Chế Tạo Hào Môn

Chương 391: Chương 391: Nhà họ Cơ thay đổi




Bọn họ muốn kiếm lời chứ không muốn chịu khổ.

Cơ Hương Ngưng cũng vui vẻ nghe theo. Cô ấy vốn đã chuẩn bị tặng cả công ty chi nhánh và bắt đầu lại từ đầu rồi.

Bây giờ cô ấy có được quyền quản lý một phần cũng coi như chuyện vui ngoài ý muốn.

Quan trọng nhất là, Cơ Xuyên Hải cùng đám người nhà chính đã dụ dỗ được có lợi ích rất lớn với mục tiêu cuối cùng của cô ấy.

Có nhánh phụ, có dòng chính, cộng lại vào thì cô ấy cũng có quyền lên tiếng rất lớn đấy.

Người nhánh phụ thậm chí còn từng ám thị rằng vị trí trong hội đồng quản trị sẽ được trao cho cô ấy vào ngày cô ấy thăng cấp lên hàng ngũ thứ nhất.

Người nhánh phụ đồng ý nhường lại vị trí này vì rất nhiều nguyên do.

Một là vị trí thêm vào này vốn đã do Cơ Hương Ngưng “cướp về” từ chỗ dòng chính.

Hai là Cơ Hương Ngưng có năng lực, mạnh hơn nhiều so với những người khác cùng tuổi.

Quan trọng nhất là người nhánh phụ biết đến sự tồn tại của Hoắc Khải.

Và càng biết rằng người thanh niên này có mối quan hệ với mạng lưới của giáo sư Triệu Vĩnh An. Thậm chí, ở một góc độ nào đó, đây còn là người thừa kế của Triệu Vĩnh An.

Người như vậy đến dòng chính còn không dám động vào thì nói gì đến nhánh phụ.

Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng có mối quan hệ tốt như thế thì bọn họ cũng vui vẻ mà nhường để đổi lấy sự giúp đỡ của Hoắc Khải. Nhất là khi biết việc Cơ Hương Ngưng không hề kháng cự mà nhường lại công ty chi nhánh là ý kiến của Hoắc Khải thì họ lại càng đồng ý.

Người nhánh phụ cũng đâu có ngu. Bọn họ có thể thấy được lợi ích từ trong mối quan hệ giữa Cơ Hương Ngưng với những người dòng chính.

Tóm lại thì Cơ Hương Ngưng còn ở nhà họ Cơ ngày nào thì bọn họ sẽ tốt lên ngày đó.

Những áp lực ngày xưa giờ đã không còn, đổi lại là một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Trong một tuần Hoắc Khải làm việc ở nhà họ Lý, hôm nào Cơ Hương Ngưng cũng gọi một cuộc điện thoại giục anh về giúp đỡ.

Bây giờ ngoài việc quản lý công ty chi nhánh ra thì mấy người dòng chính còn hợp nhau lại đẩy một công ty khác cho cô ấy, mong cô ấy có thể đem lại thật nhiều lợi ích.

Cơ Hương Ngưng đã quen với việc kinh doanh, nhưng một công ty mới với nhiều nghiệp vụ mới mẻ và mối quan hệ với nhân viên còn xa lạ, cùng sự vắng mặt của Hoắc Khải khiến cô ấy không tự tin cho lắm.

Ở điểm này, cô ấy không giống với Ninh Thần.

Năng lực của Ninh Thần có thể không bằng Cơ Hương Ngưng nhưng lại rất hiếu học, cũng rất mong có thể giúp đỡ được Hoắc Khải và độc lập hoàn thành mọi việc.

Cô không muốn làm một kẻ phiền toái, cũng không muốn liên lụy Hoắc Khải, chỉ muốn biến bản thân trở thành một chỗ dựa vững chắc trong con đường tiến lên của chồng!

Mà Cơ Hương Ngưng tuy là mạnh hơn Ninh Thần đấy nhưng lại quá ỷ lại vào Hoắc Khải.

