“Cô sao vậy?”, Hoắc Khải vừa thái thức ăn vừa hỏi: “Đau bụng à?”
Mấy ngày qua Cố Phi Dương đến kỳ nên rất đau bụng, ngay cả Hoắc Khải cũng biết. Tuy rằng đó là chuyện tế nhị, nhưng đã biết rồi thì không thể vờ như không hiểu được.
Đều là người trưởng thành với nhau, có gì đâu mà ngại.
Thế nhưng Cố Phi Dương vẫn cảm thấy xấu hổ, cô ta lắc đầu nói: “Không... Tôi chỉ cảm thấy anh cũng sắp đi rồi, đến lúc đó hai mẹ con tôi lại không có nơi nương tựa“.
Sau khi nói xong câu đó, Cố Phi Dương nhìn về phía Hoắc Khải, trong lòng chờ mong rằng anh sẽ bảo cô ta đi cùng anh.
Nhưng Hoắc Khải không hề nói như thế, chỉ bảo: “Nếu cô cảm thấy nơi này không quá an toàn thì có thể chuyển sang nơi khác rồi bắt đầu lại từ đầu. Với tài năng của cô, không khó để phất lên đâu“.
Tuy rằng cũng là chuyển chỗ ở, nhưng câu nói của Hoắc Khải không phải là điều mà Cố Phi Dương muốn nghe, bởi vì trong đề nghị của Hoắc Khải không đề cập đến hai người họ.
Nếu chuyển chỗ ở mà không có anh thì có ý nghĩa gì chứ?
Thực ra không phải Hoắc Khải không hiểu ý của Cố Phi Dương, nhưng anh không thể nói, cũng chẳng thể làm gì được.
Không thể phủ nhận rằng Cố Phi Dương là một người phụ nữ rất thu hút, cô ta thích hợp làm một người vợ hơn là Phan Tư Mễ.
Thậm chí xét theo một mức độ nào đó thì cô ta còn phù hợp hơn cả Ninh Thần.
Nhưng tiếc là Hoắc Khải lại gặp Ninh Thần trước, hơn nữa hiện giờ có rất nhiều nan đề về sự nghiệp mà anh chưa giải quyết được, nào có tâm trạng nghĩ tới những chuyện ấy, đồng thời anh cũng không muốn Cố Phi Dương bị tổn thương vì mình.
Cố Phi Dương là một người phụ nữ muốn có một tương lai viên mãn, anh không thể mang đến sự viên mãn cho cô ta, thậm chí còn không thể hứa hẹn điều gì được.
Có một câu nói rất hay, nếu không thể kết hôn với cô ấy, vậy thì đừng cởi cúc áo của cô ấy.
So với cậu cả nhà họ Hoắc ngày trước thì giờ đây Hoắc Khải đã thay đổi khá nhiều, sắc đẹp không còn nhiều ý nghĩa với anh nữa, cuộc đời anh cần leo lên một đỉnh núi khác, anh đã bước qua cái thời kỳ theo đuổi dục vọng rồi.
Ở bên kia, sau khi biết suy nghĩ của Hoắc Khải, Tô Tử Hàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mở cuộc họp hội đồng quản trị.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị, anh ta nói ra chuyện Hoắc Khải muốn thu mua sáu mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Phong Âu.
Một thành viên hội đồng quản trị lập tức vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Định cắt cổ người ta đó hả! Anh ta cho mình là ai, có tư cách gì mà đưa ra yêu cầu quá đáng như thế!“. truyện kiếm hiệp hay
Tô Tử Hàng nhìn ông ta, cắn răng nói: “Nhưng với tình hình hiện tại, nếu chúng ta không đồng ý thì các công ty lớn do Hi Vọng Mới cầm đầu sẽ phong sát chúng ta. Các ông cũng thấy tình cảnh của công ty lúc này rồi đó, giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính“.
“Anh còn mặt mũi nói câu đó! Nếu anh không hành động theo cảm tính rồi đắc tội anh ta thì chúng ta có ra nông nỗi này không? Suy cho cùng vẫn là tại anh vô dụng, rước lấy phiền toái lớn như thế rồi bắt chúng tôi giải quyết cho anh!”, một cổ đông nói.
