Người dịch: Duy Cường
Ngưng Chiêu có chút bất đắc dĩ, đôi môi đào mấp máy nhưng không tiếp tục khuyên nhủ Lục Phiên.
Mỗi khi công tử ra vẻ bản thân tính tình rất tốt, chắc chắn có người sẽ bị xui xẻo.
Mặt khác, nàng cũng bắt đầu nâng cao cảnh giác, từ sau lần xảy ra sự việc với Hàn Liên Tiếu, tâm tính của Ngưng Chiêu cũng dần dần thay đổi.
Trừ phi nàng chết đi, bằng không, nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đến công tử, dù chỉ là một sợi tóc.
Mặc dù, rốt cuộc thực lực của công tử mạnh đến cỡ nào, nàng cũng nhìn không thấu.
Thế nhưng, sứ mệnh của nàng là thủ hộ, tính mạng của công tử, chính là bầu trời của nàng.
Bên bờ Bắc Lạc hồ, có một bến tàu, trên bến đang neo đậu vài ba chiếc thuyền đánh cá.
Bên trong Bắc Lạc hồ có rất nhiều cá sạo hoa ban mập mạp, vị thịt ngon ngọt, béo ngậy, lại rất bổ dưỡng, chính là một trong những món ăn cực kỳ yêu thích của thế gia sĩ tộc, nếu ngư dân may mắn bắt được cá to, có thể bán lên đến một hai lượng bạc một con.
Khi vào đêm, sẽ có từng chiếc thuyền giăng đèn kết hoa, nhổ neo từ trên hòn đảo ở giữa hồ lái tới, trên thuyền là các cô nương đến từ Túy Trần các, bên bờ Bắc Lạc hồ lúc này sẽ biến thành nơi phong hoa tuyết nguyệt, ánh đèn kéo dài liên miên, cực kỳ náo nhiệt.
Vào ban ngày, tất cả thuyền hoa đều neo đậu bên cạnh hòn đảo ở giữa hồ.
Ngưng Chiêu tìm tới một chiếc thuyền đánh cá, chèo thuyền là một lão ngư dân, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô, chất phác, hàm răng bị thiếu mấy chiếc răng cửa, trên đầu mang theo mũ rộng vành.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, được Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh mang đặt lên ngư thuyền.
Đợi mọi người lên thuyền, ổn định thân thể, lão ngư dân nắm lấy một cây sào dài, đâm vào trong hồ, dùng sức đẩy, thuyền đánh cá liền rẽ ra sóng nước, nhanh chóng lướt ra ngoài.
Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên.
Khi con thuyền chở Lục Phiên vừa ra khỏi bờ được một đoạn.
Trên bờ, Trần Bắc Tuần, Lưu Dã, Chúc Nhất Sơn giục ngựa lao đến bờ hồ, ghìm cương lại, cùng hướng mắt nhìn về ngư thuyền đang dần dần đi xa.
“Hắn thật sự dám đi?”
Lưu Dã nhìn thấy ngư thuyền đi xa, kinh ngạc nói.
“Một vị tỳ nữ là nhất hưởng Tông sư, một vị phu xe là lục hưởng Tông sư, đây chính là sức mạnh của hắn.”
Chòm râu của Trần Bắc Tuần tung bay trong gió, hắn liếc mắt nhìn Lưu Dã.
Sau đó, hắn quay đầu lại, tay vuốt nhẹ hàm râu, mắt nhìn tiểu ngư thuyền đang dần dần trở nên mơ hồ trong sương khói phiêu diêu, chậm rãi nói.
“Tuy nhiên, sĩ tử bản tính vốn phong lưu, một số nho sinh tuy đạt được công danh, nhưng không gặp thời thế, chỉ có thể thông qua Túy Trần các, mượn chuyện tình gió trăng, tìm kiếm chút thanh danh, động Túy Trần các chính là chọc một thân phiền phức, dù bản thân Lục Trường Không cũng phải suy nghĩ kỹ càng.”
“Lục Bình An hắn cũng là người đọc sách, càng là tài tử nổi danh, lần này nếu bị trăm ngàn Bắc Lạc nho sinh cùng chỉ trích, có khi sẽ tinh thần thất thủ, mất hết can đảm, từ nay về sau không thể gượng dậy.”
