Công ty bây giờ đã khác, đạt được doanh thu hàng năm ước tính lên tới hàng trăm triệu. Mặc dù so với các công ty khác trên thế giới thì cũng không tính là gì, nhưng đối với một công ty mới thành lập chưa đầy một năm, thì công ty của họ chắc chắn phải được xếp vào hàng tốt nhất.
Rất ít công ty có thể so sánh với công ty của họ.
Đã đạt được những thành tích đáng nể như vậy mà vẫn chưa thể nói đến lý tưởng, vậy thì lý tưởng đó cũng quá xa xỉ rồi.
Mọi người im lặng gật đầu. Đúng vậy, công ty này có tương lai rất hứa hẹn, và tất cả mọi người có mặt ở đây đều là những nhân viên tham gia vào từ lúc công ty mới sáng lập. Có thể không bằng ông chủ và bà chủ, nhưng chỉ cần công ty thật sự phát triển lớn mạnh hơn nữa, thì với trình độ của họ chẳng lẽ còn phải sợ thiếu tiền trong tương lai hay sao?
Nghĩ đến điều này, nhiều người không khỏi cảm thấy Ninh Hạo Bân quá ngu ngốc khi từ bỏ tương lai tươi sáng như vậy chỉ vì một chút lợi ích trước mắt.
Hoắc Khải nhìn vào thái độ của đám người này, biết rằng lời nói của anh đã có tác dụng nên cũng không nói thêm nhiều.
Có một số chuyện, nói ít hiểu nhiều là tốt nhất. Nếu như cứ cố nói, có khi lại phản tác dụng, khiến cho người khác cảm thấy mình đang nói chuyện dông dài mà chẳng có mục đích gì.
Sau khi giáo huấn xong, Hoắc Khải quay sang nhìn Ninh Thần, khẽ gật đầu với cô rồi rời đi.
Hoắc Khải xem như là đã đóng vai ác xong. Phần còn lại thì cứ để cho Ninh Thần tiếp tục xoa dịu mọi người, đây gọi là chiêu vừa đấm vừa xoa mà thu phục lòng người.
Về mặt này, cô cũng làm rất tốt.
Sau đó, Hoắc Khải đã đến chi nhánh của nhà họ Cơ, nơi làm việc chính của anh. Việc ở công ty Hi Vọng Mới thật sự chỉ giống như công việc bán thời gian của anh hơn.
Ngay khi đến công ty, Hoắc Khải đã nhận được cuộc gọi từ luật sư của mình.
“Ninh Hạo Bân đã thú nhận về việc làm rò rỉ công thức đồ uống của công ty, sự thật này phù hợp với suy đoán của chúng tôi, hoàn tất việc lấy lời khai“.
Hoắc Khải ậm ừ nói: “Vậy thì gửi thư luật sư cho Skinny Girl đi“.
“Được”.
Sau khi cúp máy, Hoắc Khải cũng không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng gì, bắt đầu nhanh chóng giải quyết những chuyện khác.
Trước đó anh nói với Ninh Hạo Bân rằng anh đã đạt được thỏa thuận hợp tác với bên Skinny Girl, tất nhiên những lời này đều chỉ là nói dối mà thôi.
Chính vì có sự hiểu biết sâu sắc về tâm lý con người nên Hoắc Khải đã lừa được Ninh Hạo Bân bằng cách này, hiệu quả rất tốt.
Mà lý do chủ yếu nhất chính là do Ninh Hạo Bân cũng không phải một kẻ có lòng dạ quá thâm sâu khó lường.
Dù có tài giỏi đến đâu thì anh ta cũng chỉ là một tân binh mới ra trường, chưa có nhiều kinh nghiệm đối với những mưu mô trên thương trường.
Vì chỉ là một tay mơ, nên Hoắc Khải đương nhiên có thể dễ dàng đùa giỡn với anh ta.
Lừa lấy được lời khai của Ninh Hạo Bân xong thì tất cả những gì cần phải làm tiếp theo chính là gây áp lực với Skinny Girl, dùng chiêu ẩn mình đánh giặc, mượn gió đẩy thuyền.
Có lẽ cũng không còn bao lâu nữa, Skinny Girl sẽ chủ động liên hệ với Hoắc Khải, hy vọng anh sẽ giữ kín sự việc.
Bởi vì bọn họ là một công ty, có một số chuyện không muốn thừa nhận cũng không được, hơn nữa Hoắc Khải còn đang nắm trong tay đầy đủ nhân chứng vật chứng để khởi tố bọn họ.
