Chế Tạo Hào Môn

Chương 387: Chương 387: Phương án




Nhưng kế hoạch lại không giống như vậy, anh có bảo mật như thế nào đi chăng nữa thì sau khi thực hiện, người khác cũng sẽ đều có thể phân tích ra được, hơn nữa chẳng mất bao lâu sau là có thể học mà làm theo y chang.

Ngoài ra, kế hoạch là để định hướng hướng đi của công ty.

Nếu người ở các phòng ban khác có hứng thú hỏi, muốn biết hướng đi tương lai của công ty là gì, cớ sao lại không nói cho họ?

Sau khi bọn họ biết, có khi lại còn làm trước một số công tác chuẩn bị cho phương án này, tránh việc sau khi công bố phương án thì lại nước đến chân mới nhảy.

Việc trăm lợi mà không một hại, cớ gì lại không làm.

Tầm nhìn của Hoắc Khải quá xa, những nhân viên cấp dưới như Khương Mẫn hoàn toàn không thể so được, cách nhìn của hai người đối với công việc cũng không cùng một đẳng cấp, xuất hiện bất đồng không thể hiểu được cũng là điều rất bình thường.

Nhưng Hoắc Khải không cần nhân viên quá hiểu mình, bọn họ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, có cách nhìn của mình trong công việc là được rồi, còn lúc khác nên làm gì thì phải làm nấy, đừng giở mấy trò tâm địa gian xảo là được.

“Có điều anh có thể chủ động thừa nhận việc này đã là rất tốt rồi, ít ra thì không cần lo rằng sau này sẽ bị anh đâm sau lưng nữa”, Hoắc Khải cười nói.

Câu này nói hơi sớm, có nhiều người lòng dạ rất thâm sâu, đều là kiểu trước mặt một đằng, sau lưng lại một nẻo.

Bây giờ nói với anh thực ra mình là gián điệp của nhà khác, trông thì có vẻ rất thành khẩn, nhưng thừa nhận với anh ở bên này rồi, bên kia nên phản bội anh thế nào thì vẫn làm thế ấy.

Đương nhiên rồi, câu này Hoắc Khải không nói ra, cũng không cần thiết phải nói.

Vẫn là ý đó, phòng kế hoạch không phải là nơi cần bảo mật, cho dù tất cả mọi người đều tung hê báo cáo hết với thế giới bên ngoài về tiến độ công việc cũng chẳng sao cả.

“Cho dù thế nào, sai thì cũng là sai rồi, sau này tôi sẽ nghiêm túc đi theo giám đốc học tập. Trừ anh ra, tôi không nghe lời của bất cứ một ai khác hết!”, Khương Mẫn nói.

Câu này anh ta nói với vẻ rất chân thành, trong lòng cũng thầm nghĩ như vậy.

Không hề khó để nhìn ra trình độ của một người như thế nào. Khương Mẫn là một người rất có đầu óc, anh ta có thể nhìn ra được năng lực của giám đốc mới, tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.

Tuy rằng bây giờ anh chỉ là giám đốc phòng kế hoạch, nhưng thành tựu trong tương lai khó mà tưởng tượng được.

Đi sau người như thế này kiếm cơm ăn, cho dù có là chân lăng quăng cũng hơn tự mình nỗ lực nhiều!

Hoắc Khải chỉ cười, cũng không ngắt lời.

Có quá nhiều người muốn bắt quàng làm họ với anh, Khương Mẫn không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Nếu không tính bà cụ thì anh ta có thể tính là người đầu tiên ở nhà họ Lý nhận ra được giá trị thật sự của Hoắc Khải.

Sau khi Hoắc Khải hoàn thành công việc bèn rời khỏi công ty. Mấy người Khương Mẫn thì chủ động đề nghị tăng ca.

Nhờ sự chỉ điểm của Hoắc Khải vào buổi sáng mà giờ họ đã nắm chắc được xu hướng, có được thêm càng nhiều kiến thức. Linh cảm trong lòng họ đang dào dạt tuôn chảy, giờ chính là thời cơ tốt để dùng công việc chuyển hóa nó.

Hoắc Khải cũng không ngăn cản bọn họ. Nắm chắc xu thế rất cần linh cảm, có những một lúc linh cảm tốt có thể bằng được cả một đội quân.