“Sau đó, lại là bản thân hắn sơ ý rơi xuống hồ chết đuối, dù cho Lục Trường Không trở về….Cũng không thể nói được cái gì.”
Trần Bắc Tuần tay cầm roi ngựa, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong, ra vẻ tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, thần thái thản nhiên tự đắc.
Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn hai mắt đồng thời sáng lên.
Bọn hắn xuất thân thế gia, hiển nhiên đều không phải hạng người tầm thường.
“Chiêu này của Bắc Tuần huynh thật là độc ác.”
“Sáng nay, Lục Trường Không đã vào kinh thành, Lục Phiên nếu rơi vào tình trạng bị ngàn người chỉ trích, e là sẽ mất hết can đảm, tuy nhiên chúng ta rất khó đối phó với hai vị Tông sư bên cạnh hắn.”
“Bất quá, nho sinh chúng ta, thân có hạo nhiên chính khí, dù cho đối mặt Tông sư cũng không sợ.”
“Huống hồ, đa phần nho sinh ở đây trên người đều mang công danh, không ít người đều xem quốc sư là mẫu mực, nếu Lục Bình An dám để tùy tùng của hắn đại khai sát giới, chính là đắc tội với Đại Chu quốc sư, một khi sự việc xảy ra hắn khó mà giải quyết cho ổn thỏa.”
Chúc Nhất Sơn nở nụ cười.
“Miệng lưỡi của người đọc sách là ác độc nhất.” Lưu Dã cũng phụ họa một câu.
Trần Bắc Tuần vuốt vuốt chòm râu, tung người xuống ngựa.
Hai mắt hắn nhìn hồ nước đang bị bao bọc bởi sương mù mông lung, thản nhiên nói:
“Tông sư bên cạnh Lục Bình An, không có gì đáng ngại, Kiếm phái của ta... Cũng có Tông sư. Lục Trường Không cho rằng Kiếm phái của ta không dám làm to chuyện, nhưng hắn sai rồi, thời thế đổi thay, hôm nay, ta liền giẫm lên thi thể Lục Bình An, cho Lục Trường Không biết...”
“Kiếm phái của ta chính thức lên sàn.”
Dứt lời.
Ba người tìm một chiếc thuyền nhỏ, tạo nên từng đợt sóng nước, đuổi theo hướng ngư thuyền của Lục Phiên...
…
Lão ngư dân chống sào, đâm vào mặt nước, tạo nên từng cơn chấn động, làm bọn cá dưới nước hoảng hốt bơi tán loạn.
Thuyền đánh cá trôi đi, tạo nên từng đợt gió nhẹ kèm theo hơi nước mát lạnh.
Làm lay động mấy lọn tóc mai rủ xuống của Lục Phiên, bay lất phất, khiến cho khí chất của hắn có thêm mấy phần thoát tục xuất trần.
Nghê Ngọc giữ bàn cờ, tựa vào mạn thuyền, che ngực, nước mắt nước mũi trào ra.
Cơm tối đều muốn ói ra.
Nàng... Bị say sóng.
Bàn tay của Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu đều khoác lên vũ khí, yên lặng đứng hai bên của Lục Phiên.
Ánh mắt của bọn hắn ngưng trọng, quét nhìn qua lại bị sương khói che phủ mặt hồ.
Linh cảm của cao thủ Tông sư báo cho bọn hắn biết, có thể sẽ gặp nguy hiểm, mặt hồ này... Nhìn như bình yên, thật ra chưa hẳn như vậy.
Lão ngư dân dường như cũng nhận ra điều gì khác thường, động tác chống thuyền cũng dần dần chậm lại.
“Lão bá, tiếp tục đi...”
“Tiền bạc sẽ tăng gấp đôi.”
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, một tay chống cằm, tay kia cầm lấy một quân cờ màu đen nhẹ nhàng vuốt vuốt, thản nhiên nói.
Trên gương mặt chồng chất nếp nhăn của lão ngư dân hiện lên một chút giãy dụa. Cuối cùng lộ ra nụ cười khuyết thiếu mấy chiếc răng cửa.
“Người trẻ tuổi, ngươi nói thực?”
