Sau khi thu xếp xong, Hoắc Khải đóng cửa phòng họp rồi rời khỏi công ty.
Anh không ngủ trong phòng họp như ngày đầu tiên, vì không còn cần thiết nữa.
Không lâu sau khi Hoắc Khải rời đi, một bóng người lặng lẽ đi đến trước cửa phòng họp.
Khóa mật mã cũng không thể ngăn cản người đó cầm thẻ lên quẹt và mở cửa.
Sau khi vào phòng họp, người đàn ông lấy điện thoại ra và chụp lại mọi thứ. Bất kể là tài liệu hay máy tính, bao gồm cả những ý tưởng phức tạp và khó hiểu trên bảng trắng, đều chụp lại không sót một thứ gì.
Sau khi làm tất cả những điều này, người đàn ông lặng lẽ rời đi giống như khi đến.
Hai mươi phút sau, người này xuất hiện trong phòng của Lý Chính Thụy.
Nhận lấy điện thoại từ người đó, Lý Chính Thụy nhìn những tấm hình vừa được chụp, xem qua từng tấm một rồi hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không còn gì nữa”, người đó là thư ký của Lý Chính Thụy, đang trả lời ông ta: “Từ những thứ nhìn thấy trong phòng họp thì có vẻ như họ đang nghiên cứu hoạt động kinh doanh của công ty, và đã nghĩ ra một số thứ. Có khi nào họ thật sự sẽ thực hiện một vài dự án lớn với lợi nhuận hàng năm hơn một tỷ đồng không?”
“Nhất định chỉ là một trò hề, chuyện như vậy mà có thể dựa vào đám phế vật đó làm hay sao?”, Lý Chính Thụy chế nhạo.
Ông ta biết thông tin chi tiết về mười lăm người được Hoắc Khải tuyển dụng, họ đều được thuê từ bên ngoài hoặc bị loại khỏi các bộ phận khác.
Nếu xét về năng lực, về lai lịch và về độ nổi tiếng, thì chẳng có ai nổi trội.
Nếu đám tiểu tốt này mà cũng có thể làm nên những dự án lớn với lợi nhuận hàng năm hơn một tỷ, thì chẳng phải đang nói những người khác đều ngu ngốc như lợn gà hay sao?
Vẫn nói câu đó, Lý Chính Thụy không cho rằng có thể kiếm được tiền dễ như thế, sự sa sút của nhà họ Lý đã chứng minh điều này.
Bản thân ông ta cũng không nuôi hi vọng nhiều đối với nhà họ Lý. Nếu có thể duy trì công việc kinh doanh hiện tại và cắt giảm chi phí nhiều nhất có thể để tạo thêm doanh thu thì tốt, còn với mong muốn tái cấu trúc doanh nghiệp và tăng tỷ suất lợi nhuận, đó có phải là điều có thể thực hiện được chỉ với những người quen nhàn rỗi này hay không?
Xem qua một hồi, Lý Chính Thụy mất hứng, ném điện thoại cho thư ký, khinh thường nói: “Tôi còn tưởng rằng bọn họ có thể làm ra thủ đoạn nào, chứ loại chuyện này thì khác gì so với việc chúng ta tự làm chứ hả? Phòng kế hoạch sao, thật nực cười. Bà cụ đúng là đã hồ đồ rồi, bà ta đáng ra không nên như vậy. Thật lãng phí thời gian“.
Lý Chính Thụy là người của chi phụ, mà quyền lực trong nhà họ Lý đều do dòng chính nắm giữ, nên cho dù chi phụ có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể được sử dụng như một trợ thủ.
Đây đã là quy tắc từ hàng trăm năm trước, nhưng những người ở chi phụ vẫn luôn cảm thấy không công bằng.
Bậc vua chúa từ ngàn xưa còn biết thuận theo thời thế mà thoái vị, thế thì tại sao dòng chính có thể mãi mãi kiểm soát quyền lực được chứ?
Thế sự đổi dời, năm nay quyền lực phải thuộc về bên này.
Dòng chính nắm quyền nhiều năm như vậy, đã đến lúc cần phải thay đổi.