Cô ấy có thể cảm nhận được một ngày không gặp Hoắc Khải thì trong lòng mình sẽ hoảng hốt. Biết rõ là không nên ỷ lại nhưng cô ấy lại không chịu được.

Con người là vậy đấy, một khi đã nghiện rồi thì sẽ khó mà thoát được.

Với thỉnh cầu của Cơ Hương Ngưng, Hoắc Khải cũng không thấy phản cảm. Anh vốn dĩ đã mong Cơ Hương Ngưng nắm quyền quản lý nhà họ Cơ rồi.

Vì vậy mà Cơ Hương Ngưng phát triển càng nhanh, địa vị tại nhà họ Cơ càng cao thì càng có lợi cho anh.

Hoắc Khải lái xe đến công ty chi nhánh nhà họ Cơ. Mặc dù Cơ Hương Ngưng quản lý hai công ty nhưng vẫn làm việc ở đây. Cô ấy vẫn là tổng giám đốc trên danh nghĩa, chỉ là thêm chữ “kiêm” vào chức vụ mà thôi.

Nhân viên công ty chi nhánh nhà họ Cơ cũng không thay đổi nhiều, nhất là với những nhân viên tầng lớp thấp thì vẫn là những người cũ. Chỉ có quản lý cấp cao thì mới bị thay đổi không ít.

Cũng may Cơ Xuyên Hải có một bộ phận quyền quản lý công ty chi nhánh. Có ông ta nói giúp nên cũng giữ lại được nhiều nhân viên lão thành.

Nếu không cứ để dòng chính làm loạn, thay đổi hết các quản lý cấp cao thì sẽ không thể tiến hành một số nghiệp vụ được.

Trên đường đi, những người gặp Hoắc Khải đều vô cùng khách sáo chào anh và chủ động hỏi chuyện.

Dù Hoắc Khải có rời đi lâu như thế nhưng cũng không có ai dám khinh thường anh mà lại càng ngày càng hiểu về anh, từ đó mà phát ra sự tôn kính từ nội tâm.

Chẳng trách trợ lý Lý còn trẻ thế mà đã làm được trợ lý tổng giám đốc, hóa ra là vì có năng lực thật. Chưa nói đến cái khác, chỉ nguyên mạng lưới quan hệ của giáo sư Triệu Vĩnh An cũng đủ để khiến người ta ngưỡng mộ rồi.

Hoắc Khải vẫn luôn ghi nhớ câu, người có thể nâng thuyền lên thì cũng có thể dìm thuyền xuống.

Anh vẫn luôn cực kỳ nghiêm khắc với nhân viên quản lý cấp cao, nhưng lại rất hiền hòa với nhân viên cấp thấp.

Chỉ khi đứng ở vị trí cao thì anh mới hiểu được, công ty có thể tiến bộ chưa chắc là nhờ vào phương án và chiến lược mà là nhờ vào nhân viên.

Nhân viên chăm chỉ cần cù, công ty tiến bộ sẽ nhanh. Nhân viên chây lười ỷ lại, có đưa một trăm cái phương án thì cũng công cốc.

Hơn nữa, một nhân viên cấp cao mà đi chèn ép nhân viên cấp dưới thì có gì vui?

Cũng chẳng phải cùng một tầng lớp, nói nhiều chỉ tự hạ thấp thân phận.

Hoắc Khải cũng thân thiện đáp lại bọn họ rồi đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Bất kể là lúc nào, dù anh có bao nhiêu thủ đoạn thì trước khi vào phòng người khác, Hoắc Khải sẽ luôn gõ cửa.

Nhất là với Cơ Hương Ngưng. Trong mắt Hoắc Khải, cô gái này chỉ là một công cụ.

Nói dễ nghe thì có thể coi là bạn hợp tác.

Nếu là hợp tác thì đương nhiên phải tôn trọng đối phương.

Phòng làm việc truyền ra âm thanh mệt mỏi của Cơ Hương Ngưng: “Vào đi”.

Quản lý sự vụ của hai công ty chi nhánh, dòng chính cùng nhánh phụ đều mong Cơ Hương Ngưng có thể có thêm thư ký hay trợ lý gì đó, nhưng Cơ Hương Ngưng đều từ chối.

