Chế Tạo Hào Môn

Chương 573: Chương 573: Xảy ra chuyện rồi




Lại đợi thêm một lát, vẫn không có tin tức gì, Hoắc Khải đành phải gọi cho Hoắc Giai Minh.

Nhưng điện thoại không có người nghe, thông báo đã tắt điện thoại.

Hoắc Khải cau mày. Anh tin tưởng trực giác của mình, có lẽ Hoắc Giai Minh gặp phải rắc rối rồi. Còn gặp rắc rối thế nào thì anh cũng không rõ.

Hơn nữa, anh cũng không biết bây giờ nên tìm ai để hỏi.

Tìm người nhà họ Hoắc sao?

Nghĩ một lát, Hoắc Khải vẫn gọi điện cho Đường Trọng Vi.

Bốn giờ sáng nhận được điện thoại của Hoắc Khải khiến Đường Trọng Vi rất bất ngờ. Cô ấy vừa mới ngủ, đang mơ màng: “Alo, anh Lý, có chuyện gì sao?”

“Đến bây giờ Hoắc Giai Minh vẫn chưa gửi tin nhắn cho tôi, cậu ta có gửi cho cô không?”, Hoắc Khải hỏi.

“Giai Minh? Không có…”, Đường Trọng Vi xoa lên mắt, ngồi dậy, mở chiếc đèn ở đầu giường, nói: “Hay là cậu ta ngủ rồi?”

“Không biết, nhưng tôi thấy trong lòng bất an, lo cậu ta xảy ra chuyện gì. Cô có biết làm thế nào để liên lạc với người bên cạnh cậu ta không?”, Hoắc Khải hỏi.

“Cái này thì tôi thật sự không rõ. Mấy vệ sĩ bên cạnh cậu ta đều chọn lựa từ nội bộ nhà họ Hoắc. Trừ người nhà họ thì không ai biết cách liên hệ cả”, Đường Trọng Vi hiểu ý của Hoắc Khải, nói: “Nhưng tôi cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều đấy, có lẽ Hoắc Giai Minh mệt quá nên đã đi ngủ, hoặc quên mất gửi tin nhắn cho anh. Anh gọi cho cậu ta chưa?”

“Tôi gọi rồi nhưng tắt máy”, Hoắc Khải trả lời nói: “Hơn nữa, tôi không cho rằng cậu ta quên. Trí nhớ của cậu ta rất tốt, hơn nữa rất giữ lời hứa. Nói là sẽ gửi tin nhắn thì chắc chắn sẽ làm. Nếu không gửi tin nhắn thì nhất định là có chuyện rồi”.

Đường Trọng Vi muốn phản bác nhưng nghĩ kỹ càng thì những gì Hoắc Khải nói cũng rất có lý.

Hoắc Giai Minh bình thường cứ cà lơ phất phơ, giống như không làm gì cả, nhưng tính cách của cậu ta rất tốt.

Trọng tình trọng nghĩa, giữ lời hứa, cho nên Hoắc Khải và Đường Trọng Vi mới muốn làm bạn cùng cậu ta.

Trong những dòng họ lớn như nhà họ Hoắc thì rất hiếm gặp người mà không có nhiều mưu toan, tính tình lương thiện.

“Nếu không thì anh đợi một chút. Tôi nhớ trước đây câu ta đã từng nói chỗ ở hiện tại. Tôi tìm xem bên đó ai có thể liên lạc với cậu ta”, Đường Trọng Vi nói.

“Được”.

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Khải lại đợi ở trong phòng một lúc, khoảng nửa tiếng sau thì Đường Trọng Vi gọi lại, nói: “Tôi bảo người của khách sạn bên đó hỏi rồi, Hoắc Giai Minh vẫn chưa về khách sạn”.

Lúc này, Đường Trọng Vi đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng cũng bắt đầu có cảm giác bất an.

“Anh Lý, bây giờ không tìm thấy cậu ta, lại không liên lạc được thì làm thế nào?”, Đường Trọng Vi hỏi.

Hoắc Khải đã nghĩ ra được một cách. Anh nói: “Ở đây là địa bàn của Quốc tế Đường thị nhà cô, dùng mối quan hệ của người trong công ty, kiểm tra thiết bị giám sát trong thành phố, tra theo con đường mà Hoắc Khải đã đi sau khi ra khỏi nhà hàng xem cậu ta đi đâu”.