Lý Chính Thụy là một người rất tham vọng, ước mơ lớn nhất của ông ta trong cuộc đời này là trở thành người đứng đầu trong nhà. Nhưng bà cụ đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người, nếu bà còn sống thì không ai trong nhà họ Lý dám động thủ. Nếu không Lý Chính Thụy đã sớm làm khó dễ việc thay đổi người cầm quyền rồi.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy thông tin từ mười lăm người của phòng kế hoạch, Lý Chính Thụy đột nhiên cảm thấy bà cụ thật sự đã đến giai đoạn lẩm cẩm rồi, đã đến lúc thay đổi người nắm quyền. Ngôn Tình Sủng
Làm thế nào một người già lẩm cẩm có thể kiểm soát một quyền lực lớn như vậy được nữa?
Tuy nhiên, nếu muốn nắm quyền, trước tiên phải chắc chắn rằng bên bà cụ sẽ không có ai thế chỗ. Ngoài ra, những người ở chi phụ cũng phải liên kết lại với nhau.
Nghĩ lại trong cuộc họp buổi sáng, có một số người trong chi phụ đã bị tác động bởi Hoắc Khải, trên mặt lộ rõ vẻ hợp tác, Lý Chính Thụy vô cùng tức giận.
Đúng là ngu ngốc. Chỉ có loại không não mới đi tin những lời đó?
Chỉ cần có đầu óc một chút là thấy, không thể hoàn thành chỉ tiêu lợi nhuận hàng năm hơn 1,5 tỷ trong ba năm chỉ với một số lượng người ít ỏi như vậy!
Cậu ta đâu phải là thần thánh!
Xem ra đã đến lúc đánh cho mấy người đó tỉnh ra, để tránh việc bọn họ lại đi ngu xuẩn liên kết với người trong dòng chính. Đến lúc đó thì ông ta có muốn làm gì cũng không dễ dàng.
Hoắc Khải trở về nhà họ Lý cũng không được rảnh rang.
Vừa vào đến cửa là anh đã bị Tào Hạc Minh chặn lại.
“Bà cụ nói khi cậu trở lại thì phải sang gặp bà trước”, Tạo Hạc Minh trợn mắt nói.
Vị quản gia này của nhà họ Lý luôn tỏ thái độ không hài lòng với Hoắc Khải, luôn trừng mắt nhăn nhó khi hai người gặp nhau.
“Muộn như vậy rồi, cũng không tiện lắm. Có chuyện gì ngày mai lại nói”, Hoắc Khải nói xong thì chuẩn bị vào nhà.
Kết quả là, Tào Hạc Minh vẫn chặn cửa, không cho anh vào.
“Cậu dám không nghe lời bà cụ, thật quá hỗn xược! Cậu thật sự cho rằng không có ai trong nhà họ Lý này có thể quản cậu hay sao!”, Tào Hạc Minh trừng lớn hai mắt.
Hoắc Khải đúng là đã muốn nói với lão ta rằng nhà họ Lý thật sự không có ai có thể quản nổi anh.
Nếu muốn cắt tiền thì anh cũng không quan tâm, dù sao anh cũng có nhiều nguồn thu nhập khác.
Nếu muốn đánh nhau, thì anh vẫn có Đường Thế Minh. Bình thường mười mấy hai mươi người cũng không thể đánh lại. Nói chung, nhờ Đường Thế Minh bảo vệ cho anh an toàn rời khỏi nhà họ Lý là không thành vấn đề.
Mà bây giờ là xã hội pháp quyền, động tay động chân để ngăn cản một người rời đi thì cũng không thực tế.
Tuy nhiên, xét trên mối quan hệ hợp tác với nhà họ Lý, Hoắc Khải cũng không muốn mọi chuyện trở nên quá căng thẳng.
Anh cũng hiểu được, sáng nay bà cụ không nói lời nào, đợi đến khi về nhà lại bảo Tào Hạc Minh chặn ở cửa bắt gặp mặt, chắc hẳn là vì chuyện lúc sáng.
Có lẽ bà cụ đã bực bội cả ngày nay.
Nếu mà anh còn không đi gặp mặt, thì không biết bà cụ sẽ còn nghĩ ra ý tưởng tồi tệ nào để trấn áp anh nữa.
Suy nghĩ về điều này, Hoắc Khải cũng không giằng co nữa, xoay người đi về phía phòng của bà cụ.
Nhìn thấy Hoắc Khải bước đi, Tào Hạc Minh tỏ vẻ đắc ý. Lão ta tưởng Hoắc Khải sợ hãi trước lời đe dọa của lão ta. Nếu không, tại sao lại rời đi ngay lặp tức vào giữa đêm như vậy?