Cơ Hương Ngưng nói là, trừ Hoắc Khải ra thì không ai có tư cách làm trợ lý của cô ấy hết.

Ai cũng ngu ngốc thì đến làm cái gì?

Cho nên tính đến giờ thì dù có bận rộn thế nào, Cơ Hương Ngưng cũng sẽ không tuyển thêm trợ lý.

Thậm chí vì chuyện này mà mọi người trong công ty đồn ầm lên rằng tổng giám đốc và trợ lý Lý có gì đó mập mờ, Cơ Hương Ngưng sợ anh ghen cho nên mới không tuyển thêm.

Có người nói, thế tuyển trợ lý nữ thì sao nào.

Có người lại đáp, anh bị ngu hả, tuyển trợ lý nam thì trợ lý Lý ghen, thế tuyển trợ lý nữ thì tổng giám đốc không ghen chắc?

Một núi sao có thể có hai vua!

Cũng chẳng biết bắt nguồn từ ai mà những tin tức này đã truyền đi thành đủ thể loại.

Gì mà cho Hoắc Khải tiền, mua nhà mua xe làm quà, nói như thật.

Cơ Hương Ngưng cũng không phải không biết, có những lúc cô còn chính tai nghe thấy mấy lời bàn tán của bọn họ mà.

Cô ấy chưa từng giải thích mấy cái tin đồn này, không phải vì không muốn, mà một là vì đã là tin đồn rồi thì quan tâm làm gì, hai là vì có những lúc cô ấy cảm thấy hơi mất mát.

Người đẩy Lý Phong ngã xuống đất là cô ấy, nhưng cô ấy không dám chịu trách nhiệm mà lại đổ hết cho Ninh Thần.

Vì tình bạn, cũng vì cân nhắc những phương diện khác, Ninh Thần dũng cảm gánh vác mọi chuyện, lấy Lý Phong, dùng hạnh phúc cả đời để nắm giữ người đàn ông này.

Lúc mà tất cả đều không hiểu vì sao Ninh Thần lại đi lấy một ngời đàn ông không quyền không thế, Ninh Thần chỉ giải thích một câu rằng: “Chính vì anh ấy thích đọc sách, thích học hành nên tôi mới lấy anh ấy. Người như anh ấy sớm muộn cũng sẽ có thành tích thôi!”

Nhiều năm trôi qua, câu nói này đã trở thành một loại lý do cho Ninh Thần. Có nhiều lúc đến Cơ Hương Ngưng còn không chịu nổi khi nghe những lời trách móc kia.

Cô ấy đứng bên ngoài còn chịu không nổi thì Ninh Thần là người trong cuộc sẽ thế nào.

Chẳng biết Cơ Hương Ngưng đã thấy có lỗi với Ninh Thần biết bao nhiêu lần, nhưng cô ấy lại không biết làm thế nào để bù đắp.

Chỉ có thể chăm sóc Ninh Thần hơn trong cuộc sống thường ngày.

Mà hiện giờ Hoắc Khải đã trở nên phi thường, người nhà họ Lý cũng đã tìm đến, khiến Cơ Hương Ngưng vô thức nghĩ đến một vấn đề.

Nếu năm đó người Lý Phong cưới không phải Ninh Thần mà là bản thân cô thì mọi chuyện sẽ thế nào?

Ý nghĩ này làm cô ấy càng cảm thấy mất mát hơn.

Phòng làm việc mở ra, Cơ Hương Ngưng ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy Hoắc Khải, ánh mắt cô ấy lộ ra sự vui mừng từ bản năng.

“Anh về khi nào vậy?”, Cơ Hương Ngưng vui vẻ hỏi.

“Tôi vừa xuống máy bay không lâu”, Hoắc Khải đáp: “Cô cứ gọi liên tục như thúc giục vậy, tôi mà không về thì bị cô gọi đến cháy máy mất thôi”.

Nghe Hoắc Khải nói vậy, sắc mặt Cơ Hương Ngưng bỗng đỏ ửng hết lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.