Chế Tạo Hào Môn

Chương 321: Chương 321: Sự việc bại lộ




Đã nói đến mức này rồi mà Cơ Hương Ngưng còn không hiểu nữa thì cô ấy đã bị Cơ Xuyên Hải và Cơ Xương Minh đè chết lâu rồi.

Nhưng nói thế nào đi nữa, sự việc mà mấy phút trước còn khiến cô ấy bần thần không yên, hoang mang lo sợ thì đã được Hoắc Khải giải quyết chỉ trong vòng hai, ba phút đồng hồ.

Sự nhẹ nhõm trong lòng làm Cơ Hương Ngưng mơ hồ cảm thấy một chút đáng sợ.

Vì lần thay đổi này mà nhà họ Cơ có thể sẽ rối tung cả lên, mà người đàn ông trước mặt cô ấy lúc này lại là người âm thầm khuấy đảo mọi chuyện lên.

Không ai có thể ngờ rằng anh lại coi lần thay đổi này là một cơ hội lớn hiếm có.

Năng lực chuyển nguy thành an này thật sự quá phi thường!

Cơ Hương Ngưng thậm chí còn có cảm giác rằng người đàn ông này như đang chơi trò chơi vậy, mặc sức xoay cả nhà họ Cơ như chong chóng.

Dù là bản thân cô ấy, Cơ Xuyên Hải, hay là nhân vật tầm cỡ như Cơ Trấn Hùng cũng chỉ là những quân cờ cho anh tùy ý xếp đặt.

Người như anh ta đang nghĩ gì trong lòng, liệu có người nào đoán được?

Mãi cho đến bây giờ, Cơ Hương Ngưng vẫn không thể hiểu được. Một Hoắc Khải có năng lực như vậy, tại sao lại lựa chọn giúp đỡ một “kẻ xoàng” như cô ấy đi lên vị trí cao chứ?

Nếu anh muốn, những công ty lớn có đẳng cấp sẽ luôn mở rộng cửa đón anh vào.

Đây gọi là không thèm lợi ích nhỏ trước mắt vì mưu đồ lớn.

Cơ Hương Ngưng rất muốn hỏi xem Hoắc Khải đang mưu tính điều gì.

Cô ấy đã từng hỏi Hoắc Khải câu như vậy rồi, nhưng chỉ nhận lại một câu trả lời qua loa mập mờ làm người ta không thể hiểu nổi.

Mà nhà họ Cơ không thể thoát khỏi cảnh bị anh trêu đùa, vậy còn cô ấy thì sao?

Chuyện năm đó có đáng để Hoắc Khải chú ý không?

Anh giúp cô ấy làm những việc này là mật ngọt chết ruồi hay là vì mục đích khác?

Nghĩ đến đây, Cơ Hương Ngưng không kìm được nữa mà thốt lên: “Rốt cuộc anh muốn làm gì!”

Hoắc Khải vẫn còn đang nghĩ xem nên lôi kéo dòng chính nào của nhà họ Cơ, khi nghe được câu hỏi này thì anh hơi ngẩn ra: “Làm gì là làm gì cơ?”

Câu nói này giống như một cây kim chọc thẳng vào Cơ Hương Ngưng vậy. Cô ấy đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào Hoắc Khải và nói: “Tôi mặc kệ anh có nhớ hay không, cũng không quan tâm anh thật sự định làm gì. Nhưng tôi phải nói rõ với anh rằng chuyện đó không liên quan đến ai cả! Nếu muốn báo thù thì cứ tìm một mình tôi là được, đừng có liên lụy đến người khác! Tôi không thích bị chơi đùa như thế!”

Cơ Hương Ngưng đột ngột đổi sắc mặt khiến Hoắc Khải cảm thấy khó hiểu.

Ban nãy còn đang bàn chuyện công, sao tự nhiên lại trở mặt thế này?

Gì mà báo thù, đây là đang giúp đỡ mà?

Anh biết Cơ Hương Ngưng phản ứng như vậy là vì những chuyện quá khứ.

Những chuyện đó có liên quan mật thiết đến Lý Phong, nhưng anh đâu phải Lý Phong, cũng chẳng muốn vì chuyện cũ mà mâu thuẫn với Cơ Hương Ngưng.