Tô Tử Hàng nhìn về phía người kia, trầm mặt nói: “Ông nói vậy hơi quá đáng rồi đấy!”
“Quá đáng thì đã sao? Vốn chính là tại anh, bây giờ lại cảm thấy chúng tôi quá đáng, tự anh không biết mình đã làm gì chắc!”
“Đúng thế, bất tài mà còn nóng tính, không biết bố anh đã dạy anh thế nào nữa!”
“Theo tôi thấy chính bởi vì được chiều từ bé nên anh ta mới coi trời bằng vung như vậy, tưởng mình tài giỏi nhất thế giới. Bây giờ thì hay rồi, bị người ta dạy cho một bài học mới biết trời cao đất dày thế nào“.
Bị đám cổ đông trong hội đồng quản trị đua nhau lên án, Tô Tử Hàng chẳng còn mặt mũi gì nữa. Anh ta tức đến mức muốn nhào lên đánh chết đám người này, nhưng lại chẳng làm gì được.
Cũng may là có một cổ đông chín chắn lên tiếng: “Được rồi, hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, bàn chuyện nghiêm túc đi nào. Ông chủ của công ty Hi Vọng Mới đưa ra yêu cầu ấy, chúng ta có làm theo không?”
“Tuyệt đối không được, sáu mươi phần trăm cổ phần thì khác nào bán công ty, tôi không đồng ý!”
“Nhưng không đồng ý thì tình hình sẽ ngày một tệ hại, hiện giờ anh ta còn đồng ý trả hai tỷ, nhưng để lâu thì chưa chắc đâu“.
“Vậy thì đã sao? Hi Vọng Mới của anh ta có thể vực dậy sau vụ chèn ép của nhà họ Hoắc mà chúng ta lại không làm được sao? Đều vượt qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, ai sợ ai!”
“Chuyện này khác đó. Hi Vọng Mới vượt qua được sự chèn ép của nhà họ Hoắc là bởi vì bọn họ tìm được một con đường sống, còn chúng ta thì chẳng có đường nào để đi hết. Chẳng lẽ chúng ta cũng học theo họ, dự trữ nguyên liệu làm chip rồi bán đi cầm cự sao? Ông cảm thấy hai chuyện này có so sánh được không?”
Không ai lên tiếng cả, bởi vì tình huống của Hi Vọng Mới có sự khác biệt về bản chất so với tập đoàn Phong Âu.
Nguồn hàng cho công ty giảm béo cũng chỉ có những thứ đó thôi, số lượng cao cấp không nhiều, vậy nên Hoắc Khải thu mua hết nguyên liệu là có thể khiến các công ty khác phải ngừng sản xuất, trừ khi chấp nhận hạ thấp chất lượng sản phẩm, nếu không thì chỉ có thể nghe lời anh.
Hơn nữa Hi Vọng Mới có đồng minh mạnh mẽ là quốc tế Đường Thị, nó có sức ảnh hưởng lớn trên trường quốc tế, có thể cắt đứt nguồn hàng quốc tế, vậy nên người ta muốn nhập hàng thì chỉ có thể tìm Hi Vọng Mới, gần như là lũng đoạn.
Đồng thời bây giờ thị trường cũng đã kết thúc cuộc điều tra về việc lũng đoạn của Hi Vọng Mới, đồng thời đưa ra một kết luận bất ngờ là Hi Vọng Mới không hề lũng đoạn.
Bởi vì việc điều tra tiến hành dựa trên cơ sở của cả thị trường nguyên liệu, còn Hi Vọng Mới chỉ lũng đoạn từ các nhà cung cấp nguyên liệu cao cấp, tỉ lệ nguyên liệu này chưa đến hai mươi phần trăm trong cả thị trường.
Chỉ chưa tới hai mươi phần trăm thì làm sao có thể coi là lũng đoạn được?
Kết quả ấy khiến bao người nhận thấy năng lực của Hoắc Khải.
Làm việc không để lại sơ hở, đến mức chẳng thể bắt được nhược điểm, phải nói là rất đáng sợ. Thảo nào rất nhiều người cho rằng trong những năm gần đây, anh là người duy nhất có thể sánh vai với ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc.
