Chế Tạo Hào Môn

Chương 350: Chương 350: Thương lượng xong xuôi




Những gì mà Hoắc Khải nói khiến cho Tống Tiên Tiến không ít lần choáng váng.

Mỗi lần choáng váng, ông ta lại có cảm giác như đang ở trong một thế giới không thuộc về mình. Bởi vì mỗi lời mà Hoắc Khải nói, đều nói ra từ một góc độ mà không một ai khác có thể nghĩ ra.

Giống như bây giờ, người này không nói nhà họ Lý có ưu điểm gì, chỉ nói nhà họ Lý sẽ có tương lai vực dậy. Và một khi tương lai này phát triển, nó sẽ có tiềm năng rất lớn.

Nếu như nghe người khác nói điều này vào những dịp khác, Tống Tiên Tiến có thể sẽ bật cười, nhưng bây giờ ông ta lại không làm như vậy.

Bởi vì biểu hiện và giọng điệu của Hoắc Khải đã khiến cho ông ta cảm thấy hoàn toàn khác.

Hơn nữa, những gì Hoắc Khải nói thật sự đã đi vào lòng ông ta.

Trong thế giới này, không phải công ty nào cũng có thể kiếm được tiền nếu như biết làm kinh doanh tốt, nhiều công ty lớn tồn tại cho đến ngày nay không chỉ dựa vào làm kinh doanh truyền thống mà còn dựa vào việc bán các công ty con, thậm chí bán cả quyền sử dụng thương hiệu.

Lợi ích thu được từ việc này thường nhiều hơn những gì họ có thể kiếm được từ một năm làm việc chăm chỉ.

Tất nhiên, điều này không mang lại cái lợi lâu dài, nhưng nó phản ánh giá trị của thương hiệu từ một khía cạnh khác.

Nhà họ Lý không phải là một doanh nghiệp thật sự, nhưng doanh nghiệp gia đình vẫn được thành lập dưới danh nghĩa công ty, ngoại trừ việc phân chia quyền cổ phần có khác với doanh nghiệp thông thường.

Dù là ở vùng Tây Bắc này hay trên khắp đất nước, nhắc đến nhà họ Lý thì vẫn có rất nhiều người biết đến. Nếu như họ Lý thật sự có thiện chí muốn hợp tác làm một việc gì đó thì chắc chắn sẽ có vô số người muốn đến hợp tác.

Điều duy nhất mà Tống Tiên Tiến cần phải xem xét chính là liệu người nhà họ Lý có thể thật sự học tập và trở thành chuyên gia nghiên cứu xu thế như lời của Hoắc Khải nói, để thay đổi tình trạng lạc hậu hiện nay hay không.

“Làm thế nào cậu có thể đảm bảo rằng nhà họ Lý sẽ làm được như những gì cậu đã nói?”, Tống Tiên Tiến hỏi.

Hoắc Khải lắc đầu nói: “Tôi không thể đảm bảo cho ông bất cứ điều gì, tôi chỉ nói với ông về một tương lai có thể xảy ra. Tất cả các khoản đầu tư đều như thế này. Doanh nhân mô tả cho ông nghe một tương lai tươi đẹp, vậy ông có sẵn sàng tiến lên vì tương lai tươi đẹp này không? Đã đầu tư thì phải chấp nhận rủi ro khi thất bại, không có thứ gì trên đời có thể đảm bảo 100% thành công, ông nói có đúng không?”

Tống Tiên Tiến lần thứ tư im hơi lặng tiếng, Hoắc Khải không mắc phải một sai lầm nào, đúng là khoản đầu tư nào cũng có rủi ro.

Có vẻ như bất kể muốn kiếm tiền từ một ý tưởng nào, khi đầu tư tiền vào nó, người làm kinh doanh cũng có thể chết bất đắc kỳ tử, hay bị choáng ngợp bởi những thứ khác và dẫn đến việc đầu tư trở nên vô ích.

Mà Tống Tiên Tiến chưa bao giờ trải qua một kinh nghiệm như vậy.

Hầu hết mọi công ty có tài sản trên chục tỷ đều ít nhiều sẽ thành lập thêm công ty đầu tư để đầu tư vào những doanh nghiệp nhỏ có tiềm năng hái ra tiền.

Một khi các công ty nhỏ này phát triển, lợi nhuận mà họ nhận được là rất lớn.

Hoắc Khải cũng giống như những doanh nhân đi đầu tư mạo hiểm, mô tả một tương lai tươi sáng cho Tống Tiên Tiến, còn việc Tống Tiên Tiến có đầu tư vào tương lại đó hay không thì còn tùy thuộc vào quyết định của chính ông ta.