Một khi bị khởi tố, Skinny Girl chắc chắn sẽ thua cuộc và phải đền một số tiền lớn. Họ vừa mất danh tiếng, vừa mất tiền, nên chắc chắn sẽ không sẵn lòng để bản thân lâm vào tình cảnh như vậy.
Hoắc Khải cũng đã nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, anh không cần đuổi cùng giết tận Skinny Girl, chỉ muốn mượn chuyện này để bắt bên kia giao ra thị phần.
Kết quả của cuộc khảo sát trước đó cho thấy các sản phẩm giảm cân của Skinny Girl qua nhiều năm hoạt động cũng đã gây dựng được chút danh tiếng.
Việc giành được thị phần từ họ sẽ giúp anh mở rộng thị trường bán lẻ truyền thống, đây chính là một trợ lực to lớn đối với sự phát triển của công ty Hi Vọng Mới.
Một kế hoạch chi tiết và kỹ lưỡng như vậy hoàn toàn không khiến Hoắc Khải tốn nhiều sức lực, với nền tảng của anh thì việc giải quyết những việc như vậy thật quá dễ dàng.
Tư duy kinh doanh này có thể trông rất lợi hại trong mắt của người khác, nhưng chỉ là điều bình thường đối với anh.
Nếu một công ty có doanh thu hàng năm chỉ vài trăm triệu mà đòi hỏi anh phải dành toàn bộ thời gian của mình để làm việc, điều đó hoàn toàn không xứng với tên tuổi của cậu lớn nhà họ Hoắc.
Tại văn phòng chi nhánh của nhà họ Cơ, công việc còn nhiều hơn ở công ty Hi Vọng Mới, các hạng mục nghiệp vụ ngày càng mở rộng, khiến cho việc kinh doanh trở nên hết sức phức tạp.
Nếu không có Hoắc Khải ở đây để giúp đỡ, chỉ một mình Cơ Hương Ngưng thì dù cho có mọc thêm hai cái đầu cũng làm không nổi.
Giờ đây Hoắc Khải không chỉ nắm được thị trường trong nước mà còn nắm giữ cổ phần của mình tại các chi nhánh mới thành lập ở nước ngoài.
Theo lời của Cơ Hương Ngưng, lãnh đạo của chi nhánh ở nước ngoài chính là được Hoắc Khải đưa đến để giúp đỡ. Nếu như anh còn không tham gia vào quản lý thì cũng giống như thiếu tôn trọng anh vậy.
Hoắc Khải cũng không có ý từ chối, anh sẵn sàng tham gia vào công việc của nhà họ Cơ. Càng tham gia vào nhiều việc, anh càng dễ dàng thực hiện các kế hoạch riêng của mình trong tương lai.
Bây giờ Hoắc Khải trông như đang rất bận rộn nhưng thực tế cũng không có gì đáng kể. Mọi bước đi của anh đều được lên kế hoạch cẩn thận, có liên quan chặt chẽ với nhau trong bố cục tổng thể mà anh đang suy tính.
Đang làm việc dở dang, chuông điện thoại lại vang lên.
Anh vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói tức giận của Đường Trọng Vi cất lên: “Có phải nếu như tôi không chủ động liên lạc với anh thì anh sẽ không bao giờ để ý đến tôi hay không?”
Hoắc Khải nghe vậy thì giật mình, nhưng không thể trả lời ngay.
Ở đầu dây bên kia, Đường Trọng Vi bắt đầu ý thức được sự mập mờ trong lời nói của mình vừa rồi, liền vội vàng giải thích: “Ý của tôi là anh để tôi ở lại khách sạn mà không biết gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, anh không sợ tôi sẽ xảy ra chuyện sao?”
Sau lần say rượu trước, Hoắc Khải đã đưa Đường Trọng Vi về khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó anh đã gọi điện cho Hoắc Giai Minh để thông báo sự việc rồi mới bỏ đi.
Không phải là anh không quan tâm, chỉ là khi anh hỏi nhân viên khách sạn thì được cho biết đã có người nhà họ Đường đến chăm sóc cho cô ấy.
Nếu như người nhà họ Đường đã đến thì Hoắc Khải cũng không nên nhiều chuyện làm gì nữa.
Ngoài ra, sau đó anh còn bận đối phó với đợt khủng hoảng sau khi công ty bị rò rỉ thông tin, không có thời gian để nghĩ đến những thứ khác.
Bây giờ nhận được cuộc gọi từ Đường Trọng Vi, Hoắc Khải đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Cho dù nói thế nào thì cô ấy cũng vì anh mà tới. Anh cứ như vậy mà bỏ đi không hỏi đến, quả thật cũng có chút không đúng.
