Chế Tạo Hào Môn

Chương 291: Chương 291: Ra mặt




Cô gái trẻ nhìn thấy ánh mắt của những người này thì trong lòng vui sướng, nói: “Có vài người cứ thích tỏ vẻ, thật ra chỉ là chiếc vỏ rỗng chẳng có gì. Cửa hàng các cô cũng đừng có khờ khạo như thế. Cô thật sự cho rằng ai cũng hào phóng như ông xã của tôi sao? Còn không nghĩ xem người nào có thể trả được số tiền này, không sợ bị lừa sao?” Nhân viên bán hàng thấy cô ta nói thế thì có chút bối rối, không khỏi nhìn Hoắc Khải, sau khi do dự một lát thì cuối cùng cũng nói: “Thưa anh, nếu không, anh có thể quẹt thẻ trước, xác nhận số dư còn bao nhiêu? Anh đừng nghĩ nhiều, không phải tôi có ý nghi ngờ anh mà chỉ muốn xác định xem có bao nhiêu tiền, cũng thuận tiện để anh thanh toán. Anh thấy thế có được không?”

Tuy rằng giọng điệu của cô gái này rất thành khẩn, cố gắng không để người khác cảm thấy bản thân cô cũng đang nghi ngờ, nhưng Hoắc Khải biết, cuối cùng thì cô cũng khó tránh khỏi sự tầm thường, dùng mắt để đánh giá người khác.

Trước nay, anh không hề có yêu cầu cao đối với việc ăn mặc. Dù là khi còn ở nhà họ Hoắc hay là sau khi sống lại, anh đều ăn mặc rất đơn giản, cảm thấy phù hợp là được.

Không phải là anh không mua được quần áo hàng hiệu, cũng không phải là không nỡ mua, trong những trường hợp cần thiết thì vẫn mặc một bộ xa xỉ để giữ thể diện.

Có lúc, những thứ xa xỉ không phải là dùng nguyên liệu tốt thế nào, gia công tinh tế ra sao mà thể hiện, anh tiêu khoản tiền này tức là anh có tư cách bước vào một vòng quan hệ nào đó.

Các sản phẩm xa xỉ thật sự đã không chỉ là để dùng mà nó còn là một dạng danh thiếp.

Dựa vào chiếc xe anh đi, quần áo anh mặc, đồng hồ anh đeo thì sẽ đại khái đoán biết được tài sản của anh thuộc tầng lớp nào, thị hiếu và sở thích ra sao.

Tất nhiên, chỉ đến đây mua một chiếc nhẫn thì Hoắc Khải cũng cảm thấy không cần mặc quá trang trọng.

Sự hoài nghi của nhân viên bán hàng, khiến anh hơi nhíu mày, nói: “Có cần thiết phải thế không?”

“Nhìn xem, tôi đã nói anh ta không trả nổi mà, nếu không thì sẽ để cô quẹt thẻ luôn chứ còn nói cái gì mà cần hay không cần”, cô gái trẻ làm ầm ĩ, tỏ vẻ sự thật đã rất rõ ràng rồi.

Những khách hàng khác cũng ồn ào bàn tán, trong đó có không ít nhưng lời nói mang đầy sự nghi ngờ đối với Hoắc Khải.

Cái gọi là hóng hớt thì không sợ to chuyện, có một vài giọng nói hô lên rất lớn bảo anh phải quẹt thẻ kiểm chứng là thật hay giả.

Cũng có những người không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát.

Có người không phải là thích hóng hớt mà là khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Khải lại có chút bối rối.

Khuôn mặt này, nhìn có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi?

“Ông xã, anh có cảm thấy, người trẻ tuổi này nhìn quen quen không?”, một phụ nữ trung niên kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông gật đầu, nói: “Em cũng cảm thấy quen mắt à? Chắc chắn đã nhìn thấy ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra được”.

Hai người rơi vào trầm tư, vài giây sau, bỗng nhiên hai mắt người phụ nữ phát sáng, có chút phấn khích kéo tay người đàn ông, nói: “Em nghĩ ra rồi! Lý Phong! Cậu ấy là Lý Phong!”

