Đến khi mấy người Tô Tử Hàng thê thảm rời đi, Đường Thế Minh mới nói với Hoắc Khải: “Không có việc gì thì tôi đi trước nhé”.
Hoắc Khải gật đầu, cũng không nói nhiều với anh ta, Đường Thế Minh cũng không hỏi cô gái trên lầu có liên quan gì đến anh.
Mối quan hệ của bọn họ, không phải là bạn bè, càng không phải là chủ tớ mà đều là vì nguyện vọng của giáo sư Triệu Vĩnh An nên mới có liên quan đến nhau. Việc riêng của người này đều không liên quan đến người kia, không cần hỏi nhiều càng không cần quan tâm nhiều.
Đôi mắt dõi theo hình bóng của Đường Thế Minh biến mất trong đêm tối, lúc này Hoắc Khải mới xoay người đi lên lầu.
Sau khi anh gõ cửa, Cố Phi Dương nhanh chóng mở cửa ra. Vừa nhìn thấy anh thì bất giác giơ hai tay như muốn ôm lấy anh nhưng chỉ một giây sau, Nhạc Văn Văn reo lên vui mừng khiến cô ta sững lại.
“Chú Lý!”, cô bé hớn hở nhào vào lòng Hoắc Khải, ôm cánh tay anh không rời: “Cháu không muốn chú đi đâu! Chú vừa đi thì người xấu đã đến bắt nạt cháu và mẹ rồi!”
Hình như có chút ngại ngùng với động tác vô thức vừa rồi, Cố Phi Dương nói: “Anh vừa đi một lát thì Tô Tử Hàng đưa người đến, bảo tôi đi uống rượu với anh ta. Tôi không đồng ý thì họ giơ tay ra bắt lấy tôi, còn may là tôi trốn nhanh, sau đó họ bắt đầu đập cửa, tôi không biết làm thế nào nên gọi điện cho anh…”
“Không sao, tôi đã dạy anh ta một bài học rồi, chắc một thời gian nữa sẽ không tới quấy rầy cô nữa đâu”, Hoắc Khải nói.
Cố Phi Dương gật đầu, không gặng hỏi thêm về vấn đề này nữa. Cô ta nhìn về phía thang máy, hỏi: “Người đi cùng anh là ai vậy? Sao không lên cùng?”. Truyện Đam Mỹ
“Chỉ là một người tốt đi ngang qua, thấy việc nghĩa thì giúp tôi, xong thì đi rồi”, Hoắc Khải trả lời nói.
“Hai người các anh giỏi quá. Tôi thấy mấy người kia đều bị hai anh đánh gục hết”, Cố Phi Dương tỏ ra ngưỡng mộ: “Sao anh chưa từng nói với tôi, anh có khả năng đấu lại nhiều người như vậy”.
“Đều do người qua đường kia giúp tôi. Nếu không nhờ anh ta, có khi chính tôi là kẻ phải nằm bò trên mặt đất ấy chứ”, Hoắc Khải khiêm tốn nói.
Lời nói này cũng không phải cố ý tỏ ra khiêm tốn, năng lực tự vệ của Hoắc Khải mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, hai, ba người thì không phải là đối thủ của anh. Nhưng đối mặt với năm vệ sĩ đã được huấn luyện thì Hoắc Khải không đánh được.
Nếu không, anh cũng không cần phải nhờ đến sự bảo vệ của Đường Thế Minh.
“Đi vào nhà trước đã, vào rồi nói”, Cố Phi Dương nói.
Hoắc Khải liếc nhìn cô ta, Cố Phi Dương đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, chắc là cô ta vừa tắm xong một lát, tóc vẫn còn hơi ướt.
Một người phụ nữ đơn thân, ăn mặc như thế mà mời một người đàn ông vào nhà giờ này thì quả thật là không tiện.
Nếu có thể thì Hoắc Khải thà rằng lập tức rời đi, tránh bị người khác nhìn thấy lại bàn ra tán vào.
Anh không sợ bị người khác nói gì mà sợ làm ảnh hưởng đến danh dự của Cố Phi Dương, dù sao nhiều khi, danh dự của một người phụ nữ quan trọng hơn rất nhiều danh dự của một người đàn ông.
Hình như Cố Phi Dương cũng nhân ra điều này. Gò má của cô ta đỏ bừng, hai tay theo phản xạ kéo chặt lại phần ngực áo ngủ, sau đó nói: “Anh vào trước uống chén nước, tôi đi mặc thêm áo khoác ngoài”.