Lão ngư lần nữa chống thuyền, thậm chí còn cất giọng ca vang, dường như muốn dùng tiếng hát để tăng thêm lòng dũng cảm, hắn hát một khúc dân ca lâu đời của vùng Bắc Lạc.
Tiếng ca quanh quẩn trên mặt hồ, giọng ca từng trải mưa gió mang theo vài phần độc đáo.
Lục Phiên liếc mắt nhìn lão ngư dân đang cố sức ca vang, ngón tay cái cùng ngón trỏ kẹp lấy một quân cờ nhẹ nhàng gõ gõ.
Diện tích của hòn đảo giữa hồ Bắc Lạc cũng không lớn.
Toàn bộ hòn đảo như một chiếc mâm tròn, đường kính khoảng mười dặm.
Một nửa hòn đảo trồng đầy hoa đào, mùa này hoa đào đang nở rộ, sắc hồng bao phủ khắp nơi, cực kỳ rực rỡ.
Trên đảo ngoại trừ một tòa Túy Trần các, không còn có thêm một công trình kiến trúc nào khác.
Tiểu ngư thuyền lung lay tiến lên, đám người Lục Phiên đã nhìn thấy hòn đảo ở giữa hồ thấp thoáng ẩn hiện trong sương mù.
Trên đảo mơ hồ có một tòa tháp cao sáu tầng, mái cong, tường đỏ, ngói lưu ly... Trên mỗi một tầng lầu, đều treo một ngọn đèn lồng lớn màu đỏ, làm cho bầu không khí tăng thêm mấy phần kiều diễm, kích thích dục vọng của con người.
Lục Phiên híp mắt nhìn.
Cường độ thân thể của hắn tăng lên đến một điểm, thị lực cải thiện rất nhiều, có thể thấy loáng thoáng, trên mỗi một tầng lầu của Túy Trần các, đều chật ních các bóng hồng, nhộn nhịp oanh oanh yến yến, các nàng có người tay cầm khăn, có người đang trang điểm, có tay cầm quạt tròn ra vẻ ngượng ngùng che nửa mặt, có tú bà đang mời khách, nhìn thấy tiểu ngư thuyền của Lục Phiên lung lay tiến đến, xô đẩy lẫn nhau, cười rộ lên.
Vẻ mặt của Nhiếp Trường Khanh vẫn như thường.
Ngưng Chiêu nhíu mày, mắng khẽ:“Không ra thể thống gì!”
Nghê Ngọc:“Ọe...”
Vẫn còn đang say sóng
...
Lục Phiên đem quân cờ màu đen bỏ lại trong hộp cờ, hai bàn tay đặt lên chiếc chăn mỏng bằng lông dê.
Vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Trong sương khói mông lung...
Từng chiếc từng chiếc thuyền hoa phá tan sương mù lao nhanh tới.
Lít nha lít nhít, hơn hai mươi chiếc, hầu như tất cả hoa thuyền trên Túy Trần các đều được vận dụng.
Lục Phiên hơi nhíu lông mày.
Người chèo thuyền có chút hoảng sợ đem cây sào đâm xuống nước, dừng lại tiểu ngư thuyền.
Trong sương khói, từng chiếc từng chiếc hoa thuyền được trang trí cực kỳ xa hoa lái ra.
Trên thuyền đứng lặng yên từng vị thư sinh mặc áo dài, đầu giắt trâm ngọc, thần thái nho nhã, bọn hắn hoặc hai mắt lạnh lùng, hoặc lòng đầy căm phẫn, tất cả đều đang chăm chú nhìn lấy đám người Lục Phiên.
“Lục thiếu chủ... Lưu huynh cùng Chúc huynh nói thiếu chủ vì ý nghĩ của bản thân, muốn đem Túy Trần các chiếm thành của mình, giải tán các cô nương trong đó, không biết có việc này hay không?”
“Lục Bình An, người đọc sách chúng ta, làm việc chú trọng công đạo, Túy Trần các phạm tội gì, chẳng lẽ bởi vì hai chân ngươi tàn tật, không thể làm chuyện trăng hoa, ngươi liền muốn phá hủy Túy Trần các?”