Nhân viên chịu chủ động tăng ca, cấp trên việc gì phải từ chối.

Hoắc Khải cầm bản hoàn chỉnh phương án số một về nhà họ Lý.

Anh giao thẳng phương án đến tay bà cụ, bà ta lật xem một hồi, càng xem mắt càng sáng lên.

Hôm qua khi Hoắc Khải có nói trong vòng một ngày sẽ đưa bà cụ phương án đầu tiên, bà ta còn hơi nghi ngờ rằng anh đang chém gió.

Trong một khoảng thời gian ngắn như thế, có thể sắp xếp được ý tưởng đã là tốt lắm rồi, sao còn có thể đưa ra được phương án chứ.

Nhưng mà bây giờ, Hoắc Khải đã dùng hành động thực tế mà nói cho bà ta biết không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Việc mà bà ta không làm được, người khác không làm được, không có nghĩa là Hoắc Khải cũng vậy.

Mỗi một câu chữ trong nội dung phương án này đều làm cho bà ta cảm thấy như nhặt được của báu.

Cho dù chưa thực hiện chính thức, nhưng dựa vào nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường, bà ta có thể chắc chắn rằng chỉ cần năng lực chấp hành của cấp dưới không quá kém cỏi thì nhất định có thể thành công.

Có điều năng lực chấp hành quả thật cũng là một nhân tố rất quan trọng.

Lúc này bà cụ đột nhiên nhận ra một vấn đề. Trước đó Hoắc Khải có nói để chi phụ cùng tham gia, có phải là đã nghĩ đến mặt này hay không?

Nhà họ Lý là doanh nghiệp gia đình, mỗi nhà đều nắm giữ một tỷ lệ cổ phần nhất định. Và vì là doanh nghiệp gia đình, nhiều ngành nghề do từng nhà kiểm soát riêng, rất khó để người khác can thiệp.

Bao gồm các phòng ban khác nhau, hiện nay dòng chính nắm giữ vị trí quyền lực thực sự, chẳng hạn như phòng nhân sự, phòng tài chính, vv.

Nhưng việc gần cấp dưới như bán hàng, hậu cần, quan hệ công chúng… đều do người trong chi phụ phụ trách.

Trong quản lý thông thường, phòng nhân sự và phòng tài chính chắc chắn có quyền lực hơn.

Nhưng trong kinh doanh thực tế, bán hàng và hậu cần đóng một vai trò lớn hơn.

Nếu người trong chi phụ không tham gia, dù phương án của chi chính tốt đến đâu, rơi vào tay những người thi hành như thế này thì chẳng ai biết được sẽ có kết quả ra sao.

Khả năng cao nhất là họ cố tình phá đám làm hỏng, để anh không kiếm được tiền.

Cho dù sau đó có bị bà cụ trách tội thì trách được ai cơ chứ.

Mấy người cấp cao như bọn họ hoàn toàn có thể đổ hết trách nhiệm cho người cấp dưới, nào là do năng lực làm việc của nhân viên không đủ tốt, nghiệp vụ không tinh, liên quan gì đến tầng lớp quản lý như chúng tôi? Anh có giỏi thì làm đi!

Nhưng nếu người trong chi phụ có tham gia vào, thì cho dù vì kiếm tiền cho mình, bọn họ cũng sẽ tận tâm tận lực, thế là đã giải quyết được tai họa ngầm là khả năng chấp hành không đủ.

Nghĩ đến đây, sự bất mãn trong lòng bà cụ cũng đã tiêu tan đi không ít. Ít ra thì bà ta cũng sẽ không còn cảm thấy Hoắc Khải vì cố ý làm khó bà ta nên mới cho chi phụ tham gia cùng nữa.

“Cậu làm rất tốt, rất xuất sắc”, bà cụ nói liên tiếp mấy câu khen ngợi, thể hiện rõ sự vui mừng trong lòng mình.

“Phương án đã đưa cho bà rồi, chấp hành như thế nào là việc của mấy người, việc này tôi không kiểm soát được”, Hoắc Khải nói: “Theo đồ thị trên lý thuyết thì lợi nhuận một tỷ một năm chỉ là khởi đầu. Nhưng lý thuyết không đồng nghĩa với thực tế, bởi vì nếu xuất hiện vấn đề do khả năng chấp hành thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy”.