Người đàn ông nghe thấy thì sững người, sau đó tỏ ra đầy kinh ngạc: “Em nói đó là người trẻ tuổi thừa kế gia tài của giáo sư Triệu Vĩnh An? Nói mới thấy, hình như đúng là cậu ấy, thảo nảo nhìn quen mắt như vậy. Anh vẫn không nhớ từng gặp ở đâu”.

“Không phải anh vẫn luôn muốn tạo quan hệ với cậu ấy sao? Hôm nay chính là một cơ hội tốt đấy!”, người phụ nữ trung niên nhắc nhở.

Người đàn ông lại có chút do dự, nói: “Nếu cậu ấy thật sự là Lý Phong thì chắc chắn không thiếu tiền…”

“Ôi trời, đầu óc của anh bị làm sao đấy! Không cần biết cậu ấy thiếu tiền hay không. Anh thấy bây giờ có mấy người tin tưởng cậu ấy? Nếu lúc này, chúng ta đứng ra giúp cậu ấy giải vây thì coi như không phải là đưa than lúc trời tuyết thì ít nhất cũng là dệt hoa trên gấm sao? Nói qua nói lại không phải là sẽ quen biết sao?”

Người đàn ông trung niên nghe thấy thế thì hai mắt phát sáng, gật đầu liên tục, nói: “Em nói đúng! Anh sẽ qua ngay!”

Nói xong, người đàn ông lập tức đi đến phía Hoắc Khải.

Đến lúc này, người bán hàng cũng không còn đường lui, chỉ có thể thở dài, cố gắng khiến giọng nói và vẻ mặt của mình chân thành nhất có thể: “Thưa anh, tôi cũng không muốn làm khó anh mà chỉ muốn xác nhận một chút, tránh dẫn đến việc tranh chấp không cần thiết”.

Cho dù lời nói có dễ nghe thế nào thì sự thật cũng là sự thật.

Tuy Hoắc Khải có thể hiểu được sự khó xử của người bán hàng nhưng không có nghĩa là anh đồng ý với hành vi như vậy. Bởi vì điều này liên quan đến việc xúc phạm nhân cách của người khác.

Tôi đến đây mua đồ mà cô lại nghi ngờ tôi không có tiền.

Anh lắc đầu, giơ tay cầm lấy thẻ ngân hàng. Lúc này, người đàn ông trung niên đã đi tới, đưa thẻ vàng của mình đặt trên bàn thu ngân, nói: “Bất kể phải tốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đều thanh toán giúp cậu ấy. Để tiết kiệm thời gian, mỗi bước giá là một triệu tệ. Nếu cô nghi ngờ khả năng thanh toán của tôi, có thể gọi điện cho ngân hàng trước để kiểm tra hạn mức thanh toán của cái thẻ này”.

Người đàn ông trung niên rất khí thế, trên người toàn là xa xỉ phẩm, thể hiện rõ phong thái của kẻ có tiền.

Lại thêm câu nói bước giá một triệu kia khiến lão già và nhân viên bán hàng đều cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, trên mặt tấm thẻ vàng có ký hiệu đặc biệt dành cho khách hàng lớn của ngân hàng quốc doanh. Hầu hết, hạn mức thanh toán ít nhất cũng trên mười triệu tệ. Là nhân viên của thương hiệu trang sức hàng đầu trong nước, nhân viên bán hàng cũng có kiến thức cơ bản để có thể phán đoán thân phận của khách hàng.

Nhưng, vị khách quý này sao lại giúp đỡ một người trẻ tuổi nhìn có vẻ bình thường như thế?

Lúc này, người đàn ông trung niên nhìn Hoắc Khải. Vẻ kiêu ngạo vừa rồi biến mất không còn chút dấu vết, nắm thời cơ để lấy lòng. Ông ta chủ động giơ tay ra, nụ cười đầy vẻ nhiệt tình: “Anh Lý, chào anh. Tôi là Cố Hồng Trác. Có thể anh Lý không biết tôi, nhưng danh tiếng của anh, tôi đã nghe thấy từ lâu. Lúc trước luôn muốn tìm cơ hội gặp anh một lần nhưng vẫn chưa có cơ hội. Không ngờ lại có thể gặp anh ở đây. Thật có duyên!”

Dáng vẻ kính cẩn của người đàn ông trung niên khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Mở miệng ra là gọi anh, một câu thì có đến nửa câu là lấy lòng người kia. Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra, người trẻ tuổi trước mắt có lai lịch không tầm thường.