Hiện giờ ngôi sao hi vọng gần như đã dập tắt, Hi Vọng Mới đang nổi như cồn, sự thành lập của hệ thống VR khiến công ty này phát triển không ngừng, thu hút sự chú ý của vô số người.
Rất nhiều người cảm thấy tương lai của Hi Vọng Mới cực kỳ rộng mở, Hoắc Khải nhất định có thể sánh ngang và thậm chí là vượt qua thành công của ngôi sao hi vọng!
Nói tóm lại, tập đoàn Phong Âu sẽ chẳng thể học theo cách của Hi Vọng Mới được.
Bọn họ không có cơ sở, và cũng không có tư cách ấy.
Sự lựa chọn duy nhất là bán công ty, mà nếu bán thì lại có rất nhiều lựa chọn.
Hiện giờ có không ít công ty cảm thấy hứng thú với việc thu mua tập đoàn Phong Âu, nhưng bọn họ trả giá quá thấp, cao nhất mới một tỷ rưới, thấp nhất chỉ có mấy trăm triệu, giá cả như thế chẳng khác nào sỉ nhục người ta.
Tuy rằng tập đoàn Phong Âu không phải là công ty đứng đầu trong ngành, nhưng dù thế nào thì cũng có một số bản quyền phát minh riêng, chỉ những thứ đó thôi cũng ăn đứt vài trăm triệu rồi.
Vậy nên cho đến thời điểm hiện tại, hai tỷ của Hoắc Khải là cái giá cao nhất mà bọn họ được trả rồi.
Thời gian mà anh đưa ra lại chỉ có một ngày, một ngày mà không trả lời là anh sẽ hủy bỏ việc thu mua, toàn lực chèn ép tập đoàn Phong Âu, khiến công ty này biến mất.
Đương nhiên, nửa câu sau là do Tô Tử Hàng tự thêm vào, Hoắc Khải chỉ nói một ngày sau sẽ hủy bỏ việc thu mua, chứ không hề nói là sẽ làm tập đoàn Phong Âu biến mất.
Nhưng suy nghĩ của Tô Tử Hàng bây giờ rất đơn giản, anh ta không muốn tranh công đoạt lợi gì ở cái công ty này nữa, trong mắt đám người này, anh ta là một kẻ ngu xuẩn, tội gì anh ta phải dây dưa vô ích, chẳng thà bán công ty đi, cầm tiền mặt đi ngao du khắp nơi còn hơn.
Một ngày sau, tập đoàn Phong Âu mời Hoắc Khải tới công ty đàm phán với danh nghĩa của hội đồng quản trị.
Lúc tới, Hoắc Khải không thấy Tô Tử Hàng đâu, mới hay tin anh ta đã bị hội đồng quản trị lên án. Điều khiến Hoắc Khải cảm thấy bất ngờ hơn là hội đồng quản trị đã nhất trí tán thành việc mua lại tất cả cổ phần trong tay Tô Tử Hàng với giá là một tệ.
Hoắc Khải không hề nghĩ tới kết quả này, đây cũng là phương án dự phòng mà bố của Tô Tử Hàng để lại vì lòng trách nhiệm với công ty.
Nếu một ngày nào đó con cháu của ông ta không thể dẫn dắt công ty được nữa, vậy thì sau khi mở cuộc họp hội đồng quản trị, chỉ cần tất cả cổ đông đồng ý với phương án thu mua thì bọn họ có thể thu hồi lại cổ phần với giá là một tệ.
Đó là một sự cảnh cáo, phòng ngừa một số người làm loạn.
Tiếc rằng Tô Tử Hàng không hề hay biết chuyện ấy, thậm chí anh ta còn không biết rõ quy định của công ty. Từ khi nhậm chức đến giờ, điều duy nhất mà anh ta phải suy xét là làm cách nào để có thể đuổi cổ những người mà anh ta cảm thấy ngứa mắt.
Việc thu mua lại bằng một tệ khiến Tô Tử Hàng tức đến mức lật bàn, chỉ vào các cổ đông rồi chửi rủa, uy hiếp là sẽ giết bọn họ.