Cho dù thỉnh thoảng có nghe người ta nói qua, cũng sẽ không để ý. Nghe thấy người phụ trách cửa hàng trang sức nói rằng đối phương là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An thì sao chứ? Trên đời có biết bao nhiêu giáo sư, giáo sư này thì có gì tốt, chẳng phải cũng chỉ là một kẻ mọt sách thôi sao!
“Chồng à, chỉ là người thừa kế của một giáo sư, bọn họ lại làm sao vậy...”
“Mau câm miệng!”, Hoàng Đại Hải xanh mặt nói.
Hoắc Khải tuy đã cầm chiếc nhẫn rời đi, nhưng trên đời có biết bao nhiêu kẻ thích nói ra nói vào, lỡ đâu những lời này bị ai khác nghe được rồi nói lại cho người đó biết, không phải là lão ta sẽ gặp một kết cục thê thảm hay sao?
“Làm cái gì vậy, em không có nói gì hết...”, cô gái trẻ oan ức nói.
“Chính là do con khốn nhà cô quá nhiễu sự! Mau cút xéo đi!”, Hoàng Đại Hải tức giận đẩy cô ta ra, quay đầu bỏ đi.
Cô gái trẻ đứng đó với vẻ mặt thất thần, ánh mắt và giọng nói xúc phạm đó khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Mới mười phút trước, cô ta còn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt của người khác, bây giờ lại trở thành đối tượng bị người khác chê cười.
Cảm giác bị bỏ rơi này khiến cho cô ta muốn bật khóc ngay tại chỗ.
Không phải chỉ là một kẻ mọt sách thôi sao, sao mọi chuyện lại thành ra thế này...
Nếu là lúc bình thường, khi thấy khách hàng cãi nhau, người phụ trách cửa hàng trang sức sẽ phải giúp an ủi vài câu.
Nhưng hôm nay, khi nhìn người phụ nữ thiếu hiểu biết kia, cậu ta chỉ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.
Cái đồ não phẳng, bị như vậy là đáng đời!
Không một ai muốn an ủi người phụ nữ tội nghiệp này, tất cả mọi người đều làm lơ và coi thường cô ta. Mà sự coi thường này lại là thứ khiến người ta tổn thương nhất.
Một lúc sau, cô ta rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt của mọi người, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cúi đầu ủ rũ vội vàng rời khỏi cửa hàng trang sức.
Hai mươi phút sau, Hoắc Khải đi đến một nhà hàng Nhật Bản.
Đã mười giờ bốn mươi, bên trong nhà hàng không có khách, chỉ có đầu bếp đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa.
Hoắc Khải đã thương lượng với người phụ trách trước, nói rằng hôm nay là một ngày đặc biệt, và anh hy vọng nhà hàng sẽ hợp tác với anh để làm điều gì đó.
Đối với các nhà hàng, những việc như vậy không hề xa lạ, và họ rất vui khi được hợp tác với khách hàng. Thứ nhất, điều này làm giảm bớt sự nhàm chán. Thứ hai, điều này có thể khiến cho trải nghiệm ăn uống của khách hàng trở nên thú vị hơn. Thứ ba, điều này cũng góp phần phản ánh thái độ phục vụ của nhà hàng.
Sau khi thảo luận một cách ngắn gọn về vấn đề này, Hoắc Khải thanh toán tiền đặt cọc rồi đi ra cửa hàng hoa gần đó.
Sau khi đặt hoa ở cửa hàng hoa, Hoắc Khải gọi điện cho Ninh Thần: “Buổi trưa chúng ta đến nhà hàng Nhật Bản trên đường Hoằng Xương ăn cơm nhé, là nhà hàng Thủy Nguyệt. Món Nhật ở đó rất ngon“.
“Buổi trưa hơi bận...”
Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên trong điện thoại di động, hoạt động giảm cân trên toàn quốc đã dần đi đến giai đoạn cuối, số lượng khách hàng tham gia lên đến hàng trăm ngàn người.
Mặc dù không phải ai cũng có thể kiên trì với kế hoạch giảm cân, nhưng các báo cáo cần được kiểm tra hàng ngày vẫn khiến cho toàn bộ nhân viên công ty trở nên bận rộn.
Ý tưởng ban đầu của Hoắc Khải là phân bổ tất cả công việc cho cấp dưới để giảm bớt áp lực cho Ninh Thần.
