Sau đó, Cơ Xương Minh cũng không nấn ná thêm, tức tối rời khỏi quán trà. Trước khi đi, hắn ta chỉ tay vào Vương Vũ Hành, dường như muốn mắng đôi câu, nhưng liếc mắt thấy Hoắc Khải đang ngồi uống trà bên cạnh, sau cùng vẫn phải nuốt hết mọi lời chửi mắng vào bụng.
Trong mắt Cơ Xương Minh, Vương Vũ Hành chính là một thằng khốn nạn, ba cái tuổi ranh, quấy phá ở đây làm gì?
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu, cậu có tư cách gì mà chen ngang vào!
Đợi khi Cơ Xương Minh bỏ đi rồi, Vương Vũ Hành mới bĩu môi nói: “Thầy, sao thầy lại làm trợ lý cho dạng người này? Quá vô dụng!”
Lăn lộn bao nhiêu năm trên thị trường chứng khoán thứ cấp, có thể tạo ra danh tiếng của bản thân, đủ thấy bản lĩnh của Vương Vũ Hành không tầm thường. Dạng người như Cơ Xương Minh căn bản không thể nào sống nổi trong thị trường này, không cần đến nửa tháng đã bị người ta lừa cho tan cửa nát nhà.
Trong mắt Vương Vũ Hành, Hoắc Khải lại là sự tồn tại như thần thánh vậy.
Một vị thần, tại sao lại làm trợ lý cho tên vô dụng này chứ?
Hoắc Khải cười cười: “Tôi có phải trợ lý của hắn ta đâu, là trợ lý của tổng giám đốc Cơ Hương Ngưng mà”.
“Phó tổng giám đốc đã như thế này thì em thấy bản lĩnh của tổng giám đốc cũng không khá hơn là bao”, Vương Vũ Hành nói.
Cũng không phải cậu ta hoàn toàn coi thường người nhà họ Cơ, phần nhiều là muốn than phiền thay cho Hoắc Khải thôi.
Dùng cách nói của Vương Vũ Hành, không một ai có tư cách sai khiến Hoắc Khải làm bất cứ việc gì, ừm, ngoại trừ vợ và con của thầy ra.
Thế nên, đừng nói là tổng giám đốc của một công ty con nhà họ Cơ, cho dù là chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ thì đã sao nào?
Nhân tài kiệt xuất như thầy của cậu ta là người để họ sai khiến được à?
Hoắc Khải cũng hiểu được suy nghĩ của cậu ta, bèn nói: “Năng lực của Cơ Hương Ngưng cũng khá được, nếu bồi dưỡng thêm, sau này sẽ có tác dụng cho tôi”.
Vương Vũ Hành “ồ” một tiếng, đại khái đã hiểu được ý đồ của Hoắc Khải, quả nhiên không phải đơn thuần là làm thuộc hạ cho người ta, mà có ý đồ thâm sâu hơn hẳn.
Thầy mình vẫn là thầy mình, đã làm việc gì thì không phải người bình thường nào cũng đoán ra được.
“Thầy, thế thầy cần em làm gì ạ?”, Vương Vũ Hành hỏi thêm.
Hoắc Khải đáp: “Sự việc cần cậu làm thì nhiều lắm. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là cậu tìm giúp tôi một số nhân tài, tạo dựng một nhóm thành viên nòng cốt. Ngoài ra, cậu phải mạnh dạn mà làm, tích lũy thêm nhiều nguồn vốn. Sau này sẽ phải đánh một trận ác liệt đấy”.
Vương Vũ Hành tò mò hỏi: “Trận ác liệt? Ác liệt cỡ nào?”
Hoắc Khải thoáng suy nghĩ rồi đáp: “Lấy một địch trăm, sao nào, có đủ tự tin không?”
Vương Vũ Hành thoáng sững người, sau đó tỏ ra phấn khích, gật đầu lia lịa: “Cái này hay đó! Cái này hay đó! Em đã thấy đám đối thủ bình thường chán ngắt từ lâu rồi, em thích loại đầy tính khiêu chiến như này đấy!”
Tính cách của Vương Vũ Hành khá khác người, kiếm tiền cũng chưa từng là mục đích chủ yếu của cậu ta. Hay nói cách khác, bây giờ cậu ta đã không còn thiếu thủ đoạn kiếm tiền nữa, chỉ cần cậu ta muốn, một năm kiếm ra vài trăm triệu rất dễ dàng.
Bây giờ cậu ta mong muốn đạt tới thành tựu cuộc đời cao hơn, làm một vị thần như thầy của mình trên thị trường chứng khoán thứ cấp!