Nhạc Văn Văn kéo tay Hoắc Khải, vẻ mặt mong đợi nói: “Chú Lý, chú đừng đi nhé? Nhỡ chú đi rồi, kẻ xấu lại đến thì làm thế nào!”
Tuy Tô Tử Hàng bị doạ chạy toé khói, theo lý mà nói chắc sẽ không quay lại gây chuyện, nhưng nhỡ xảy ra điều ngoài ý muốn thì sao. Giống như lúc trước, Hoắc Khải sao có thể nghĩ đến người có thân phận như Tô Tử Hàng lại làm cái chuyện thối nát như thế.
Cho nên tuy việc Tô Tử Hàng quay lại có khả năng không lớn nhưng cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Do dự một lát, cuối cùng thì Hoắc Khải cũng chọn đi vào phòng.
Không lâu sau, Cố Phi Dương mặc một áo khoác dài đi ra, tuy rằng cô ta tự cho rằng mình có lý do chính đáng để mời Hoắc Khải vào nhà, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cô ta vẫn không tránh khỏi cảm thấy hồi hộp.
Từ khi chồng cô ta qua đời, đã bao nhiêu năm rồi không có người đàn ông nào xuất hiện trong căn nhà của cô ta vào lúc tối muộn.
Nếu chỉ có một mình Cố Phi Dương, chắc là cô ta sẽ hồi hộp đến nỗi không nói được câu nào. May mà con gái Nhạc Văn Văn đang rất vui vẻ, lôi kéo Hoắc Khải huyên thuyên không ngừng về những chuyện vui vẻ mà cô bé đã trải qua trong hai năm vừa rồi hoặc là những chuyện ở trên lớp.
“Đường Đường còn nhớ cháu không? Cháu cũng rất nhớ bạn ấy!”, Nhạc Văn Văn nói.
Lúc ở trường, vì lúc đầu Nhạc Văn Văn quá hướng nội, lầm lì nên gần như không có bạn. Tất cả bạn học đều có nhóm của mình, duy chỉ một mình cô bé là ít bạn bè.
Chỉ có Đường Đường chủ động gần gũi Nhạc Văn Văn, khi có bạn học muốn bắt nạt cô bé thì cũng chính Đường Đường đã đứng ra bảo vệ.
Cho đến bây giờ, Nhạc Văn Văn vẫn luôn cảm thấy món ăn ngon nhất chính là những thứ mà Đường Đường lấy từ nhà, đút vào cặp sách rồi đem đến trường cho cô bé.
Đây là tình bạn của cô bé, và cũng là những món ăn chú Lý làm khiến cô bé thích nhất.
“Có thời gian thì có thể bảo mẹ đưa cháu trở về, rủ Đường Đường đi chơi nhé”, Hoắc Khải nói.
“Thật sao?”, Nhạc Văn Văn nhìn sang Cố Phi Dương, mong đợi hỏi: “Mẹ, mẹ sẽ đưa con đi tìm Đường Đường chơi sao? Chú Lý nói bạn ấy cũng nhớ con đấy!”
“Đợi đến kỳ nghỉ của con rồi nói”, Cố Phi Dương nói: “Ngày mai còn phải lên lớp đấy, con đi ngủ đi không thì ngày mai không dậy được đâu”.
“Con không ngủ!”, Nhạc Văn Văn chạy ngay đến ôm lấy tay của Hoắc Khải, nói: “Con không muốn đi ngủ! Nếu đi ngủ, chú Lý sẽ đi mất!”
Thấy con gái như con bạch tuộc bám lấy Hoắc Khải, Cố Phi Dương cũng không thể làm gì, chỉ có thể ngại ngùng nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Tối nay anh có thể ở đây không?”
Lúc hỏi câu này, nhịp tim của cô ta như tăng lên gấp mấy lần bình thường, gò má nóng bừng, tỏ rõ sự căng thẳng trong lòng.
Đồng thời, cô ta cũng biết, điều mà bản thân đang mong chờ.
Nói vấn đề này cô ta hỏi thay con gái, không bằng nói là hỏi thay bản thân cô ta.
Nhạc Văn Văn không muốn Hoắc Khải rời đi, chẳng phải cô ta cũng muốn như vậy sao.
