Chế Tạo Hào Môn

Chương 470: Chương 470: Phải biết chừng mực




Có năng lực, có kỹ thuật, còn có lòng cầu tiến, nhân vật như vậy sau này hẳn sẽ đáng gờm.

Điều này cũng làm ông ấy cảm thấy đáng tiếc, người trẻ tuổi giỏi giang như vậy, sao lại kết hôn sớm thế!

Đường Quốc Diệu hỏi một câu như ma xui quỷ khiến: “Nếu tôi muốn cậu ly hôn rồi cưới con gái tôi thì mới đồng ý lần hợp tác này thì sao?”

Đường Trọng Vi ở gần đó lập tức đỏ mặt, xấu hổ đứng lên, ra vẻ bình tĩnh mà cầm lấy điện thoại, làm như không nghe thấy câu nói đó. Nhưng đôi tay run rẩy và ánh mắt lay động đã chứng minh sự căng thẳng trong lòng cô.

Hoắc Khải không ngờ Đường Quốc Diệu lại đột nhiên nói vậy, nhưng anh không do dự lâu mà trả lời luôn: “Thế thì không thể nào, nếu chủ tịch Đường thật sự muốn vì chuyện riêng mà từ chối lần hợp tác này thì tôi cũng chỉ đành nói rất đáng tiếc mà thôi”.

Đường Quốc Diệu nghe thấy câu trả lời của anh thì chỉ đáp một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, còn Đường Trọng Vi ở phía bên kia thì đang cảm thấy có hơi thất vọng trong lòng.

Tuy rằng trong lòng cô vẫn luôn thầm nhủ, không nên và cũng không thể nào thích người đàn ông này, nhưng cảm giác mất mát ấy lại chẳng có ngôn từ nào có thể miêu tả được.

Đường Quốc Diệu không nổi trận lôi đình vì câu trả lời của Hoắc Khải, thực ra sau khi nói ra câu đó thì chính ông ấy cũng cảm thấy hối hận.

Con gái mình là thiên kim đại tiểu thư, sao lại có thể gả cho người đàn ông đã một đời vợ được, hơn nữa lại còn là do lấy lợi ích ra đổi. Năm đó ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc còn chẳng có đãi ngộ như vậy nữa là người trẻ tuổi này.

Sau đó Đường Quốc Diệu bắt đầu nghiêm túc làm việc. Ông ta nhanh chóng mở cuộc họp hội đồng quản trị để bàn bạc về chuyện liên quan đến hợp tác chiến lược với Hi Vọng Mới.

Các thành viên khác trong hội đồng chủ tịch cũng không có quá nhiều ý kiến trái chiều về việc này. Có rất nhiều người trong số họ đã từng nghe nói qua về công ty này, mà phần tài liệu PPT Hoắc Khải đem đến cũng làm họ lay động vô cùng.

Đây là công nghệ đen vượt thời đại, là sức mạnh có thể thống trị một thời đại, bây giờ Quốc tế Đường Thị đang cần một công nghiệp như thế này để giúp nó mở rộng thị trường. Cho nên, hợp tác không có vấn đề gì.

Vấn đề ở chỗ, thời gian quá ngắn.

Cho nên sự tranh luận chủ yếu của cuộc họp hội đồng quản trị nằm ở chỗ có thể dùng tiền vốn để đổi lại quyền điều hành hay không, sau đó mới có thể yên tâm mà gia nhập, để tăng tiến trình nghiên cứu.

Đối với việc này, Hoắc Khải bày tỏ kiên quyết từ chối tại cuộc họp.

Anh chỉ chia sẻ thị trường, còn quyền điều hành thì chắc chắn sẽ không buông bỏ. Quốc tế Đường Thị tuy rằng là một liên minh rất mạnh, nhưng cũng không phải là không thể thiếu. Có họ thì như thêu hoa trên gấm, mà thiếu họ thì cũng chẳng đến nỗi ông trời sập xuống.

Hơn nữa người thông minh như Đường Quốc Diệu cũng hiểu rất rõ, có thể đạt được chia sẻ thị trường đã là sơ múi lắm rồi, còn yêu cầu thêm nữa thì chỉ có thể nói là quá tham lam.

Tuy rằng nói vậy nhưng dù sao Quốc tế Đường Thị cũng là doanh nghiệp lớn, bình thường các thành viên hội đồng quản trị cũng kiêu ngạo quen rồi, đối với việc này không thể phán đoán với tâm thái bình thường được.