Danh tiếng mà năm đó Hoắc Khải gây dựng được, đến bây giờ vẫn khiến nhiều người run như cầy sấy.
Đừng tưởng Hoắc Khải chỉ kiếm ba trăm triệu tệ rồi rút lui, nhưng thủ đoạn của anh thực sự khiến quỷ thần khó dò.
Trên thương trường, thứ gì đáng sợ nhất?
Không phải là anh lắm tiền, mà là anh nhiều thủ đoạn.
Thời kỳ đầu của kinh doanh phải hơn nhau ở đồng tiền, chứ đến thời kỳ sau phải xem thủ đoạn của ai cao tay hơn.
Thế nên danh tiếng của Hoắc Khải có lẽ còn nổi bật hơn Vương Vũ Hành bây giờ.
Hoắc Khải vừa mới nói, trận chiến ác liệt trong tương lai là dạng lấy một chọi trăm.
Câu này rất dễ hiểu, nguồn vốn hiện tại của Vương Vũ Hành nằm trong khoảng ba đến bốn trăm triệu, lấy một chọi trăm tức là doanh nghiệp đó chí ít phải có ba trăm tỷ trở lên.
Doanh nghiệp nào có thể đạt tới giá trị này, không cần biết thuộc lĩnh vực nào, về cơ bản đã là đầu tàu của ngành đó, trước nay luôn ngạo nghễ nhìn mọi thứ xung quanh.
Trước kia, vì cố gắng không để người ta truy lần dấu vết của mình, không thu hút sự chú ý của người khác nên đối tượng mà Vương Vũ Hành chọn để ra tay thường là công ty nhỏ với giá trị trên thị trường chỉ vài chục tỷ.
Dễ thao túng, cũng không dễ gì bị người ta phản công.
Công ty lớn đáng giá hàng trăm tỷ thì dây mơ rễ má trên các phương diện rất sâu sắc, tấn công họ, chẳng khác nào đang bứt râu hùm.
Nhưng chính cuộc chiến mang đầy thách thức như thế mới khiến Vương Vũ Hành cảm thấy phấn khích.
Lúc nào cũng đối đầu với đám đối thủ như con nít thì hay hớm gì, dù thắng cũng thấy vô vị. Đối thủ càng mạnh thì lúc đối đầu càng thêm thú vị. Truyện Teen Hay
“Bây giờ dưới trướng của em cũng đang có vài người khá lắm, sau này sẽ dẫn thầy đi gặp họ. À phải rồi, mấy người cấp dưới trước kia của thầy, có cần gọi bọn họ về không?” Vương Vũ Hành hỏi.
“Cậu vẫn liên lạc được với họ à?”, Hoắc Khải kinh ngạc hỏi.
Năm xưa, khi anh rút đi, các cấp dưới từng theo chân anh chiến đấu suốt hai năm cũng lục tục bỏ đi.
Bây giờ mấy năm rồi không liên lạc, Hoắc Khải không biết họ đang làm gì.
“Liên lạc với bọn họ đâu khó khăn gì, họ vẫn chưa đổi số điện thoại, chỉ chờ điện thoại của thầy thôi”, Vương Vũ Hành cười hề hề: “Chỉ cần thầy hô một tiếng, đầy người bằng lòng quay về dưới trướng thầy!”
“Thế hả, vậy thì liên lạc với họ một câu, để họ theo chân cậu một thời gian đã. Trước khi tôi gọi, đừng liên lạc với tôi nữa, cố gắng tránh để tôi và cậu có dây dưa gì với nhau”, Hoắc Khải dặn dò cậu ta.
Vương Vũ Hành gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Nếu đã muốn đối đầu cùng doanh nghiệp siêu lớn với giá trị thị trường vài trăm tỷ, đương nhiên phải càng thêm dè dặt và cẩn trọng.
Ý tứ của Hoắc Khải rất rõ ràng, muốn biến đám người Vương Vũ Hành thành một đội quân đánh úp.
Nếu đã là đánh úp, đương nhiên không thể để người ta phát hiện ra tung tích một cách dễ dàng.
Tuy rằng rất phấn khích với trận chiến trong tương lai, nhưng nghĩ tới chuyện có lẽ một thời gian sau đó không thể gặp lại Hoắc Khải, Vương Vũ Hành lại thấy lòng dạ mình trào lên cảm giác khó nói.
Thấy vẻ mặt thất vọng của cậu ta, Hoắc Khải bật cười: “Đừng có ủ dột như thế, đợi khi mọi việc xong xuôi, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt!”
Vương Vũ Hành “ừm” một tiếng, không dám nói nhiều.
