử Phàm kéo tay Ninh Thần và hỏi với vẻ mặt hưng phấn: “Chị à, cửa hàng Taobao của chị một tháng kiếm được mấy triệu thật hả?”

Mặc dù đám họ hàng xung quanh không hỏi tới vấn đề này, nhưng không có nghĩa là bọn họ không tò mò. Lúc Ninh Tử Phàm lên tiếng hỏi, bọn họ đứng cạnh tỏ vẻ thờ ơ, nhưng thực tế đã dựng tai lên hết rồi.

Ninh Thần không có ý định giấu giếm, cô gật đầu nói: “Hiện tại trung bình một ngày bán được hai trăm bảy, hai trăm tám mươi ngàn. Lý Phong nói đợi đến khi chính thức tung ra thực phẩm giảm cân thì sẽ có một thời kỳ bùng nổ, áng chừng cao nhất có thể đạt mốc bốn, năm trăm ngàn một ngày“.

“Trời ạ, vậy thì một tháng phải bán được hàng chục triệu à?”, Ninh Tử Phàm ngạc nhiên hô lên.

Đặng Hương Ấn đứng cách đó khá gần nên nghe thấy rõ nhất, hiện giờ người phụ nữ giỏi kiếm tiền nhất trong cả họ đang ngây ra như phỗng.

Đúng là bà ta đã làm trong ngành ẩm thực rất nhiều năm, cũng từng bán online, nhưng bán online thì phải chia phần trăm cho kênh bán hàng, còn phải thanh toán tiền cho shipper. Mỗi thứ một ít như thế nên số tiền kiếm được không nhiều, còn lâu mới có lợi nhuận cao bằng bán tại cửa hàng.

Vậy nên bà ta vẫn luôn đánh giá thấp việc bán online.

Giờ đây Ninh Thần nói ít nhất một ngày bán được hơn hai trăm ngàn, cho dù thứ cô bán là sản phẩm giảm béo thì con số này cũng đủ để làm người ta khiếp sợ rồi.

Ninh Tử Phàm lại hỏi một câu: “Lời được bao nhiêu? Nghe nói sản phẩm giảm béo lãi nhiều lắm thì phải“.

“Tổ chức hoạt động thì chắc là sẽ bán với giá thấp, chắc không lời được bao nhiêu đâu nhỉ?”, Đặng Hương Ấn nói theo bản năng.

Ninh Thần trả lời: “Không phải, bọn cháu bỏ ra tám triệu để đóng cổ phần vào công ty giảm béo, hiện tại là cổ đông lớn, vậy nên lấy được giá gốc. Nếu không tính chi phí tổ chức hoạt động thì lợi nhuận vào khoảng bảy mươi, tám mươi phần trăm. Tuy rằng chi phí cho hoạt động cũng mất mấy triệu, nhưng sau một tháng là hồi vốn, hơn nữa cơn sốt từ hoạt động ấy vẫn sẽ tăng cao, theo những gì Lý Phong tính thì một năm sẽ bán được hơn trăm triệu“.

Nếu nói rằng những tin tức lúc trước khiến đám họ hàng run rẩy trong lòng, vậy thì lúc này bọn họ sắp ngừng thở luôn rồi.

Đối với người bình thường, một năm kiếm được tiền triệu đã là giỏi lắm rồi, lên đến tiền chục triệu có thể nói là hết sức giật gân.

Còn một trăm triệu một năm thì bọn họ chẳng dám nghĩ tới.

Vốn dĩ Đặng Hương Ấn còn định ỷ vào chuyên môn để chia sẻ kinh nghiệm cho lớp trẻ, để bọn họ biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Bây giờ bà ta cũng nhận ra rồi.

Một năm bán được một trăm triệu, cho dù tốn phí tổ chức hoạt động thì đã sao? Chẳng phải Ninh Thần đã nói rồi đó thôi, tổng cộng cũng chỉ mất mấy triệu.

Bảy mươi phần trăm lợi nhuận là bảy mươi triệu, trừ đi hai mươi triệu tiêu xài thì vẫn còn năm mươi triệu!

