Người khác không nói, nhưng chính Ninh Thần cũng nhìn thấy, cô cảm thấy khá thất vọng về hành vi của Ninh Hạo Bân. Vốn dĩ trong tất cả nhân viên của công ty, Ninh Hạo Bân hoàn toàn có thể nói là đứng đầu, từ học vấn đến năng lực đều hơn người khác.
Chỉ có tính cách là quá cao ngạo.
Nếu nói theo lời của Hoắc Khải thì là chưa gặp thất bại bao giờ, khó mà làm nên chuyện lớn.
Muốn để anh ta gánh vác được trọng trách thì phải tôi luyện tính cách của anh ta trước.
Ninh Thần tán thành câu nói này, vậy nên mới làm theo lời Hoắc Khải, phớt lờ Ninh Hạo Bân một thời gian, giao những công việc cơ bản nhất cho anh ta, tôi luyện nửa năm một năm gì đó, hoặc là đợi đến khi tính cách anh ta chín chắn hơn thì sẽ giao trọng trách.
Mục tiêu trong tương lai của công ty Hi Vọng Mới là chống lại nhà họ Hoắc, nói đơn giản hơn thì mục tiêu thấp nhất là khối tài sản gần một ngàn tỷ!
Đối với người khác, có lẽ mục tiêu này là không tưởng, nhưng với Hoắc Khải thì hoàn toàn là điều có thể.
Xã hội bây giờ quá xốc nổi, người người đều muốn kiếm tiền nhanh, mang đến cơ hội để anh phát triển.
Nếu ai cũng nghĩ sẽ đặt việc chăm sóc khách hàng lên trên để có tiếng thơm thì rất có thể Hoắc Khải sẽ chẳng có cơ hội gì cả.
Đương nhiên, quan niệm này không thể truyền lại cho người khác một cách có hiệu quả được.
Người ta tới là để kiếm tiền, anh lại đi nói đến tình cảm và lý tưởng với người ta thì chẳng khác nào đang lừa đảo.
Nhưng dù là thế thì Hoắc Khải và Ninh Thần vẫn giữ vững quan điểm của mình, không tôi luyện một nhân tài thực sự thì sẽ là hại anh ta.
Còn về việc Ninh Hạo Bân nghĩ như thế nào thì bọn họ không kiểm soát được, cũng chẳng muốn kiểm soát.
Nói tóm lại, chỉ cần cậu thanh niên này kiên trì được thì sau này trong công ty Hi Vọng Mới ắt sẽ có một vị trí dành cho anh ta.
Tiếc là trong cái xã hội xốc nổi này, rất khó để đào tạo ra một nhân tài chín chắn.
Sau khi rời khỏi công ty, chuông điện thoại của Ninh Hạo Bân lập tức vang lên, anh ta cầm lên nhìn rồi bắt máy.
“Anh Ninh, anh suy xét thế nào rồi?”, một giọng nói vang lên trong điện thoại.
Trên mặt Ninh Hạo Bân hiện lên nét do dự. Người gọi điện cho anh ta làm về thực phẩm chức năng, tài sản hơn một tỷ, doanh số hàng năm lên đến mấy trăm triệu.
Công ty chi nhánh Giáp Tử chỉ mới trỗi dậy, đánh tan tác các đối thủ khác trong ngành giảm béo, thực phẩm giảm cân và thức uống giảm béo lại còn đụng chạm tới lợi ích của ngành nghề thực phẩm chăm sóc sức khỏe truyền thống.
Không ít công ty đều đang hỏi thăm gốc gác của công ty Hi Vọng Mới đứng sau công ty chi nhánh Giáp Tử ấy. Theo những gì bọn họ điều tra được, cả hai công ty này đều không có chỗ dựa gì ghê gớm, nhưng các chiêu trò marketing rất hiệu quả, chất lượng sản phẩm cũng khá tốt.
Thế là một số công ty bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu, ví dụ như lôi kéo người bên công ty kia về phe mình, bắt chước phương pháp và đường hướng marketing, thậm chí còn muốn dùng tiền bạc để mua những bí mật mà bọn họ cần.