Sau đó hai người nói thêm một số chuyện linh tinh khác rồi mới tạm biệt nhau.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Khải không hề hỏi Vương Vũ Hành chịu giúp mình hay không, cần thù lao như thế nào.
Mà Vương Vũ Hành cũng không hỏi kẻ địch là ai, tại sao phải làm như vậy, có nguy hiểm gì đang chờ.
Hai người biết rất rõ, giữa hai người không phải bạn bè, cũng không phải quan hệ hợp tác, mà là thầy trò.
Có câu, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, tính từ mối quan hệ này, họ là người thân của nhau.
Nếu đã là người thân, hà tất phải nói nhiều như vậy?
Chỉ cần cho cậu ta tên của kẻ địch, phần còn lại, cần phải làm gì thì cứ thế mà làm.
Có lẽ, đây chính là tình bạn mà đàn ông luôn hướng tới, giống như người xưa thường nói, giúp nhau khi hoạn nạn.
Sau khi tạm biệt Vương Vũ Hành, Hoắc Khải nhận được điện thoại từ Cơ Hương Ngưng.
Cơ Hương Ngưng gọi tới hỏi về chuyện niêm yết cổ phiếu. Cơ Xương Minh không đuổi theo Cao Lạc Sơn, cũng không tiện tìm đối phương trong tình hình này, đành tìm thẳng Cơ Hương Ngưng để “cáo trạng”.
Đối với người điều hành một doanh nghiệp, niêm yết cổ phiếu trước nay luôn là chuyện đáng để kích động, đáng để mong chờ.
Thế nên sau khi nghe thấy thông tin này, Cơ Hương Ngưng lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Khải, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoắc Khải nói qua về sự việc, nghe anh nói sử dụng công ty vốn Hồng Đạt để niêm yết cổ phiếu là việc làm không đáng tin cậy, Cơ Hương Ngưng “ừm” một tiếng: “Vậy thì thôi, tôi chỉ hỏi vài câu, nếu anh nói không được, tôi sẽ từ chối Cơ Xương Minh!”
Trong lòng Cơ Hương Ngưng, quyết định của Hoắc Khải từ đầu đến cuối vẫn rất có giá trị.
Anh nói không được, vậy thì chắc chắn không được.
Còn về việc Cơ Xương Minh “mách lẻo”, cô chẳng buồn để tâm.
“Nhưng việc niêm yết cổ phiếu không phải không thể suy xét, bây giờ giá trị của công ty vẫn chưa đạt ngưỡng yêu cầu, nhưng vẫn phải chuẩn bị từ trước. Đương nhiên, ngoài cản trở từ thị trường thì bên phía tổng bộ của nhà họ Cơ cũng sẽ gây rắc rối. Một công ty con muốn thoát khỏi gia tộc để niêm yết cổ phiếu độc lập, chắc cô cũng biết rõ độ khó đến đâu.” Hoắc Khải nói.
Cơ Hưng Ngưng “ừm” một tiếng, cô muốn làm tổng giám đốc của công ty con, trước kia còn ngồi không vững chỗ, nói gì tới việc đưa công ty niêm yết cổ phiếu độc lập.
Một khi niêm yết cổ phiếu sẽ chịu sự giám sát từ thị trường, mức độ quản lý của tổng bộ nhà họ Cơ đối với công ty này sẽ trở nên yếu hơn bao giờ hết.
Dòng chính chắc chắn không bao giờ muốn thấy tình cảnh này, đương nhiên, chắc hẳn nhánh phụ cũng có không ít người phản đối.
Tóm lại, cản trở từ nội bộ dòng họ rất có khả năng còn lớn hơn thế giới bên ngoài, điều này không thể không suy nghĩ.
“Sau này tôi sẽ làm một bản kế hoạch chiến lược đưa cho cô. Bên phía Cơ Xương Minh, bảo hắn ta đừng nghĩ những thứ có có không không này nữa”, Hoắc Khải nói.
Cơ Hương Ngưng “ờm” một tiếng, không hỏi nhiều. Tóm lại nếu Hoắc Khải nói sẽ làm thì nhất định anh sẽ làm.
Chẳng qua, trong lòng cô vẫn luôn nghi hoặc.
Ban nãy khi người của phòng hành chính tới báo cáo công việc cho cô, họ nói trước đó Hoắc Khải đã làm những gì. Anh sắp xếp tất cả công việc đâu ra đó, hoàn toàn không bới nổi một chút khuyết điểm nào.
Bây giờ còn định làm kế hoạch niêm yết cổ phiếu cho công ty, hành động này của anh không hề giống người muốn báo thù.