“Được, tôi sẽ lập tức sắp xếp người đi làm ngay, nhưng chắc phải cần chút thời gian”, Đường Trọng Vi nói.

Theo quy định của pháp luật thì người bình thường không có quyền điều tra bằng thiết bị giám sát, nhưng với sức ảnh hưởng rộng lớn của Quốc tế Đường thị thì chuyện nhỏ này không có gì khó làm.

Nhưng cho dù là nhân vật siêu lớn như Quốc tế Đường thị, muốn tìm kiếm tăm tích của một người bằng thiết bị giám sát thì vẫn còn cần rất nhiều thời gian.

Cho đến bảy giờ sáng, Đường Trọng Vi mới báo tin, nói: “Tìm ra rồi. Sau khi Hoắc Giai Minh rời khỏi nhà hàng thì một mình rời khỏi thành phố. Theo hiển thị của camera giám sát thì cậu ta gọi taxi đi. Chúng tôi đã liên hệ với người lái xe. Người đó nói, cậu ta đi đến một nơi rất nổi tiếng ở vùng lân cận. Vì lúc đó rất muộn rồi nên lái xe đưa cậu ta đến gần đó thì không dám lại gần mà quay xe trở lại, nên không rõ Hoắc Giai Minh đi vào hay không”.

“Cô nói cho tôi biết địa chỉ. Bây giờ tôi đi đến đó xem sao”, Hoắc Khải nói.

“Tôi đi với anh”, Đường Trọng Vi lập tức nói.

Hai người hẹn nhau ở một điểm, sau đó lái xe đến địa điểm hay được nhắc đến kia.

Nơi này ban đầu là một nhà xưởng, từ trước vẫn hoạt động tốt, sau đó đến một ngày, vì nhu cầu phát triển, nhà xưởng phải mở rộng nên bắt đầu đào đất làm móng.

Khi đào đất thì họ phát hiện rất nhiều quan tài lớn.

Cũng không biết là quan tài từ năm nào, cũng không biết vì sao lại nhiều hài cốt như vậy.

Những bộ hài cốt xếp chồng lên nhau, hơn một trăm quan tài nhưng lại xếp gần một ngàn hài cốt.

Sau đó, người của nơi hỏa táng đến, chở những hài cốt đó đi, nhưng khi đốt thì bếp lò lại liên tục xảy ra sự cố mà mấy công nhân làm việc ở đó thì tự nhiên bị thương nặng.

Trong quá trình mở rộng nhà xưởng cũng xảy ra rất nhiều sự cố, đụng chết, ngã chết năm sáu người.

Không lâu sau, cả nhà chủ xưởng cũng bị bệnh nặng đột ngột mà chết bất đắc kỳ tử.

Những người làm trong nhà xưởng cũng đều thấy không khỏe.

Có người nói, đó là do những hài cốt, oan hồn kia quấy phá.

Chủ xưởng đã chết, lại thêm những chuyện ma quỷ như thế nên đương nhiên nhà xưởng cũng bị bỏ hoang. Những căn phòng đang xây dở dang, mới xây được một nửa thì dừng.

Đến giờ đã mấy năm trôi qua, nơi đó đã mọc đầy cỏ dại, cũng thu hút không ít người tới đó để tham gia trò bắt ma.

Có rất nhiều người nói rằng đã thấy oan hồn tụ lại thành đàn bay phiêu lãng trong công xưởng, còn có người vì thế mà phát điên, mất tích vân vân.

Câu chuyện về nơi này rất quen thuộc với người bản địa, đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết.

Nếu không phải là ban ngày, lại đi cùng Hoắc Khải thì có đánh chết Đường Trọng Vi cũng không dám một mình tới đây.

Chỉ cần đi đến gần công xưởng hoang vắng kia đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Mà lúc Hoắc Khải nhìn thấy nhà xưởng thì cũng thấy hơi khó chịu.

Nơi này bốn phía mọc đầy cỏ dại, cao gần bằng đầu người, hoang tàn đổ nát, nhìn có vẻ giống một nấm mộ.