Bọn họ cho rằng, Hi Vọng Mới chỉ là một công ty nhỏ, cho dù có sức mạnh kỹ thuật vượt thời đại thì đã làm sao. Dựa vào sức mạnh của Quốc tế Đường Thị, họ hoàn toàn có thể chèn ép thu mua nó.

Các thành viên hội đồng quản trị thậm chí nói thẳng chuyện này, để từ đó tạo thêm áp lực cho Hoắc Khải.

Nhưng Hoắc Khải không hề dao động. Anh nói rõ với bọn họ, nếu Quốc tế Đường Thị ép buộc thu mua thì anh hoàn toàn có thể bán công ty cho đối thủ cạnh tranh của Quốc tế Đường Thị, hơn nữa về sau trên thương trường sẽ trở thành quan hệ đối địch hoàn toàn với Quốc tế Đường Thị.

Rất nhiều người cảm thấy không vừa lòng với thái độ của Hoắc Khải. Công ty nhỏ của cậu chắc cũng chỉ vừa đạt được năm tỷ tệ, đến cả thị trường vốn cũng chưa đứng vững mà lại dám uy hiếp chúng tôi!

Ai cho cậu cái gan đấy!

Hoắc Khải rất bình tĩnh. Sự tự tin của anh đến từ sự tin tưởng đối với bản thân. Đến cả thế lực lớn mạnh kia anh còn dám đối đầu, thì một Quốc tế Đường Thị đây có là gì.

Sự cạnh tranh trên thị trường vốn tàn khốc vô cùng, Hoắc Khải biết điều này từ lâu, cho nên anh mới không vì chút chuyện này mà thực sự lật lọng với thành viên hội đồng quản trị.

Gia tăng áp lực lẫn nhau là một thủ đoạn khi đàm phán, sau đó thì chuyện gì nên nói cứ nói, nên cười vẫn cười, điều này là chuyện rất bình thường.

Câu cười một cái là qua chuyện trước đây dùng trong giới võ lâm giang hồ, nay để chỉ nơi thương trường.

Cuộc họp kéo dài khá lâu, bao gồm cả những chuyện sau đó nữa cũng cần tiến hành xử lý. Muốn đạt được hợp tác chiến lược như vậy không phải chỉ đơn giản ký một hợp đồng là xong chuyện.

Cho dù chỉ là hợp đồng cũng cần rất nhiều thời gian để vạch ra, mỗi một câu chữ, mỗi một điều khoản đều vô cùng kỹ càng.

Song phương đều sợ rơi vào hố bẫy pháp luật, cho nên Hoắc Khải đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ ở đây khoảng ba đến năm ngày.

Đường Trọng Vi rất vui vì điều này.

Từ sau khi giải trừ hôn ước với nhà họ Hoắc thì bạn bè xung quanh cô hình như cũng ít đi nhiều. Cũng không phải họ thấy không có nhà họ Hoắc thì làm bạn với viên ngọc quý của Quốc tế Đường Thị chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ là cảm thấy bây giờ tâm trạng của Đường Trọng Vi không tốt, gọi cô đi chơi cũng không thú vị, chi bằng để cô tự mình bình tĩnh lại.

Mà người như Hoắc Giai Minh vẫn luôn ở công ty nước ngoài chưa về, lại càng làm Đường Trọng Vi nhớ đến người nhà họ Hoắc, chỉ còn lại Hoắc Khải thôi.

Dù cho cô không biết người đàn ông này chính là chồng chưa cưới mà mình ngày đêm mong nhớ, giờ lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vốn phong cách của Hoắc Khải làm cô thấy quen thuộc vô cùng, thậm chí dường như còn có chút ỷ lại.

Trong mấy ngày này, gần như tất cả thời gian của Hoắc Khải đều là đang đàm phán với người của Quốc tế Đường Thị.

Trong tương lai thị trường sẽ phân hóa như thế nào, lợi nhuận sẽ phân phối ra làm sao, cho dù chỉ có 1% lợi nhuận thì cũng vô cùng quan trọng với họ, phải tranh từng chút một.

Sau khi họp xong, Hoắc Khải bị Đường Trọng Vi kéo đi ăn uống, mua sắm các thứ.

Hai người cùng vào cùng ra nhiều lần, cũng làm người trong công ty dậy nên không ít tranh luận, đoán xem có phải cô chủ tìm được bạn trai mới không.