“Thế gian có chính khí, công đạo tại lòng người, kỹ nữ cũng là người, nghề nghiệp của các nàng được phổ thông quần chúng tiếp nhận... Đã là nghề nghiệp, thì có tôn nghiêm, Lục Bình An ngươi làm như vậy, chính là muốn cho những cô nương này lưu lạc khắp nơi, phá hủy cuộc sống của bọn họ, ngươi nỡ nào tàn nhẫn như thế!”
“Chúng ta quyết không cho phép ngươi làm như vậy!”
Trên thuyền hoa, các vị nho sinh chấp tay đứng thẳng ở đầu thuyền, thân thể đón gió hồ, thần sắc kiên nghị, âm thanh lộ rõ khí phách mạnh mẽ.
Như đất bằng nổi sấm sét, chấn động một đám chim đêm vỗ cánh bay phành phạch. Hai ba mươi chiếc thuyền hoa, hơn trăm vị nho sinh.
Ánh mắt bọn hắn lạnh lùng nhìn trừng trừng.
...
Cách thuyền của Lục Phiên vài dặm, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đang chầm chậm dừng lại.
Trên boong thuyền, Trần Bắc Tuần, Lưu Dã cùng với Chúc Nhất Sơn ánh mắt mong đợi nhìn ra xa.
Trên trăm vị nho sinh lạnh lùng dùng ánh mắt ép buộc Lục thiếu chủ.
Một màn này bọn hắn đã suy nghĩ nhiều đêm, tưởng tượng rất nhiều lần, tuy vậy, khi chân chính nhìn thấy bọn hắn vẫn ngăn không được nhiệt huyết sôi trào.
Buổi sáng nuốt giận tại Lục phủ, giống như đều đã tìm được chỗ phát tiết.
Trần Bắc Tuần khẽ vuốt râu, híp mắt, một bộ tất cả đều đã tính toán kỹ càng.
“Đám nho sinh này, mặc dù có công danh, nhưng đa số đều là kẻ thất bại, bọn hắn cần một cái cớ, để người đời đều biết thanh danh của bọn hắn, đối với nho sinh, thanh danh là trọng yếu nhất.”
“Dù cho bọn hắn biết, tất cả những thứ này đều là thế gia chúng ta ở sau lưng xúi giục, bọn chúng cũng cam tâm tình nguyện lao vào.”
Trần Bắc Tuần cười khẽ.
Hắn rất hài lòng với những thứ này.
Hắn cực kỳ ưa thích cảm giác không đánh mà thắng, trong âm thầm đối thủ đã bị giải quyết
. Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn cũng đang cười.
Đại cục của Bắc Lạc thành có lẽ đã không còn nằm trong sự khống chế của bọn hắn. Tuy nhiên... Lục Phiên dám cả gan vươn tay vào sản nghiệp của thế gia, đừng trách bọn hắn cho Lục Phiên lột một lớp da!
Bọn hắn rất tò mò, trước tình cảnh hôm nay, vị thiếu chủ này sẽ đối phó như thế nào.
…
Trên thuyền đánh cá, nhìn cảnh tượng hoành tráng này.
Lục Phiên cười.
Bàn tay dày đặc vết chai của Nhiếp Trường Khanh khoác lên chuôi của thanh đao mổ heo.
Đao giết heo, có thể giết heo, đương nhiên cũng có thể giết người, đặc biệt là những người không phân rõ phải trái.
Ngưng Chiêu bị chọc giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Không phân rõ phải trái là thư sinh, thị phi điên đảo cũng là thư sinh...
Hôm qua công tử đã nói với nàng, sau khi giải tán Túy Trần các, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho từng vị cô nương.
Nàng muốn há miệng phản bác.
Có điều, đối diện với hơn một trăm vị thư sinh, từng kẻ đều là người đọc sách, miệng lưỡi lưu loát, âm thanh của Ngưng Chiêu như nghẹn ở cổ họng, khó thốt nên lời.
Lục Phiên vỗ vỗ vòng eo của Ngưng Chiêu.
Hắn cầm tay nàng vuốt nhẹ, miệng nở nụ cười tươi như hoa, nói:“Đừng giận, đừng giận.”
“Ngươi biết bản công tử đối với người khác rất tốt.”
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về nhóm thư sinh đang đứng trên thuyền hoa, nụ cười trên mặt chậm rãi thu lại.
“Bất quá …Đối với những kẻ ngu xuẩn, vậy thì không cần.”