“Chú bận công việc, không có thời gian tới đây”;
Ninh Thần đáp.
“Thế chú…”
“Văn Văn, chúng ta nên về nhà thôi, trưa nay còn
phải làm bài tập nữa”. Cố Phi Dương vội vàng ngắt lời
con rồi nói với Ninh Thần: “Tôi đưa con bé ra bến xe
buýt trước, tạm biệt cô Ninh nhé!”
“Tạm biệt!” Ninh Thần đáp.
Kéo theo Nhạc Văn Văn không cam tâm tình
nguyện lắm, Cố Phi Dương đi về phía bến xe buýt.
Đến bến đỗ rồi, trùng hợp gặp Ninh Thần chở
Đường Đường đi ngang qua.
“Tạm biệt dì Cố!“ Đường Đường vẫy vẫy tay.
“Tạm biệt Đường Đường!”
Nhìn hai mẹ con cười cười nói nói trên chiếc xe
điện, Cố Phi Dương cực kỳ ngưỡng mộ họ.
Cô cũng từng có được thời khắc hạnh phúc như
thế này, tiếc rằng, một vụ tai nạn xe cộ đã hủy hoại tất
cả.
Nhạc Văn Văn cũng nhìn theo phía mà bạn thân
Chương 71: Quan tâm
của mình rời đi, một lúc sau, cô bé nhẹ nhàng kéo vạt
áo mẹ.
“Sao thế con?“ Cố Phi Dương cúi đầu hỏi.
“Mẹ ơi…“ Nhạc Văn Văn có vẻ thất vọng: “Chú Lý
thực sự sẽ không bao giờ tới nữa ạ? Chú bảo sẽ nấu
món gà hầm nấm đông cô cho con mà còn chưa nấu
đó!”
Cố Phi Dương trầm ngâm trong thoáng chốc rồi
nói: “Chú không đến nữa, nhưng mẹ có thể học mà,
đến lúc đó mẹ nấu cho con ăn, được không?”
“Không muốn đâu! Mẹ nấu không ngon bằng chú
Lý nấu!” Nhạc Văn Văn quay đầu đi chỗ khác, tỏ ra rất
tức giận.
Cố Phi Dương vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng
không thể mắng con vì điều này. Không mang lại cho
cô bé một tuổi thơ hoàn chỉnh, người làm mẹ như cô
thật thất trách.
Xe buýt chạy tới, tài xế ấn còi inh ỏi để nhắc nhở
họ.
Trước khi lên xe, Cố Phi Dương liếc mắt nhìn về
phía đó lần cuối, sau cùng thở dài, dẫn con gái lên xe.
Buổi tối, sau khi tan ca, Hoắc Khải bận rộn trong
bếp nấu món cá sốt chua ngọt, Ninh Thần vừa kiểm
tra xong bài tập của Đường Đường thì nhận được
Chương 71: Quan tâm
cuộc gọi từ Đặng Tuấn Mai.
“Mấy ngày qua thế nào rồi?“ Đặng Tuấn Mai trước
hết phải hỏi thăm cuộc sống của con gái, nhất là việc
Hoắc Khải có duy trì được những thay đổi tốt đẹp hay
không.
Đương nhiên Ninh Thần sẽ nhặt toàn chuyện tốt
để kể, mà thực ra cũng chỉ là nói thật.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, chưa có thời khắc nào
khiến cô thấy tốt đẹp hơn hiện tại.
Nghe ra được tâm trạng của con gái rất vui vẻ,
Đặng Tuấn Mai cũng yên tâm hơn.
“Mẹ sẽ không gọi điện thoại cho con chỉ để hỏi
mỗi chuyện này chứ ạ?”, Ninh Thần hỏi.
“Phải, mà cũng chẳng phải!” Đặng Tuấn Mai hỏi:
“Khu nhà bên đường Hồng Viên sắp được dỡ bỏ đúng
không?”
“Ừm, họ vừa phát thông báo thu hồi đất thôi, vẫn
chưa đến đo đạc, sao mẹ biết ạ?” Ninh Thần hỏi.
“Nghe ông Hồ nhà bên cạnh nói vậy, ông ấy cũng
có một căn ở bên chỗ con, bảo là sắp phá dỡ rồi!”
Đặng Tuấn Mai nói: “Trùng hợp làm sao mà con trai
Hồ Kiến Tân của ông ấy hình như cũng đang làm việc
ở công ty phụ trách khai thác khu nhà này. Hàng xóm
lâu năm rồi mà, ông Hồ bảo, đến lúc đó sẽ nhờ con
Chương 71: Quan tâm
trai ông ấy giúp chúng ta xếp được cái số đẹp đẹp để
vào chọn nhà trước. Mấy ngày tới con với Lý Phong
qua đây một chuyến, mời gia đình họ ăn bữa cơm,
nhét thêm vài cây thuốc lá, khách sáo với họ mấy
câu”.