Hành động coi thường pháp luật, không có chút ý thức nào của Tô Tử Hàng đã doạ cho Cố Phi Dương sợ hết hồn, không nghĩ đến người ở tầng lớp thượng lưu của xã hội lại có thể làm những chuyện bỉ ổi như thế.
Hoắc Khải không còn cách nào khác đành gật đầu. Anh biết hôm nay nếu không ở lại, sợ rằng hai mẹ con họ cả đêm không ngủ được.
“Ha ha! Vui quá!”, Nhạc Văn Văn vui mừng chạy ra cửa, lách tách khoá cửa lại.
Hoắc Khải và Cố Phi Dương thấy thế đều bật cười. Đây chỉ là hành động đơn thuần của trẻ con, hơn nữa cũng không phải là không mở được khóa. Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, Nhạc Văn Văn thật sự hi vọng Hoắc Khải có thể ở lại.
“Chú Lý, chú đừng đi đấy nhé, lát nữa cháu sẽ ra kiểm tra!”, Nhạc Văn Văn dặn dò trước khi vào phòng ngủ.
Hoắc Khải bật cười, nói: “Yên tâm, chú đồng ý với cháu rồi thì sẽ không nuốt lời đâu”.
Nghe thấy chính anh bảo đảm như thế, Nhạc Văn Văn mới đi vào phòng ngủ, trên miệng còn lẩm bẩm một bài hát.
Thấy con gái vào phòng đóng cửa, Cố Phi Dương quay lại nhìn anh, nói: “Con bé này thật sự thích anh quá rồi”.
“Trẻ con đều thích bám lấy người lớn, đó là điều bình thường, Đường Đường cũng thường như vậy”, Hoắc Khải trả lời nói.
“Vì anh là người đáng để tin cậy, là một người bố tốt”, Cố Phi Dương nói.
Lời này nói ra, khiến cả hai người rơi vào im lặng, một lát sau, Cố Phi Dương mới không đừng được mà nói tiếp: “Thật sự, Văn Văn rất thiếu thốn tình thương của bố. Anh cũng biết, con bé chưa từng được gặp bố, cũng vì thế mà tính cách cũng lầm lì hơn những đứa trẻ khác nhiều. Hai năm nay, tôi thường đưa con bé đến học múa ở phòng tập, cố ý tạo cho con bé cơ hội nói chuyện nhiều với người khác, từ đó mà nuôi dưỡng sự tự tin và có cảm giác quen với sự tiếp xúc với mọi người. Hai năm rồi, ít nhiều cũng có chút cải thiện. Nhưng ngoài anh ra, con bé vẫn rất ít thể hiện cảm xúc trước mặt người ngoài”.
“Cô bé như bây giờ đã tốt lắm rồi, đừng ép quá. Có lúc tiếp xúc với bên ngoài quá nhiều lại không phải là chuyện tốt. Trên thế giới này, có rất nhiều những chuyện đen tối, không gặp phải nó có khi lại sống vui vẻ hơn”, Hoắc Khải nói.
“Có những người giống như Tô Tử Hàng sao?”
“Còn tồi tệ hơn anh ta rất nhiều. Cũng coi như cô may mắn, không gặp phải chuyện quá phiền phức “, Hoắc Khải nói.
Dấn thân vào thương trường nhiều năm, Hoắc Khải đã gặp không ít mặt tối của thế giới này, nhiều người phụ nữ đẹp như Cố Phi Dương đều vì nhan sắc mà phải chịu rủi ro.
Thế giới này đối với những người đẹp rất thân thiện, nhưng đó chỉ là ở tầng lớp thấp. Còn ở trong tầng lớp thượng lưu của xã hội, nhan sắc lại là một gánh nặng.
Mỗi người ở tầng lớp thượng lưu, sẽ không coi phụ nữ có nhan sắc như một đối tượng bình đẳng. Đối với họ, đây chỉ là một loại hàng hoá, một đồ chơi có thể đem ra để khoe khoang.
Thế nào là bình hoa?
Tầng lớp thấp thì không có bình hoa, bình hoa là đồ vật mà quý tộc mới có.
“Cho nên nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, anh… sẽ ghét bỏ tôi sao?”, Cố Phi Dương bỗng nhiên hỏi.
Vấn đề này khiến Hoắc Khải sững sờ, sau đó đưa tay sờ sờ mũi, không nói lời nào vì anh thật sự không có cách nào trả lời.