Sau khoảng năm phút, Tống Tiên Tiến đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Thành thật mà nói, tôi không thật sự tin rằng nhà họ Lý có thể thay đổi như điều cậu đã nói. Thành viên nhà họ Lý nhiều hơn sáu con số, nếu như họ chỉ cần có 1% số người chịu học hỏi trao dồi cũng đã là không tệ, nhưng con số này thật đúng là phóng đại. Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy có chút cảm động, nên tôi cần cậu cho tôi thêm một lý do, hoặc cậu phải cho tôi một ý tưởng có thể gây ấn tượng với tôi thêm một chút nữa. Ngay cả khi bây giờ cậu có muốn khoe khoang, tôi cũng sẽ tiếp nhận“.

Hoắc Khải nhìn Tống Tiên Tiến, sau đó lắc đầu nói: “Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, việc còn lại là do ông tự đánh giá. Chủ tịch Tống là một nhân vật lớn không ít lần chinh chiến trên thương trường, ông hoàn toàn không cần người khác đưa ra quyết định giúp mình“.

Tống Tiên Tiến nhìn thẳng vào Hoắc Khải, một lúc sau, ông ta đột nhiên cười nói: “Chàng trai trẻ tuổi này đúng là thú vị hơn Lý Thắng Bân. Tôi đã từng gặp qua nhiều người của nhà họ Lý, nhưng không một ai trong số họ nói hoặc làm những điều tương tự như cậu. Có vẻ như bà cụ nhà họ Lý vẫn còn rất minh mẫn trong cách dùng người. Vậy thì hãy hợp tác đi, hãy cho nhau một cơ hội. Lần hợp tác này, tôi cũng hy vọng sẽ nhìn thấy được những thay đổi của nhà họ Lý“.

Người như Tống Tiên Tiến khi đã trực tiếp mở miệng tuyên bố điều gì, thì tuyệt đối không phải là lời nói suông.

Một lời nói ra như đinh đóng cột, sẽ không đổi ý.

Lời tuyên bố này của ông ta cũng có nghĩa là nhà họ Lý và nhà máy Giang Nam đã đạt được thỏa thuận hợp tác. Việc còn lại chỉ là nói chi tiết hơn về việc hợp tác rồi sau đó ký hợp đồng.

Đối với cả hai bên thì đây cũng không phải là vấn đề phiền toái gì.

Tống Tiên Tiến sẵn sàng hợp tác, nhà họ Lý cũng sẵn sàng nhượng bộ, hợp đồng sẽ kí kết rất dễ dàng.

Hoắc Khải cũng không vì thái độ của chủ tịch Tống mà tiếp tục chủ động giúp nhà họ Lý tranh thủ thêm lợi ích gì. Đối với anh mà nói, giúp nhà họ Lý giải quyết việc hợp tác lần này đã quá bận rộn rồi, nên những chuyện khác anh cũng lười hỏi tới.

“Chủ tịch sẽ Tống liệu có thất vọng hay không thì tôi không biết, nhưng hầu hết mọi chuyện trên đời, cũng giống như mạng sống của mỗi người vậy, thường chỉ có một cơ hội xảy ra, ông có nghĩ như vậy không?”, Hoắc Khải nói.

Tống Tiên Tiến bật cười, ông ta biết ý anh là có rất nhiều người muốn hợp tác với nhà họ Lý, nếu như ông ta không muốn thì cũng có rất nhiều người sẵn lòng thay thế. Nếu ông ta để cơ hội này vụt qua thì sau này sẽ không có cơ hội lần thứ hai nữa.

Mặc dù ông ta cũng cảm thấy Hoăc Khải nói ra những lời này có hơi phù phiếm, nhưng suy cho cùng thì người trẻ tuổi có phù phiếm một chút cũng đúng.

Tống Tiên Tiến không để ý nhiều, lại cùng Hoắc Khải nói về những thứ khác, chủ yếu là về bản thân của Hoắc Khải.

Ví dụ như địa vị của anh trong nhà họ Lý, kinh nghiệm trong quá khứ,...

Hoắc Khải cũng không giấu diếm việc bản thân là con ngoài giá thú. Tám chín năm trước đều ở bên ngoài, dù muốn che giấu những chuyện này cũng không thể, tốt hơn là cứ nói thẳng ra.

Sau khi nghe Hoắc Khải nói rằng nhà họ Lý đã không tìm kiếm anh từ tám chín năm trước, Tống Tiên Tiến đã vô cùng sửng sốt, ngay lập tức lắc đầu nói: “Chẳng trách nhân tài nhà họ Lý lại ngày càng chết dần chết mòn, một người lợi hại như vậy mà nhà họ Lý chỉ vì cái gọi là thân phận không chính thức mà bỏ qua không sử dụng, thật quá uổng phí. Nếu sau này nhà họ Lý vẫn đối xử với cậu như vậy thì cứ tìm đến tôi. Họ không muốn trọng dụng cậu, nhưng tôi thì muốn!”