“Nhưng anh Phong nói không định lấy nhà đền bù,
anh ấy định cầm tiền đền bù rồi đi mua nhà ở chỗ
khác”, Ninh Thần nói.
“Hả? Không lấy căn hộ đền bù? Cậu ta định mua ở
chỗ nào?” Đặng Tuấn Mai hỏi.
“Hình như là bên phía Tây Bắc thì phải, con cũng
không rõ lắm” Ninh Thần đáp.
Trước kia, khi nhắc tới vấn đề phá dỡ nhà ở, Hoắc
Khải từng nói qua với cô mấy câu, nhưng cũng không
nói rõ lắm, cộng thêm việc Ninh Thần cũng không quá
quan tâm nên không hỏi han nhiều.
“Tây Bắc? Chỗ đấy hẻo lánh như thế, đến khi ấy
cho Đường Đường đi học xa chết đi được!“ Đặng
Tuấn Mai đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nên hỏi: “Có
phải vì cần phải bù thêm tiền chênh lệch, hai đứa
không có được nhiều tiền như thế không? Nếu thiếu
tiền thì cứ nói với mẹ…”
“Thực sự không phải vì thiếu tiền đâu, đợt trước
anh Phong mới được phát tiền thưởng, bảy tám mươi
Chương 71: Quan tâm
ngàn tệ gì đó. Con cũng tự tiết kiệm được chừng mười
hai mươi ngàn tệ, nếu không ổn thì chúng con vay vốn
cũng được mà”.
“Vay cái gì mà vay! Bao nhiêu năm rồi mới dành
dụm được một nhúm tiền như thế, thằng Phong làm
ăn cái kiểu gì vậy!” trong điện thoại đột nhiên vang
lên giọng nói của Ninh Quốc Năng: “Được rồi, chuyện
này cứ quyết định vậy đi. Cuối tuần dẫn Đường Đường
về đây, tiện thể mời nhà ông Hồ ăn bữa cơm. Chuyện. Đam Mỹ Hay
tiền nong con đừng lo gì cả, có bố với mẹ con rồi,
cùng lắm thì để thằng nhãi kia hưởng ké tí chút cũng
được”.
“Ôi, ôi, tôi còn chưa nói xong mà…”
“Có gì đâu mà phải nói, cúp nhá!”
Giọng nói của Đặng Tuấn Mai và Ninh Quốc Năng
loáng thoáng lẫn vào nhau, sau đó cuộc gọi bị cắt
ngang.
Ninh Thần cười khổ, tính khí của bố mình vẫn
chẳng hề thay đổi gì. Dường như tuổi tác càng tăng
thì tính tình ông cũng càng nóng nảy hơn.
Hoắc Khải bưng cá sốt chua ngọt ra khỏi phòng
bếp cùng cô nhóc Đường Đường đang nhảy nhót tung
tăng. Thấy cô cầm điện thoại mà đờ người ra, anh hỏi:
“Sao thế? Điện thoại của ai vậy?”
Chương 71: Quan tâm
“Của bố… Ninh Thần đắn đo cân nhắc, chọn từ
ngữ thích hợp rồi mới nói: “Bố mẹ bảo, con trai của
ông Hồ hàng xóm làm việc ở công ty bất động sản,
đến lúc đó có thể giúp chúng ta xếp số gần phía
trước, tiện chọn nhà hơn. Bố bảo cuối tuần chúng
mình dẫn Đường Đường về, tiện thể mời gia đình ông
Hồ ăn cơm”.
Liên quan đến tiền nong, Ninh Thần không dám
nói, cô cảm thấy chuyện này dễ đụng chạm tới lòng tự
ái của anh.
Bây giờ chồng cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng
trong nhà không có của để dành cũng là sự thật.
Nếu không có mấy chục ngàn tệ tiền thưởng từ
sếp Hoàng ở công xưởng, có lẽ bây giờ Ninh Thần
cũng chỉ bới ra được hai mươi ngàn tệ mà thôi.
Trong thời đại mà cầm một trăm tệ tiêu nhoắng cái
là hết, vỏn vẹn hai mươi ngàn tệ căn bản không giải
quyết được việc gì.
“Em không nói với bố mẹ là chúng mình không lấy
nhà đền bù à?”. Hoắc Khải hỏi.
“Em nói rồi, nhưng bố mẹ thấy khu Tây Bắc hẻo
lánh quá, không tốt bằng khu đô thị cũ, lại hơi xa
trường của Đường Đường…”
Hoắc Khải thoáng ngẫm nghĩ rồi mỉm cười: “Bố mẹ
Chương 71: Quan tâm
quan tâm đến chúng ta nhiều đấy chứ, vậy cứ ăn cơm
trước đi, đợi cuối tuần về rồi nói sau”.
“Nhưng không phải anh định…”
“Hai cụ đã quan tâm thì không thể từ chối được,
xung khắc về quan niệm cũng có thể điều tiết được
mà. Vả lại, đã là hàng xóm, cho dù người ta không
giúp mình thì ăn bữa cơm cho tình làng nghĩa xóm
thêm gắn bó cũng rất bình thường”. Hoắc Khải nói.