Tuy nhiên, Ninh Thần là một người tỉ mỉ và chu đáo, không làm báo cáo thì cô cũng sẽ phát sóng trực tiếp vài tiếng mỗi ngày hoặc tiến hành duyệt báo cáo lần cuối. Vào cuối ngày, chỉ còn có khoảng ba bốn tiếng là rảnh rỗi.
Bảo cô ấy ngồi đó không làm gì mà chỉ nhìn người khác mồ hôi nhễ nhại làm việc thì đúng là tội lỗi.
Vì vậy, Ninh Thần luôn đích thân tham gia vào công việc, sẽ không quá mức dựa vào nhân viên cấp dưới chỉ vì mệt mỏi.
Đối với tính cách đó của cô, Hoắc Khải cũng không khuyên bảo nhiều.
Làm chủ mà làm vào phần việc của nhân viên, ở các công ty lớn mà nói thì đây là một hành động rất thiếu lý trí.
Vì điều đó sẽ làm phân tán năng lượng của người làm chủ, hơn nữa còn khiến cho nhân viên dần quên mất trật tự cao thấp trong công ty. Nhưng quy mô công ty hiện tại không lớn, nếu cô làm thêm những việc của cấp dưới, cô cũng có thể luyện cho bản thân thuần thục thêm nhiều kỹ năng trong công việc. Khi công ty mở rộng quy mô trong tương lai, cô sẽ cảm thấy không khó khăn khi đọc một bản báo cáo nữa.
“Anh đã đặt trước bàn ở nhà hàng rồi, nếu như em không đến thì tiền đặt cọc cũng không được hoàn lại. Chỉ mất khoảng một tiếng để ăn trưa thôi mà”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần thì không có vấn đề gì, chỉ là cô không thích lãng phí tiền bạc.
Nghe thấy Hoắc Khải nói anh đã đặt cọc tiền và không thể hoàn lại, cô đành đồng ý đi ra ngoài ăn trưa.
Chờ khoảng một tiếng thì Ninh Thần mới đến muộn.
“Anh ở đây!”, Hoắc Khải đang ngồi bên cửa sổ, đứng dậy vẫy tay với cô.
Ninh Thần bước nhanh tới nói: “Ở công ty còn quá nhiều việc, em phải bàn với Tư Tư về tiến độ của công việc. Anh đợi lâu lắm rồi phải không?”
“Không lâu, đợi em cả đời cũng không sao”, Hoắc Khải cười nói.
“Anh đó, bây giờ nói mấy lời ngọt ngào càng ngày càng trôi chảy”, Ninh Thần thầm cười nói.
Nếu như nghe người đàn ông khác nói những lời này, cô sẽ nghĩ rằng người đó quá phù phiếm. Nhưng khi nghe chồng mình nói ra, cô chỉ cảm thấy vui trong lòng.
Có lẽ đây chính là cái mà người ta thường gọi là tiêu chuẩn kép.
“Anh đã gọi cá hồi và cá ngừ vây xanh, sashimi tôm Bắc Cực, những món này rất dễ ăn. Ngoài ra, còn có cua vàng, gan ngỗng nướng, cơm chiên lươn, mì ramen xương heo”, Hoắc Khải báo cáo với vợ, tất cả đều là những món mà Ninh Thần thích ăn.
Nói cho chính xác thì đây là những món mà Ninh Thần có thể thích ăn.
Trong ký ức của Lý Phong, Ninh Thần đã từng nói chuyện với Đường Đường về các món ăn ngon của Nhật Bản. Đây đều là cô ấy đã nghe mọi người ở cửa hàng quần áo nói.
Phụ nữ mà, yêu cầu của họ luôn rất đơn giản, không phải ăn thì chính là mặc.
Ninh Thần hay tiết kiệm tiền là vì hoàn cảnh gia đình, điều này không có nghĩa là cô thật sự không có mong muốn gì cho bản thân.
Khi hai mẹ con nói về ẩm thực Nhật Bản, họ đã rất thích thú. Hoắc Khải luôn ghi nhớ điều này.
Ngày hôm nay, anh muốn cô có được một khoảng thời gian vui vẻ.
“Anh gọi nhiều món vậy? Chỉ có hai người chúng ta, lỡ không ăn hết thì sao?”, Ninh Thần lo lắng nói.