Nếu không, một người dám đứng lên trả giá triệu tệ, sao có thể dùng giọng điệu như thế nói chuyện với anh chứ.

Hoắc Khải nhìn Cố Hồng Trác, biết người này muốn đến để tạo quan hệ với mình. Nếu là ngày thường, gần như anh sẽ không cho người khác cơ hội như thế, nhưng bây giờ gặp tình huống này cũng không thể lạnh lùng từ chối. Dù sao, người ta cũng chủ động giúp đỡ, không cần biết có giúp được hay không, chỉ cần có lòng thì cũng phải nể mặt vài phần.

“Chào anh, cảm ơn anh Cố có ý tốt nhưng chuyện này tôi có thể giải quyết được”, Hoắc Khải bắt tay ông ta.

“Sao có thể thế được! Người như anh Lý lại gặp phải cái chuyện vớ vẩn thế này. Tôi không thể nhìn thấy mà không quan tâm. Cô, gọi ngay quản lý đến đây gặp tôi! Còn nữa, gói chiếc nhẫn kim cương này lại cho anh Lý. Tôi không quan tâm giống chó giống mèo gì nhảy loạn ở đây. Hôm nay, bất kể phải tốn bao nhiêu tiền, đôi nhẫn kim cương này nhất định phải thuộc về anh Lý!”

Vẻ cao ngạo của Cố Hồng Trác còn lớn hơn khí thế của lão già kia, nhân viên bán hàng nghe thấy thế thì mặt tái mét.

Tuy không biết vị khách họ Cố này với người họ Lý trẻ tuổi kia có lai lịch như thế nào, nhưng dựa vào cách nói có thể nhìn ra được, họ đều không phải là người tầm thường.

Đắc tội với họ thì bản thân cô còn có thể sống yên ổn sao?

Nghĩ đến những xử phạt mà mình phải chịu nếu xảy ra tranh chấp với khách hàng, nhân viên bán hàng toát mồ hôi như mưa, trong lòng hối hận không thôi.

Hoắc Khải nhìn ra được sự hoảng sợ của nhân viên bán hàng. Nếu đã hiểu người khác thì đương nhiên sẽ không làm khó cô, anh quay sang nói với Cố Hồng Trác, nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này cô ấy cũng không làm gì sai, mỗi công ty đều có quy định riêng”.

Hoắc Khải đã nói vậy thì Cố Hồng Trác cũng không phản đối nữa.

Có thể dạy dỗ một nhân viên bán hàng hay không, đối với ông ta cũng không quan trọng. Điều quan trọng nhất là tạo được mối quan hệ với Hoắc Khải.

“Nếu anh Lý đã nói giúp cô thì bỏ qua cũng được, cô còn không nhanh chóng gói nhẫn lại cho anh Lý!”, Cố Hồng Trác quát.

Nhân viên bán hàng theo phản xạ cầm chiếc nhẫn kim cương lên, muốn đi đóng gói lại thì cô gái trẻ kia không vui nói: “Này, ai bảo cô gói? Tự nhiên nhảy ra một người nói muốn bỏ tiền mà cô cũng tin à? Hơn nữa, ông ta có thể bỏ ra khoản tiền này, chúng tôi không thể có sao? Ông xã, anh xem, bọn họ bắt nạt người khác!”

Nhiều người nhìn như thế, thật sự lão già cũng không biết nên làm thế nào. Lão già chăm chú nhìn Cố Hồng Trác, hắng giọng hỏi: “Anh Cố phải không? Tôi là Hoàng Đại Hải, ông chủ của Minh Đường Nguyệt Sắc, không biết ông chủ Cố làm ở đâu?”

“Minh Đường Nguyệt Sắc? Quán karaoke hả?”, Cố Hồng Trác bĩu môi khinh thường nói: “Tôi còn tưởng nhân vật ghê gớm nào, hoá ra chỉ là hạng lưu manh góc phố. Ông chủ lớn Lưu Quảng Sinh của Minh Đường Nguyệt Sắc các anh gặp tôi thì cũng không dám tỏ ra cái thái độ này đâu. Tất nhiên, nếu để Lưu Quảng Sinh biết hôm nay anh đã làm chuyện tốt gì, sợ rằng việc đầu tiên muốn làm là ném anh vào mương nước đấy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.