Kể cả trúng số độc đắc thì cũng phải trúng năm triệu mười lần liền mới được!

Nghe vậy, đôi mắt của Ninh Tử Phàm sáng rực lên, cậu ta nói: “Chị, em học quản lý tài chính ở đại học, đến lúc tốt nghiệp em làm chung với chị có được không?”

Hai vợ chồng Ninh Quốc Diệu và Diêm Triêu Tĩnh đều hồi hộp nhìn Ninh Thần.

Mặc dù lúc đầu bọn họ cảm thấy Ninh Thần và Hoắc Khải không biết buôn bán, phí tiền thuê nhiều đầu bếp, nhưng lúc này suy nghĩ nông cạn ấy đã tắt ngấm rồi.

Thay vào đó là sự kinh hãi và kỳ vọng, nếu con bọn họ được tham gia vào mối làm ăn có thể kiếm được mấy chục triệu một năm này, không cần mơ mộng gì nhiều, chỉ cần húp chút canh thôi thì cũng phải được mấy trăm ngàn ấy chứ!

Xã hội thời nay cạnh tranh kịch liệt như thế, ai ai cũng kêu rằng tốt nghiệp đồng nghĩa với thất nghiệp, đại đa số sinh viên tốt nghiệp chính quy có mức lương sáu, bảy ngàn trong vòng hai năm đã là khá lắm rồi, rất ít người đạt quá mười ngàn.

Nếu một năm kiếm được mấy trăm ngàn thì có thể nói là khá trâu bò.

Ai cũng mong con mình nên người, có họ hàng để dựa dẫm thì tất nhiên là phải bắt lấy cơ hội này.

Vốn dĩ Ninh Thần định đồng ý ngay, dù sao cũng là họ hàng, Ninh Tử Phàm lại khá nhanh trí, cũng được mọi người trong họ yêu quý.

Nhưng mới hé miệng ra thì cô lại nghĩ rằng chuyện này vẫn phải bàn với chồng đã.

Dù sao việc làm ăn không phải của một mình cô, nếu không bàn bạc gì mà đồng ý ngay thì không tôn trọng nhau gì cả.

Thế là Ninh sửa miệng: “Chuyện này không vội, còn một năm nữa em mới tốt nghiệp cơ mà, để lúc nào anh bàn với anh rể em đã“.

“Đến đại học năm tư là bọn em được đi thực tập, sắp rồi, chỉ mấy tháng nữa thôi! Chị, chị nhất định phải nói với anh rể, đến lúc đó cho em làm với anh chị nha! Đợi về trường học em sẽ học thêm kiến thức về thương mại điện tử, sau này nhất định sẽ giúp được anh chị!”, Ninh Tử Phàm hào hứng nói.

Đặng Tuấn Mai và Ninh Quốc Năng ở bên cạnh tươi cười hớn hở, lúc đám họ hàng mới tới, bọn họ tức đến phát điên.

Nhất là Đặng Hương Ấn, bắt bẻ đủ trò, nói bà ta thì lại không hay.

Bây giờ thì hay rồi, mấy nhân vật máu mặt tới đây làm bọn họ nở mày nở mặt.

Ninh Tử Phàm lại chủ động xin làm cùng, bọn họ càng cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.

Vậy nên Ninh Quốc Năng bèn nói: “Tử Phàm, cháu cứ yên tâm, cháu không biết chị cháu là người thế nào hay sao mà còn phải nói tới chuyện nhỏ này? Tốt nghiệp xong là cháu cứ yên tâm làm việc cho chị cháu, cứ chăm chỉ là đảm bảo không lo thiếu tiền!”

Nghe vậy, Ninh Tử Phàm càng thêm mừng rỡ, cậu ta vội vàng nói với Ninh Quốc Năng: “Cảm ơn bác Hai, cháu nhất định sẽ cố gắng!”

“Thằng bé này có chí tiến thủ, khá đấy”, Đặng Tuấn Mai cũng cười ha ha nói.