Nhưng hiện tại bộ phận thiết kế nghiên cứu của công ty chi nhánh Giáp Tử đang nằm gọn trong tay Hoắc Khải, ngay cả những quản lý cấp cao trong công ty cũng không được tiếp xúc.
Đồng thời những nhân viên này đều đã ký hợp đồng bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, một khi trái với điều khoản, phí bồi thường hợp đồng có thể đạt tới chín con số.
Trong số các công ty muốn moi móc bí mật, ai có đủ quyết đoán để chi trả mức thù lao lên đến chín con số?
Không có ai muốn thanh toán thì các nhân viên kỹ thuật nghiên cứu của công ty chi nhánh cũng không dám tùy tiện mạo hiểm.
Sau khi nghe ngóng nhiều mặt, cuối cùng bọn họ nhắm tới Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân.
Theo những gì bọn họ tìm hiểu được, hai người đó là nhân viên được coi trọng nhất trong công ty Hi Vọng Mới, đồng thời cũng là hai người duy nhất từng tới công ty chi nhánh Giáp Tử.
Bởi vì Giản Tư Tư qua lại khá nhiều với Ninh Thần nên bọn họ tới tìm cô ấy trước, nhưng cô ấy đã kiên quyết từ chối. Cho dù anh đưa ra một triệu hay hai triệu thì cũng rất tiếc, tôi có thiếu tiền đến mấy cũng không làm chuyện trái với lương tâm.
Không thể phủ nhận rằng cô gái này rất có nguyên tắc, đương nhiên, cô ấy cũng là một người có ước mơ.
Có thể rất nhiều người cảm thấy tiềm lực của công ty Hi Vọng Mới không lớn lắm, nhưng Giản Tư Tư biết, chỉ cần có ông chủ thì công ty vẫn còn tương lai vô hạn.
Một công ty có thể thành công hay không, không phải chỉ nhìn vào sản phẩm đang kinh doanh, mà còn phải xem người lãnh đạo có khả năng thành công hay không.
Giản Tư Tư nhìn thấy mọi khả năng trên người Hoắc Khải, có anh ở đây thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Sau khi biết không có hi vọng gì với Giản Tư Tư, những người đó đã tới tìm Ninh Hạo Bân.
Mặc dù anh ta không phải người của bộ phận nghiên cứu phát triển, nhưng cũng đã ký hợp đồng bảo mật, chỉ có điều phí bồi thường vi phạm hợp đồng không khủng bố đến thế.
Lúc trước Ninh Hạo Bân cũng không đồng ý. Anh ta rất kiêu ngạo, cảm thấy mình không thể bán đứng công ty chỉ vì cảm thấy khó chịu được.
Vậy nên anh ta đã từ chối.
Thế nhưng những người kia rất khôn khéo, từ giọng điệu và cách ăn nói của Ninh Hạo Bân, bọn họ phát hiện ra người này không quá kiên định, ít nhất thì không kiên định được bằng Giả Tư Tư. Bọn họ kiên nhẫn gọi điện tới hỏi thăm, không biết cuộc gọi ngày hôm nay là cuộc gọi thứ bao nhiêu mà Ninh Hạo Bàn nghe rồi.
Nếu anh ta là một người kiên định thật sự thì đã cho người ta vào danh sách đen rồi, sao lần nào cũng bắt máy như vậy cơ chứ?
“Chúng tôi biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng anh cứ yên tâm, tiền | lương một trăm ngàn một tháng, mỗi năm tăng 10%, ngoài ra còn thưởng | một căn biệt thự trị giá sáu triệu trở lên trong thành phố, cùng với một | chiếc xế hộp tiền triệu. Chúng tôi sẽ coi như chưa từng nghe những gì anh nói, không ai biết chúng ta từng trao đổi với nhau, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh. Tôi tin rằng đây là điều kiện lậu đãi nhất trong số những người mà anh từng tiếp xúc“.
Những gì người kia nói rất có sức cám dỗ, đồng thời đó cũng là sự thật. | Cho đến lúc này, các công ty liên lạc với Ninh Hạo Bàn tối đa chỉ thanh toán | thù lao ba triệu một lần duy nhất.