Có không ít người muốn tranh giành Hoắc Khải. Ngay từ khi ánh hào quang của anh còn chưa tỏa ra chói lọi như bây giờ thì đã có những người như Hoàng Hữu Sơn muốn lôi kéo anh về công ty của mình làm việc.

Nhưng Hoắc Khải chưa bao giờ đồng ý. Trong mắt anh, trên đời này làm gì có ai có thể làm sếp của anh chứ.

Cuộc đời ngắn ngủi, đã muốn là người đứng trên kẻ khác thì không thể bị khuất phục trước bất kỳ ai.

Chuyện anh sẵn sàng làm trợ lý của Cơ Hương Ngưng là một trường hợp đặc biệt. Hơn nữa, trong thực tế hoạt động, hào quang của Hoắc Khải vẫn mạnh hơn rất nhiều so với Cơ Hương Ngưng.

Chiếc xe chạy không nhanh vì Lý Thắng Bân đã bí mật đánh tiếng cho tài xế, khiến tài xế phải lái xe từ từ, cho dù có phải làm bộ bước xuống sửa lốp xe thì cũng phải trì hoãn sao cho đủ thời gian một giờ đồng hồ.

Mặc dù không có chút tin tưởng nào đối với Hoắc Khải, nhưng ông ta cũng có thể giúp trì hoãn thêm một chút thời gian.

Nhưng dù có trì hoãn thế nào thì cuối cùng khoảng thời gian một giờ đồng hồ cũng không kéo dài lâu. Xe của họ đã dừng trước cửa một khách sạn năm sao.

Khi cửa xe mở ra, Lý Thắng Bân xuống xe trước, nhanh chóng chạy lại giúp Tống Tiên Tiến mở cửa.

Đầu tiên khi ông ta nhìn sắc mặt của Tống Tiên Tiến, ông ta thấy chủ tịch nhà máy Giang Nam không hề tỏ ra tức giận khinh thường như trong tưởng tượng, nên mới yên tâm được một chút.

Rồi ông ta lại nhìn sang Hoắc Khải, nhưng nhìn thấy anh vẫn ngồi ở đó, không có ý định xuống xe.

Lý Thắng Bân càng tức giận, đang định mắng Hoắc Khải thì lúc này Tống Tiên Tiến lại đột nhiên nói: “Chủ tịch Lý, thời gian rất gấp, nếu thuận tiện, tôi xin phép nói rõ những chi tiết của hợp đồng. Nếu mọi việc suôn sẻ, có thể ký hợp đồng trong hôm nay hoặc sáng ngày mai, anh nghĩ sao?”

Lý Thắng Bân nghe xong thì sững người, ông ta vốn còn cho rằng Tống Tiên Tiến khi xuống xe sẽ trách cứ nhà họ Lý vì đã phái một thanh niên không đáng tin cậy đến bàn chuyện hợp tác, thậm chí ông ta đã chuẩn bị tinh thần rằng Tống Tiên Tiến sẽ bước tới và cho ông ta một cái tát.

Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng Tống Tiên Tiến sẽ chủ động nói về việc hợp tác, lại còn nói muốn nhanh chóng kí hợp đồng!

Việc kí kết hợp đồng không phải chỉ là bàn bạc hợp tác nữa mà gần như đã là một cam kết chắc chắn.

Lý Thắng Bân ngạc nhiên, không hiểu tại sao Tống Tiên Tiến lại như thế.

Cùng lúc đó, Hoắc Khải cũng ló đầu ra nói với Lý Thắng Bân: “Chú tư, tôi còn có việc khác phải làm nên tôi phải đi đến nơi khác. Tôi giao việc của chủ tịch Tống lại cho ông. Ngoài ra, vợ tôi đang ở nhà, đừng để ai quấy rầy cô ấy, tôi sẽ về sớm, muộn nhất là chiều mai“.

Lý Thắng Bân vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không kịp phản ứng. Trong lúc đó Hoắc Khải đã vẫy tay chào tạm biệt Tống Tiên Tiến và bảo người lái xe lái đến sân bay.

Tài xế nhìn Lý Thắng Bân từ cửa sổ xe, Lý Thắng Bân định hỏi có chuyện gì thì Tống Tiên Tiến đã nói: “Vì cậu Lý có việc bận nên cứ đi trước, tôi có thể tiếp tục thương lượng với chủ tịch Lý về vấn đề hợp tác ở đây. Nếu như có bất kỳ sự khó khăn nào cần giúp đỡ, anh đã có thông tin liên hệ của tôi, chỉ cần gọi trực tiếp cho tôi là được“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.