“Không thành vấn đề. Nếu không ăn hết thì gói mang về nhà cho Đường Đường”, Hoắc Khải cười nói.
“Con bé sẽ làm ầm lên cho mà xem, đi ăn nhà hàng Nhật mà không mang con bé theo”, Ninh Thần cũng bật cười.
Với tính cách của Đường Đường, nếu như cô bé biết rằng bố mẹ đi ăn nhà hàng Nhật mà không cho mình đi theo thì nhất định sẽ rất tức giận. Cô bé này luôn thích sống trong bầu không khí gia đình, dù cho có làm gì thì cô bé cũng mong được tham gia cùng bố mẹ.
“Lần sau mình sẽ mang con bé đi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội”, Hoắc Khải nói. ngôn tình hay
Ninh Thần không nói thêm nữa, đúng như lời Hoắc Khải nói, chỉ cần không thiếu tiền thì có thể đến đây ăn bất cứ lúc nào mình muốn.
Không lâu sau, nhà hàng dọn lên các món ăn mà Hoắc Khải đã gọi, tất cả đều do đầu bếp thực hiện tại chỗ. Các món ăn ở đây so với bên ngoài, bất kể là hình thức hay mùi vị đều ngon hơn rất nhiều.
Ninh Thần lần đầu tiên ăn món Nhật nên không biết cách ăn sashimi, mà cũng không thích nó cho lắm.
Tâm lý của người trong nước đều luôn cho rằng thức ăn phải được nấu chín trước khi ăn, nhưng sashimi hoàn toàn phải ăn sống.
May mắn là Hoắc Khải rất tinh ý, anh đã không gọi những món khó nuốt hoặc phải cho thêm mù tạt vào.
Dù là cá hồi hay cá ngừ vây xanh, chúng đều là những loại hải sản cao cấp, với thớ thịt mềm mại tan chảy trong miệng. Ngay cả khi không ăn kèm với nước sốt gì thì vẫn rất ngon.
Còn tôm Bắc Cực thì có vị ngọt nhẹ.
Ninh Thần chỉ cắn một miếng thì hai mắt đã sáng lên.
“Thật là ngon! Không ngờ tôm cá khi ăn sống lại ngon đến vậy! Chẳng trách họ luôn nói rằng đến nhà hàng Nhật mà không ăn sashimi thì thà rằng không đi”, Ninh Thần cảm thán.
“Ngon thì em cứ ăn thêm đi”, Hoắc Khải cười nói: “Ăn thử món gan ngỗng nướng này, ăn rất ngon đó”.
Người nước ngoài xếp gan ngỗng, trứng cá muối cùng nấm Truffle là “ba món ăn đắt đỏ nhất thế giới”, các món này rất khó tìm và được lựa chọn rất kỹ lưỡng. Đầu tiên là chọn lựa những con ngỗng sinh vào mùa xuân, thức ăn chủ yếu của chúng phải trộn bột mì, ngô, mỡ và muối, nhồi cho chúng ăn ít nhất 1 kg thức ăn mỗi ngày, trong ít nhất 4 tuần, cho đến khi gan ngỗng căng ra. Những lá gan ngỗng thành phẩm này thường nặng từ 700 đến 900 gram.
Ngoài ra, màu sắc của gan ngỗng cũng rất quan trọng, không được sử dụng gan ngỗng bị thương hoặc bị hư hỏng.
Tuy nhiên, kể cả khi chọn được gan ngỗng đủ tiêu chuẩn thì việc bảo quản gan ngỗng cũng là một phần vô cùng quan trọng. Bình thường gan ngỗng tươi chỉ bảo quản được trong 24 giờ, nhiệt độ bảo quản từ 0 độ đến 2 độ.
Gan ngỗng chứa axit glutamic tạo mùi thơm hấp dẫn khi đun nóng. Khi được làm nóng đến 35 độ, chất béo của nó bắt đầu tan chảy, vì vậy người ta sẽ có cảm giác gan ngỗng như đang tan chảy trong miệng.
Trình độ nấu nướng của đầu bếp nhà hàng này rất cao, nhiệt độ của gan ngỗng vô cùng vừa phải.
Ninh Thần gắp một miếng bỏ vào miệng, sau khi ăn xong thì không nhịn được mà cảm thán: “Ngon thật, ăn không thấy khô một chút nào. Em cứ tưởng nó sẽ giống như gan vịt mà em thường ăn“.