Hoắc Khải đứng dậy và vỗ vai cô ấy như để an ủi, nhưng Cơ Hương Ngưng lại lùi về phía sau như một con thỏ đang bị dọa.

Hoắc Khải lại lúng túng thu tay về và nói: “Cô đừng nghĩ nhiều làm gì. Nếu tôi muốn báo thù cô thì cô nghĩ cô sẽ thoát được sao? Bất kể lúc trước đã xảy ra chuyện gì thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi, tôi không nhớ được nữa. Mà dù có nhớ thì tôi cũng chẳng muốn nghĩ đến. Tôi của hiện tại là trợ lý của cô, làm những việc mà bản thân thấy vui. Cô đừng nghĩ tôi là người âm mưu như vậy nữa, sẽ chỉ khiến bản thân cô cảm thấy khó chịu mà thôi”.

Cơ Hương Ngưng nhìn thẳng Hoắc Khải với một biểu cảm rất nghiêm túc và chăm chú. Dáng vẻ xem xét của cô ấy như đang đoán xem Hoắc Khải nói thật hay nói dối.

Hoắc Khải cũng chẳng có ý né tránh mà cũng đối măt với cô ấy và nói: “Tôi nghĩ do dạo này cô hơi nhiều áp lực nên nghĩ linh tinh đấy. Nếu được thì hãy nghỉ ngơi mấy ngày rồi chúng ta nói chuyện tiếp nhé. Tôi còn chút việc nên đi trước đây”.

Cơ Hương Ngưng không ừ hử gì mà nhìn Hoắc Khải rời đi.

Khi bóng dáng của người đàn ông này đã biến mất khỏi tầm mắt thì trái tim đang đập loạn lên của cô ấy mới trở lại bình thường.

Sau khi thở dài một hơi, Cơ Hương Ngưng quay lại nhìn máy tính bảng trên bàn.

Nhớ lại từng câu nói của Hoắc Khải, thậm chí là từng chữ một, cô ấy bỗng cảm thấy người đàn ông này không hề nói dối.

Anh thật sự không nhớ lại được nữa, hoặc là không có ý định truy cứu chuyện cũ.

Vậy chẳng lẽ là do bản thân cô đã nghĩ nhiều rồi sao?

Mọi hành động của Hoắc Khải gần đây không hề giống báo thù chút nào, cho dù có là mật ngọt chết ruồi thì cũng không hợp lý gì cả.

Nội tâm giằng xé khiến Cơ Hương Ngưng trở nên mê man.

Những chuyện trong quá khứ cứ như một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ nổ trong lòng cô ấy.

Càng ngày Cơ Hương Ngưng càng muốn nói rõ ràng mọi chuyện cho Hoắc Khải và mặc kệ những gì sẽ xảy đến sau đó. Nếu không nói chuyện này ra thì sớm muộn cô cũng bức bối mà chết!

Nhưng nếu Hoắc Khải đã không nhớ gì rồi thì bản thân còn đào lên làm gì?

Nói ra chuyện đó cũng chẳng có lợi cho bản thân cô ấy, lại còn liên lụy đến cả Ninh Thần.

Cô ấy vốn đang rất có lỗi với Ninh Thần rồi, sao có thể khiến Ninh Thần chịu giày vò thêm một lần nữa được chứ.

Có lẽ… Cứ giấu nó ở trong lòng, Hoắc Khải không nói, cô ấy cũng không nói, sẽ là một lựa chọn tốt nhất?

Nghĩ đến đây, Cơ Hương Ngưng dần dần bình tĩnh trở lại.

Bất kể ra sao thì cứ giải quyết chuyện thay đổi lần này đã.

Con đường tư duy mà Hoắc Khải nói đến ban nãy đã gợi ý cho Cơ Hương Ngưng rất nhiều, càng lúc cô ấy càng cảm thấy có lý.

Dòng chính đưa ra bản kế hoạch thay đổi như vậy rõ ràng là vì lòng tham với lợi thế của công ty chi nhánh. Bọn họ càng ghen tức thì uy lực của cô ấy càng lớn!

Năm mươi vị trí trong hội đồng quản trị, cộng thêm bản thân cô và Cơ Xuyên Hải, trước mắt số phiếu trong tay cô đã đủ quyền lên tiếng rồi.