“Đừng có cái gì cũng nói sớm như thế, còn chưa bắt đầu làm mà đã đẩy trách nhiệm đi sạch sẽ như thế rồi, cái tật này của cậu học theo ai thế không biết?”, bà cụ bĩu môi nói.

“Không phải đều như vậy à”, Hoắc Khải nhún vai đáp.

Bà cụ không hề phản bác. Hầu như cấp trên đều quản lý như vậy, đẩy hết trách nhiệm cho cấp dưới, mình tốt nhất là không nên gánh tiếng xấu. Cái gì cũng tự mình gánh lấy, nhìn thì có vẻ là có trách nhiệm với công việc, dũng cảm thừa nhận trách nhiệm, nhưng thực ra lại là một đòn giáng vào uy tín cá nhân.

Không phải không thể gánh tiếng xấu, nhưng không nên làm thường xuyên, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị đè đến còng lưng.

“Được rồi, chỉ có cậu mới khôn ngoan, làm như người khác đều là đồ ngốc vậy”, bà cụ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thế cậu cảm thấy nên dùng cách gì để chi phụ cùng tham gia vào? Tôi nói trước là tỷ lệ của bọn họ không được chiếm quá cao đâu đấy!”

“Cái này bà tự xem thế nào mà làm, tôi kiến nghị là ít nhất 40%”, Hoắc Khải nói.

“40%?”, bà cụ cau mày, rõ ràng lợi nhuận 40% chia cho chi phụ là quá cao, bởi vì Hoắc Khải là người của chi chính, phương án anh đưa ra nên thuộc về chi chính. Cho dù mình tự kiếm được 100% thì cũng không nên có ai có tư cách gì mà phản đối mới đúng.

“Không nên thấy đó là nhiều, có thể kiếm được nhiều tiền thế hay không thì đại đa số nhân tố đều tập trung vào những chi phụ như thế này. Bọn họ chịu bỏ hết sức thì mới có được khả năng thành công. Bọn họ chơi trò lật lọng tráo trở với bà thì không lỗ đã là may rồi”, Hoắc Khải lại nói: “Hơn nữa bọn họ còn phải nhường một phần tài sản trong tay để gia nhập cổ phần, chưa nói đến cái khác, sau khi bà nắm được quyền quản lý những sản nghiệp này thì có còn dễ dàng trao trả lại cho bọn họ không?”

“Không trả cho họ mà được à? Họ chả quậy long trời lở đất lên ấy chứ!”, bà cụ nói.

“Đợi đến khi thực sự kiếm được tiền rồi, bọn họ có muốn đi cũng không đi được, làm sao còn dám lật lọng với bà”, Hoắc Khải đáp.

Câu này nghe cũng có lý. Lúc không kiếm được tiền thì quyền quản lý của anh cũng chỉ là trò cười thôi, nhưng đợi đến lúc tất cả mọi người đều nhìn thấy được lợi ích to lớn bên trong mà không nỡ đi thì mỗi câu mà anh nói đều có sức nặng cả.

Ví dụ như một nhân viên thu ngân trong siêu thị, lương mỗi tháng thường chỉ có mấy ngàn tệ, có lúc cửa hàng trưởng nặng lời một chút là người ta có thể quay thẳng đi không làm nữa rồi.

Nhưng nếu lương tháng anh trả cô ấy hai mươi ngàn tệ, lại thêm năm loại bảo hiểm cộng một quỹ hỗ trợ nhà ở, cuối năm còn có lương thưởng của năm tháng, thế thì ai còn dám dễ dàng lật mặt với anh nữa?

Cũng không phải kẻ ngốc, tiền bạc có thể đánh bại cái gọi là nhân phẩm trong nhiều trường hợp.

Nói cách khác, tôn nghiêm ở nơi làm việc vốn đã được liên kết với tiền.

Bà cụ suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý với sự thật này.

Có tiền mua tiên cũng được, không tiền đố mày làm nên, câu nói này cũng chính là sự thật.

Nghĩ đến đây, bà ta lại càng phấn khích.

Có thể kiếm được tiền, lại còn nhân cơ hội này mà lấy về quyền chủ đạo của không ít dự án trong tay chi phụ, điều này đối với chi chính mà nói thì quả là chuyện tốt vô cùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.