Trong lòng Ninh Thần ít nhiều gì vẫn thấy cảm
động. Cô có thể nhìn ra được, Hoắc Khải thực sự
không định lấy nhà đền bù, nhưng cũng không muốn
căng thẳng với bố mẹ vì chuyện này.
Bất kể sau cùng anh sẽ mua nhà ở đâu, chí ít, việc
mà bây giờ anh làm, vẫn khiến cô rất ấm lòng.
Lòng dạ thư thái hơn rất nhiều nên Ninh Thần
bước tới, cầm đũa lên, gắp một miếng cá đút vào
miệng Hoắc Khải. Cô tủm tỉm cười rồi nói: “Thấy anh
khéo ăn khéo nói như vậy, mời anh ăn một miếng cá
coi như phần thưởng nhé”.
Hiếm khi có được cử chỉ ấm áp như một gia đình
thực thụ, Hoắc Khải cũng không từ chối, dù sao cũng
chỉ là dùng đũa đút cho nhau ăn thôi mà.
Còn về suy nghĩ của Ninh Quốc Năng ở phía bên
kia, Hoắc Khải cũng nghĩ thông rồi.
Chương 71: Quan tâm
Người già rất khó nhìn ra xu thế trong tương lai, dù
có giải thích, chưa chắc hai ông bà đã hiểu.
Với tính cách của Ninh Quốc Năng cộng thêm
quan điểm “cái gì tiêm vào đầu trước thì cái đó đúng”,
nếu làm ông cuống cuồng lên thì bao nhiêu công sức
vất vả trước đó coi như đổ sông đổ bể.
Thay vì khiến quan hệ gia đình càng thêm tệ hại,
chi bằng cứ thuận theo tình thế đi.
Chỉ một căn nhà thôi mà, trong mắt Hoắc Khải
cũng không có gì đáng kể. Anh muốn mua nhà ở Tây
Bắc hoàn toàn vì thấy nơi đó có khả năng tăng giá cao
hơn thôi.
Cho dù bây giờ không mua được, cũng không ảnh
hưởng gì nhiều.
Nhưng nếu có thể dùng chuyện này để hòa hoãn
quan hệ của đôi bên thì cũng xứng đáng đấy.
Đến cuối tuần, Đường Đường nhảy nhót loạn xạ
trên giường từ sáng sớm, lôi đầu Ninh Thần đang mệt
mỏi vì mỗi ngày phải làm việc tới 12 giờ đêm dậy: “Mẹ
ơi, mẹ ơi, mau dậy thôi, mặt trời chiếu đến mông rồi”.
Ninh Thần không chịu nổi tiếng ồn của cô bé,
đang định nhổm dậy thì bị Hoắc Khải ấn vào vai.
Sau đó, Hoắc Khải bế bổng Đường Đường lên rồi
nói: “Mẹ con cần nghỉ ngơi, bố dẫn con đi đánh răng
Chương 71: Quan tâm
rửa mặt trước nhé. Lát nữa muốn ăn trứng ốp la hay
bánh mì phô mai nào?”
“Có thể ăn trứng ốp la kẹp trong bánh mì phô mai
được không bố? Loại ngọt ngọt í2”
“Đương nhiên là được rồi!”
Hai bố con vừa trò chuyện vừa đi về phía phòng vệ
sinh.
Ninh Thần nằm sấp trên giường, nheo mắt nhìn hai
bố con. Cơn buồn ngủ từ từ bay mất, trong lòng chỉ
có cảm giác ấm áp đang lan tỏa.
Đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong, ba người
trong gia đình thu dọn tươm tất mới bắt xe tới cửa
hàng hoa quả.
Gặp lại Hoắc Khải lần nữa, thái độ của Ninh Quốc
Năng vẫn rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý định
chào hỏi. Ngược lại, thái độ của Đặng Tuấn Mai tốt
hơn nhiều, chủ động nói vài câu với Hoắc Khải.
Mấy ngày nay, ngày nào xe bảo quản đông lạnh từ
cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn sẽ đưa trái cây tươi mới
tới cửa hàng rất đúng giờ. Người dân xung quanh ai
cũng biết, cửa hàng hoa quả nhà họ Ninh nhập hàng
từ cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn với giá cao, mà giá
bán ra không hề tăng.
Không cần biết là khách quen hay khách lạ, ai cũng thích chạy sang chỗ này.
Việc buôn bán ở cửa hàng của Cố Hải Dương dần
trở nên ảm đạm, làm ông ta tức đến mức nghiến răng
nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được.
Không thể nào học theo Ninh Quốc Năng đi nhập
hàng từ cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn, buôn bán lỗ
vốn vớt vát danh tiếng, hoàn toàn không có nghĩa lý gì
hết.