Chỉ cần thêm được ba, bốn phiếu nữa là có hy vọng thắng!

Nhưng nên lấy lợi ích của công ty để lôi kéo ai đây?

Cơ Hương Ngưng đang muốn gọi cho Cơ Xuyên Hải để thương lượng thì điện thoại của cô ấy đã rung chuông.

Cầm lên xem thì là số lạ, nhưng số điện thoại này đã được đăng ký chính chủ ở công ty điện thoại rồi, thường sẽ không bị số lạ gọi tới.

Sau khi bấm nghe thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm tĩnh: “Cho hỏi có phải cô Cơ Hương Ngưng không?”

“Là tôi, không biết ông là…?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.

“Tôi là Lý Thắng Bân, muốn tìm cô Cơ để hỏi về thông tin của một người”, người đó nói.

Khi nghe được cái tên này, Cơ Hương Ngưng hơi sửng sốt. Sau khi đã lục tìm được cái tên nghe có vẻ quen thuộc này trong não bộ, sắc mặt cô ấy trở nên trắng bệch.

Lý Thắng Bân…

Lý…

Vào lúc cô ấy đang phân vân không biết có nên làm rõ mọi chuyện ra không thì bây giờ cô ấy biết là không cần phải do dự nữa rồi.

Chuyện mà bản thân cô lo lắng nhất đã xảy ra, người không nên xuất hiện cũng đã đến.

Mặc dù không biết vì sao ông ta tìm đến và liên lạc được với mình, nhưng nghĩ đến tên của đối phương thì Cơ Hương Ngưng cũng chẳng thấy lạ nữa.

Hiện giờ cô ấy chỉ cực kỳ lo lắng không biết nên trả lời thế nào.

“Xin lỗi, tôi đang bận, tôi sẽ trả lời ông sau”.

Nói rồi, Cơ Hương Ngưng cúp luôn máy.

Đặt điện thoại lên ngực, sắc mặt Cơ Hương Ngưng càng lúc càng trắng.

Nửa phút sau, cô ấy mở điện thoại ra và gọi cho Ninh Thần.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Cơ Hương Ngưng đã vội vã nói: “Thần, hỏng rồi…”

Ninh Thần còn đang bận bịu việc ở công ty, Ninh Hạo Bân đã nhận mọi tội lỗi, các luật sư cũng đã chuẩn bị xong đơn kiện và đang tiến hành mọi chuyện.

Là người phụ trách của công ty nên Ninh Thần phải trao đổi với luật sư và trở thành một trong những người sẽ phát biểu chứng cứ. Ngoài ra cô còn phải xử lý những ảnh hưởng tiêu cực mà lần nguy cơ này mang lại cho nên cô chỉ muốn phân thân ra để xử lý.

Không chỉ có Ninh Thần mà Giản Tư Tư cũng luôn chân luôn tay.

Lượng công việc mỗi ngày đều chất đống thành núi, vô số vấn đề được gửi từ bên chăm sóc khách hàng về đây, cho dù chỉ còn lại một phần rất nhỏ thì cũng đủ để họ phải xử lý rất lâu.

Cho nên tiền lương tăng ca cũng vì thế mà tăng lên theo.

Vừa bắt máy thì đã thấy Cơ Hương Ngưng nói như vậy, làm Ninh Thần không hiểu gì cả: “Cái gì hỏng rồi cơ?”

“Lý Thắng Bân vừa gọi cho tớ”.

“Lý Thắng Bân? Là ai?”

“Chú tư của Lý Phong”.

Câu nói này làm Ninh Thần ngưng trệ mọi hành động.

Nếu không vì đeo tai nghe bluetooth thì cô đã làm rơi điện thoại xuống đất rồi.

Tất cả mọi người đều cho rằng Lý Phong là trẻ mồ côi, chỉ có Cơ Hương Ngưng và Ninh Thần biết mọi chuyện không phải vậy.

Anh không phải trẻ mồ côi, mà người thân của anh vẫn còn sống.

Cơ Hương Ngưng nói là chú tư của Lý Phong tìm đến, Ninh Thần lập tức nghĩ đến câu “sự việc bại lộ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.