Những thiết bị và vật liệu xây dựng bị bỏ đi không còn sử dụng được nữa nằm la liệt ở khắp nơi. Có mấy chiếc xe ở trong nhà xưởng thì đã hoen gỉ và loang lổ.

“Anh Lý, Hoắc Giai Minh đã thật sự đến đây sao? Còn một mình đến đây lúc nửa đêm?”, Đường Trọng Vi hơi sợ hãi đi phía sau Hoắc Khải.

Hoắc Khải cau mày, vừa đi, vừa đánh giá bốn phía, nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng khả năng lớn là cậu ta đã đến. Nhóc này nhìn thì tưởng yếu đuối nhưng thật ra rất to gan, lại thích khám phá những thứ mới lạ, đến những nơi thế này cũng không có gì lạ”.

“Nhưng tôi thấy nơi này quá đáng sợ, ban ngày ban mặt mà còn lạnh run cả người”, Đường Trọng Vi hơi run rẩy nói.

Cả người lái xe đến cùng họ cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng cô chủ nhà họ Đường ở đây, trong lòng người này có sợ cũng không dám nói.

Ba người đi trong đám cỏ dại, không lâu sau thì nhìn thấy một nhà xưởng ở phía trước.

Xa xa, họ nhìn thấy một người đang nằm trước cửa lớn của nhà xưởng.

Tim Hoắc Khải đập thình thịch, vội vàng sải bước chạy đến.

Khi chạy tới gần, quả nhiên là Hoắc Giai Minh.

Điều khiến mọi người sợ hãi đó chính là Hoắc Giai Minh gần như không còn hơi thở, nhìn giống như một người chết.

Nhưng lồng ngực của cậu ta vẫn đang khe khẽ động đậy.

Hoắc Khải vội vàng ngồi xuống, xem mạch cho cậu ta thì vẫn thấy mạch đập, chứng tỏ cậu ta còn sống. Nhưng cho dù Hoắc Khải gọi thế nào thì Hoắc Giai Minh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Đường Trọng Vi và lái xe cũng chạy tới, thấy tình hình này thì không nén nổi kêu lên: “Anh Lý, cậu ta làm sao vậy?”

“Không rõ, gọi xe cứu thương trước đã”, Hoắc Khải nói.

Trong lúc Đường Trọng Vi gọi điện thoại cho bệnh viện thì Hoắc Khải cẩn thận dè dặt cởi quần áo của Hoắc Giai Minh, muốn xem trên người cậu ta có bị thương không.

Mà sau khi mở ra thì trong lòng Hoắc Khải vô cùng sợ hãi.

Trên phần da ngực của Hoắc Giai Minh đã biến thành màu đen nhìn giống máu thịt bị thối rữa.

Không cần sát lại gần cũng có thể ngửi thấy mùi thịt thối đó.

Đường Trọng Vi cũng ngửi thấy mùi này, cô quay đầu nhìn qua, thấy cảnh này thì lại sợ hãi kêu lên.

“Anh Lý, trên người cậu ta…”

“Trước hết, không được động đến cậu ta, cũng không được tiếp xúc vào thân thể cậu ta. Không biết đây có phải là một loại độc tố hay không”, Hoắc Khải cẩn thẩn đứng dậy, kéo Đường Trọng Vi và kêu lái xe lùi lại kéo giãn khoảng cách.

Xe cứu thương nhanh chóng tới, bác sĩ nhấc Hoắc Giai Minh đưa lên xe.

Hoắc Khải và Đường Trọng Vi lái xe phía sau, suy xét đến việc cậu ta có thể trúng một loại độc tốt nào đó, việc đầu tiên sau khi hai người đến bệnh viện chính là tiến hành tiêu độc và làm xét nghiệm.

Mà trong quá trình này thì Hoắc Giai Minh cũng được bệnh viện tiến hành điều tra và trị liệu chuyên sâu nhiều lớp.

Trong lúc đợi kết quả, vẻ mặt Đường Trọng Vi đầy lo lắng, hỏi: “Anh Lý, anh nói xem Hoắc Giai Minh có chuyện gì không?”

“Không biết được”, Hoắc Khải lắc đầu, thở dài.

Nhà xưởng kia đã bị bỏ hoang đã lâu, gần đó không có thiết bị giám sát, không ai biết rốt cuộc lúc đó Hoắc Giai Minh gặp phải chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.