Ninh Quốc Diệu là đàn ông nên ngại mở miệng, Diêm Triêu Tĩnh thì không nghĩ nhiều như thế.

Chỉ cần con mình tìm được công việc tốt, ai còn quan tâm tới mặt mũi gì nữa, mặt mũi có đổi thành tiền được không?

Thế là bà ta lập tức cầm tay Ninh Thần, thái độ ân cần thân thiết: “Ninh Thần này, sau này Tử Phàm phải nhờ cả vào cháu rồi. Nó có chỗ nào không hiểu thì cháu dạy nó, nếu nó không chịu học thì cháu cứ đánh cho nó một trận, chú thím hứa là sẽ không ngăn cản!”

Người nhà nói vậy khiến Ninh Thần không mở lời được nữa. Trực giác mách bảo cô rằng với tính cách của chồng, anh sẽ không dễ gì đồng ý chuyện này.

Lúc đăng tin tuyển dụng, Ninh Thần đã xem tiêu chuẩn lựa chọn của Hoắc Khải rồi, phải nói là cực kỳ nghiêm ngặt, sinh viên còn chưa tốt nghiệp như Ninh Tử Phàm chắc chắn không thể lọt vào mắt anh được.

Nhỡ đâu đến lúc đó anh không đồng ý thì phải ăn nói thế nào?

Nhưng hiện tại mà từ chối thì lại làm mất mặt bố mẹ, Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai đều đang cười tươi như hoa kia kìa.

Ninh Thần là một cô con gái hiếu thuận, trước kia bố mẹ cô phải chịu nhiều ấm ức vì cô, bây giờ cô muốn được đền đáp hai ông bà.

Trong lúc cô đang do dự, Hoắc Khải bước tới nói: “Tổng giám đốc Liêu chuẩn bị đi rồi, chúng ta cùng đi tiễn ông ấy đi“.

Ninh Thần hoàn hồn lại, cô vội vàng đáp lời rồi đi tiễn Liêu Thiên Bằng.

Đợi Liêu Thiên Bằng lên xe đi khỏi đó và quay lại cửa hàng, Hoắc Khải chú ý thấy Ninh Thần có gì đó không đúng cho lắm.

Trông nét mặt của cô hơi khó xử, thế là anh bèn hỏi: “Em sao vậy?”

“Dạ? Không sao...”, Ninh Thần vô thức phủ nhận.

Hoắc Khải chỉ nhìn cô chứ không hỏi thêm nữa. Ninh Thần cũng biết mình không thể giấu được chồng nên đành nói: “Về nhà rồi em nói với anh“.

Hoắc Khải biết cô có chuyện khó nói, không thể nói trước mặt người ngoài được, vậy nên anh không hỏi nữa.

Bọn họ vừa vào cửa hàng thì một chiếc xe hiệu Mercedes dừng lại trước cửa, một cặp nam nữ bước xuống xe.

Cậu thanh niên trông có vẻ ít hơn Ninh Thần hai, ba tuổi tươi cười hỏi: “Em không tới muộn chứ?”

Cậu ta là Hà Vân Kiệt, con trai của Đặng Hương Ấn. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta vẫn làm ở quán ăn với bố mẹ, người cùng đi với cậu ta là Đường Hiểu Mạn - bạn gái của cậu ta.

Bởi vì bố mẹ làm ăn khá giả, có điều kiện hơn những họ hàng khác, vậy nên Hà Vân Kiệt luôn khá tự tin.

Lúc này tới đây, cậu ta không hề luống cuống chút nào, nhiệt tình chào hỏi mọi người.

Đợi đến lúc tới chỗ Hoắc Khải và Ninh Thần, cậu ta cười ha ha giơ thứ đồ trong tay ra và nói: “Chị Thần, đừng nói là thằng em này không có lòng đấy nhé. Đây là món quà mà em nhờ bạn mua cho anh chị, mất hơn tám ngàn đấy, chắc trong những người tới đây hôm nay không có ai tặng quà xịn hơn được nữa đâu“.

Vừa dứt lời, người trong cả cửa hàng đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.