Đâu có giống công ty này, lương một năm hơn một triệu, còn có biệt thự và xe, cộng lại cũng gần chục triệu rồi. Điều quan trọng nhất là sau này còn được tăng 10% lương mỗi năm, là thu nhập mang tính lâu dài.
Đối với một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, rõ ràng đây là một sức hút lớn lao.
Lương tháng của một nhân viên trong công ty Hi Vọng Mới hiện giờ vào khoảng mười sáu, mười bảy ngàn, nhưng không thể sánh với mức lương một trăm ngàn được.
Ninh Hạo Bân chưa bao giờ tin vào cái lý tưởng chó má gì hết.
Tin vào lý tưởng của một cặp vợ chồng số hưởng thì khác gì trò hề?
Nếu là trước kia, có thể Ninh Hạo Bân vẫn sẽ từ chối, nhưng hôm nay anh ta đang bực bội, bây giờ còn bị người ta dụ dỗ, thế là anh ta chỉ do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh chắc là không có ai biết chứ?”
“Đương nhiên rồi”, biết Ninh Hạo Bân đã xiêu lòng, người kia vội vàng nói: “Chúng tôi sẽ không ghi âm hay quay lại video gì hết, ngay cả những thứ anh nói ra cũng sẽ được người khác ghi lại bằng giấy bút. Chỉ cần chúng tôi xác nhận lại là sẽ lập tức thiêu hủy ngay, đảm bảo không để lại một sơ hở nào. Đồng thời, anh có thể không cần đi làm trong một thời gian, nhưng những gì phải đưa cho anh thì chúng tôi vẫn sẽ đưa! Đợi vụ này qua rồi thì cánh cửa công ty sẽ rộng mở đón chào anh bất cứ lúc nào!”
Ninh Hạo Bân cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng anh ta xoay người nhìn tòa văn phòng trước mặt rồi trầm giọng nói: “Trong vòng hai mươi giờ, tôi muốn các anh ứng trước một năm tiền lương và gửi vào tài khoản ngân hàng của tôi. Sau khi tôi tiết lộ thông tin cho các anh, nhà và xe phải sang tên tôi ngay lập tức. Nếu các anh dám chơi khăm tôi, dù phải gánh tội gián điệp thương mại thì tôi cũng không để yên cho các anh!”
“Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng!”, người kia vô cùng tự tin.
Ninh Hạo Bân ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, anh ta tắt máy ngay lập tức.
Sau đó anh ta ngước nhìn lên phía trên tòa văn phòng, nơi có công ty Hi Vọng Mới, nở một nụ cười âm hiểm: “May mắn không bao giờ kéo dài được lâu. Cứ chờ mà xem, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của các người, để con ả Giản Tư Tư ngu xuẩn đó biết ai mới là người có bản lĩnh thật sự!”
Tiếp đó, Ninh Hạo Bân hít sâu một hơi rồi bước về phía tòa văn phòng.
Mấy phút sau, anh ta xuất hiện trong phòng làm việc.
Thấy Ninh Hạo Bân đi rồi mà còn quay lại, Ninh Thần cảm thấy khó hiểu nên hỏi: “Sao cậu quay lại thế?”
“Tôi tới để nhận lỗi với chị”, trên mặt Ninh Hạo Bân chỉ toàn sự hối hận, anh ta nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một bà cụ nhặt ve chai bên dưới, người qua đường mua mấy chai nước cho bà ấy. Bà cụ rất cảm kích, suýt thì quỳ xuống với họ. Cảnh tượng ấy khiến tôi xúc động, không khỏi nghĩ tới việc công ty trọng dụng tôi, có tâm đào tạo tôi, gần như là gấp đôi bạn tôi, vậy mà tôi còn cảm thấy bất mãn, quả thực là không đúng chút nào. Vậy nên tôi quay lại để xin lỗi chị, đồng thời xin lỗi các đồng nghiệp khác. Gần đây tôi làm việc theo cảm tính, mang đến không ít phiền phức cho mọi người, mong mọi người có thể thứ lỗi cho tôi. Sau này tôi nhất định sẽ bỏ tính kiêu ngạo xốc nổi, chăm chỉ làm việc, mang đến lợi ích lớn hơn cho công ty!”