Tào Hạc Minh đắc thắng, miệng như ngoác lên đến tận mang tai.
Lão ta đằng hắng một tiếng sau lưng của Hoắc Khải, sau đó tự nhiên đi theo.
Đi được nửa đường, Tào Hạc Minh còn cố ý tăng tốc vượt qua Hoắc Khải rồi mắng: “Nhanh lên đi, bà cụ đã chờ cậu cả một ngày đấy!”
Hoắc Khải liếc lão ta một cái, không thèm đáp lời, vẫn thong thả đi theo phía sau.
Nếu đổi lại là một người cao tuổi khác, vì lo lắng cho thể lực kém của người già, có thể Hoắc Khải đã tăng tốc độ của mình. Nhưng đối với bà cụ đầy mưu mô đó, Hoắc Khải cũng không muốn làm hài lòng bà ta làm gì.
Phải mất vài phút để Hoắc Khải đi đến nơi.
Vừa bước vào là đã nghe thấy Tào Hạc Minh than thở với bà cụ.
“Cậu Lý Phong thật quá đáng, tôi đã thông báo cho cậu ta từ lâu, mà bây giờ còn chưa đến, rõ ràng là không xem bà chủ ra gì“.
Bà cụ đang ngồi bên bàn, chén trà trên tay đã cạn mà cũng không pha thêm trà mới. Bởi vì tâm tình của bà cụ đang không được tốt. Sau khi uống trà, bà ta cảm thấy khỏe hơn nhưng cũng khó đi vào giấc ngủ hơn.
Mà với tâm trạng không tốt bây giờ, bà cụ cũng không muốn uống trà.
Đặc biệt là sau khi nghe những gì Tào Hạc Minh nói, bà ta lại càng cáu kỉnh.
Hoắc Khải lại vừa lúc có mặt ở đây. Nhìn thấy Hoắc Khải, lửa giận trong lòng bà cụ lại ngay lập tức bộc phát.
Bà ta nhìn Hoắc Khải, lạnh lùng nói: “Cậu đúng là không có phép tắc. Hay là cậu muốn lần nào tôi cũng phải đích thân đến mời cậu thì cậu mới tới đây?”
Tào Hạc Minh đứng một bên, vừa đắc thắng vừa hả hê.
Hoắc Khải cũng không thèm nhìn tới lão ta, chỉ nói với bà cụ: “Muộn như vậy còn tìm tôi, không biết là có chuyện gấp rút gì? Nếu như chỉ muốn khiển trách tôi không coi trọng đạo hiếu thì đợi đến ngày mai cũng được, tôi sẽ đứng yên lắng nghe, bây giờ không làm phiền bà nghỉ ngơi nữa“.
“Sao cậu có thể nói với bà cụ như thế!”, Tào Hạc Minh trừng mắt nhìn anh nói.
Hoắc Khải lúc này mới nhìn lão ta, rồi lại quay sang nói với bà cụ: “Vừa hay tôi cũng đang có vài điều muốn nói với bà. Việc đầu tiên, về việc tối ưu hóa kinh doanh, đã có kế hoạch sơ bộ. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ mất tối đa là hai ngày để có thể đưa ra phương án đầu tiên“.
Bà cụ còn muốn khiển trách Hoắc Khải thêm vài câu, nhưng hiện tại nghe anh nói đến đây, hai mắt liền sáng lên: “Nhanh như vậy sao?”
“Nếu đã có định hướng rồi thì sẽ không khó để đưa ra phương án”, Hoắc Khải nói.
Bà cụ ồ lên một tiếng rồi hỏi: “Còn việc gì nữa?”
“Việc thứ hai, tôi có thể cố gắng đưa cho bà phương án đầu tiên vào ngày mai. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo rằng phương án này sẽ không khó thực hiện và sẽ đạt được mức lợi nhuận mà bà yêu cầu trong thời gian ngắn nhất. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện“.
“Cậu nói đi!”
“Sa thải người này đi, cho dù bà thay ai làm quản gia cũng được, tôi không muốn nhìn thấy lão ta”, Hoắc Khải nói.
Người mà anh đang nói đến đương nhiên là Tào Hạc Minh.
Nghe được những gì Hoắc Khải vừa nói, sắc mặt của Tào Hạc Minh đột nhiên trở nên khó coi, lão ta chỉ vào Hoắc Khải: “Cậu đừng có quá đáng!”