“Tôi thật sự xin lỗi, tôi nghe mọi người nói rằng gia đình của cô đã đến nên tôi cũng không tiện nhiều lời thêm nữa. Thế này đi, tôi mời cô ăn tối, xem như một lời xin lỗi”, Hoắc Khải nói.
Đường Trọng Vi khịt mũi nói: “Vẫn còn biết điều đó hả? Tôi bây giờ cũng đói bụng rồi!”
Cô ấy cũng tự thấy giọng điệu của mình có chút nũng nịu, nhưng ngoài một chút ngại ngùng trong lòng thì cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên.
Lúc trước cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi khi nói chuyện với những người đàn ông khác, dù chỉ là hơi thân thiết một chút. Bởi vì cô ấy từng nghĩ cả đời này của mình dường như sinh ra là để dành cho Hoắc Khải.
Sống là người của anh, mà chết cũng là ma của anh!
Nhưng hiện tại, mỗi khi nói chuyện với người đàn ông này, tâm trạng của cô ấy luôn vô cùng thoải mái, thậm chí còn có cảm giác vui thích.
Những cảm giác như vậy thường chỉ do vị hôn phu của cô ấy mang lại.
Bây giờ vị hôn phu lại thờ ơ với cô ấy, nhưng một người đàn ông chỉ mới gặp cô ấy có vài lần lại cho cô ấy loại cảm giác như vậy.
Đôi khi Đường Trọng Vi còn suy nghĩ liệu có phải do lâu quá cô ấy không được gặp vị hôn phu của mình nên nhìn thấy ai cũng cảm thấy giống anh hay không?
Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị tất nhiên có phái đến vài vệ sĩ đến bảo vệ kĩ càng cho cô ấy.
Thái độ thờ ơ của Hoắc Khải giả đối với Đường Trọng Vi đã khiến cho chủ tịch tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị cảm thấy bất mãn, nhất là khi biết con gái của mình bởi vì chuyện này mà chạy hơn ngàn cây số để “Giải sầu”, lại càng thêm tức giận, đến tận cửa hỏi tội.
Thế nhưng kẻ giả mạo lại không xem vị chủ tịch nổi tiếng trong giới kinh doanh này ra gì, còn không thèm mở cửa tiếp đón chứ đừng nói đến một lời xin lỗi nào.
Chủ tịch Đường đã nói rõ với nhà họ Hoắc rằng nếu Hoắc Khải không chịu xin lỗi thì cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ xảy ra!
Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị không thiếu tiền, cũng không nhất thiết cần đồng minh như nhà họ Hoắc, nên sẽ không đánh đổi hạnh phúc cả đời của con gái mình để lấy thứ gọi là lợi ích!
Những người khổng lồ thật sự trong giới kinh doanh từ lâu đã không còn dựa vào những cuộc hôn nhân thương mại để kiếm tiền.
Vì vậy, ngay cả khi biết được Đường Trọng Vi đang tìm đến một người đàn ông khác, chủ tịch Đường cũng không để cấp dưới cản trở mà chỉ bảo họ chăm sóc tốt cho cô chủ.
Khi tỉnh lại ở khách sạn, người nhà họ Đường vẫn chưa đến, lúc mở chăn bông ra thấy quần áo vẫn còn nguyên, Đường Trọng Vi mới yên tâm, đồng thời cũng có chút lo sợ.
Cô ấy thật sự đã mất trí rồi, một mình chạy đến một nơi thật xa để tìm kiếm một người đàn ông không hề quen thân.
Hơn nữa, cô ấy còn dám uống say với người đó.
Nếu người đàn ông đó mà có ý đồ xấu, khẳng định là cô ấy không thể chống lại.
Đường Trọng Vi rất hài lòng vì cô ấy vẫn không bị tổn hại đến thân thể, điều này cho thấy cô ấy đã không tìm nhầm người.
Bất kể người đàn ông tên Lý Phong này và vị hôn phu của cô ấy có thật sự giống nhau hay không, nhưng ít nhất tính cách của người này cũng rất đáng tin cậy.
Chỉ có điều, Đường Trọng Vi không ngờ sau khi để lại cô ấy một mình ở trong khách sạn, thì anh thậm chí còn không gọi điện cho cô ấy lấy một lần.
Sau mấy ngày chờ đợi, Đường Trọng Vi rốt cuộc không nhịn được nữa mà phải chủ động gọi điện cho Hoắc Khải.
Là ngọc nữ của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, cô ấy chưa bao giờ bị xem nhẹ như thế này, nhất định phải bắt người đàn ông này tạ tội với cô ấy mới được!
Nghe thấy những lời phàn nàn của Đường Trọng Vi, Hoắc Khải bật cười, tính tình của cô nhóc này vẫn như trước, rất thích bám dính anh.