Nhưng cũng có người biết Hoắc Khải đã kết hôn rồi, bọn họ không hề cảm thấy Đường Trọng Vi sẽ thích một người có vợ, nhưng lại nghi ngờ cô có phải rách rồi thì nát luôn, bị người ta giải trừ hôn ước là bất chấp làm loạn luôn.

Đây là địa bàn của Quốc tế Đường Thị, Đường Quốc Diệu có thể cho phép cô làm như vậy sao?

Nhưng điều làm họ khó hiểu là Đường Quốc Diệu không có ý kiến gì với cách hai người cư xử với nhau, thỉnh thoảng có người hỏi, cũng chỉ nói hai người vốn là bạn tốt, ăn cùng nhau bữa cơm cũng rất bình thường.

Số lần tăng lên rồi người ta cũng chẳng hỏi nữa.

Đến ngày thứ năm, cuộc đàm phán đại khái đã xong, bản hợp đồng cơ bản đã được định ra, trong đó còn có vài nơi cần sửa nhưng tạm thời còn chưa sửa được.

Bởi vì bên Quốc tế Đường Thị lấy thời gian dài hay ngắn của hạng mục làm tiêu chuẩn phán đoán, cho nên Hoắc Khải để bọn họ tự mình đi công ty chi nhánh nước ngoài của Hoắc Giai Minh xem công nghệ VR rốt cuộc tân tiến đến mức độ nào, rồi mới quyết định.

Dù có nói sao thì muốn Hoắc Khải nhượng bộ trong việc này là chuyện không thể nào.

Quốc tế Đường Thị được trở thành liên minh đầu tiên đã là chiếm lợi lắm rồi, nếu còn muốn được voi đòi tiên thì đừng có mơ.

Cho dù có nể mặt Đường Trọng Vi cũng không được.

Bởi vì liên minh là để đối phó lại với thế lực kia, mà thị trường này lại liên quan tới tài sản của Hoắc Khải từ nay về sau.

Không thể chỉ nhìn cái trước mắt, mà còn phải thấy được tương lai sau này.

Sau khi xử lý xong chuyện bên Quốc tế Đường Thị, Hoắc Khải lập tức lên máy bay rời khỏi nơi này. Trước khi đi, Đường Trọng Vi tỏ vẻ luyến tiếc, nói: “Anh Lý, anh có rảnh thì nhớ tìm đến tôi chơi, một mình tôi chán lắm luôn. Nếu không tôi đến chỗ công ty anh cũng được mà”.

Hoắc Khải phì cười, nói: “Cô chủ của Quốc tế Đường Thị chạy đến chỗ tôi làm việc, còn bị phóng viên suốt ngày chụp lại? Dạo này tôi bận lắm, đợi hết bận rồi tôi lại đưa cô đi tìm Hoắc Giai Minh chơi. Công ty kỹ thuật VR của cậu ta chắc sẽ thỏa mãn cảm giác trải nghiệm điều mới mẻ của cô đấy đấy”.

“Thế chúng ta đã hẹn sẵn rồi nhé! Không được nuốt lời đâu đấy!”, Đường Trọng Vi vui vẻ nói.

Đi đâu chơi hay chơi cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là ở cùng với người đàn ông này, làm cô cảm thấy rất thoải mái.

Giống như lúc đó cô ở nhà họ Hoắc, chỉ đứng xa xa mà nhìn ai đó, cũng sẽ cảm thấy thoải mái trong lòng. Cho dù cô không nói gì, không nắm tay, cũng cảm thấy thỏa mãn.

Đường Trọng Vi đưa mắt nhìn Hoắc Khải rời đi, trở về nhà mà lòng thấy mất mát.

Đường Quốc Diệu đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, thấy cô như vậy bèn hỏi: “Sao nào, không nỡ xa cậu trai đó à?”

“Làm gì có!”, Đường Trọng Vi đỏ mặt, viện cớ nói: “Chỉ là con cảm thấy chán quá thôi, muốn tìm người bầu bạn ấy mà”.

“Bao nhiêu người bầu bạn con như thế, nhưng chỉ có cậu trai đó là có tác dụng...”

“Bố!”, Đường Trọng Vi nũng nịu ngắt lời.

“Được rồi được rồi, không trêu con nữa”, Đường Quốc Diệu bỏ tờ báo xuống, nói rất nghiêm túc: “Con kết bạn thì bố không cản, nhưng phải biết chừng mực, hiểu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.