Dịch: Tiểu Du
Mưa nhỏ dần, từ ào ạt biến thành lâm râm rả rích, giống như những cánh hoa bạch trà sắc nhọn tung bay trong bầu trời đêm.
Trong hẻm nhỏ.
Cảnh tượng có chút kì lạ.
Một thiếu niên môi hồng răng trắng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, chống cằm vẻ mặt bình thản.
Quanh thân hắn, từng dòng khí lưu màu lam nhạt chuyển động, xoay quanh tạo thành một vòng tròn nhỏ.
Những giọt mưa rơi xuống từ bầu trời chưa tới gần đã bị dòng khí lưu này chấn nát.
Tất cả mọi người đều dại ra.
Cho dù Ngưng Chiêu, Y Nguyệt hay Nghê Ngọc ba người đối với Lục Phiên hiểu rất rõ cũng là như thế.
Giờ khắc này, công tử bỗng trở nên cực kì xa lạ.
Như thể… Cao cao tại thượng.
Các nàng chưa bao giờ cảm giác được.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, hờ hững nhìn Hàn Liên Tiếu quỳ trước người hắn.
Hàn Liên Tiếu là một vị Tông Sư.
Nếu dùng khí huyết đánh nhau, một trăm Lục Phiên cũng không thể đánh lại một mình Hàn Liên Tiếu.
Thế nhưng, Lục Phiên cũng không có dựa vào khí huyết, cái hắn dựa vào chính là Linh khí.
Lục Phiên vận chuyển hoàng giai thượng phẩm công pháp 《 Đạo tông Vận Linh Thuật 》, Linh khí đan vào nhau tạo thành một bức màng, làm cho mọi người xung quanh có cảm giác áp bức.
Lục Phiên gọi cái này là “Linh áp”.
Đây là áp chế của người tu hành đối với người không tu hành.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Lục Phiên trong nháy mắt bộc phát ra 50 sợi linh khí.
Nếu không có nhiều linh khí như vậy, căn bản không thể tạo ra áp bức lớn như này.
Ví dụ như Ngưng Chiêu, mặc dù trong Khí Đan có hai sợi linh khí, ngoại trừ nâng cao lực chiến đấu, căn bản không thể nào hình thành linh áp.
Nếu như có thì ảnh hưởng đối với Tông Sư quân nhân cũng quá mức nhỏ bé.
Hàn Liên Tiếu nằm rạp trên mặt đất, trên mặt đầy nước mưa. Nước mưa chui vào áo tơi thấm ướt quần áo hắn.
Hắn rất muốn đứng lên chống lại linh áp.
Mỗi một vị trí trên thân thể, tựa như đang đeo xiềng xích cực nặng, giống như hàng ngàn hàng vạn cân đang đè ép trên người hắn. Chỉ động tác đơn giản đều rất khó khăn.
Linh áp người tu hành?
Điêu trùng tiểu kỹ?
(ý nói không đáng nhắc tới)
Hàn Liên Tiếu tâm thần rung động.
Con trai thành chủ Bắc Lạc thành Lục Trường Không, tê liệt nửa người, lại có loại thủ đoạn bực này?
Hàn Liên Tiếu trong lòng rõ ràng, đây tuyệt đối không phải thủ đoạn quân nhân có thể nắm giữ!
Cho dù là Đại Tông sư đỉnh phong cũng chưa chắc có thể làm được!
Hắn chật vật vuốt nước mưa trên mặt, giờ khắc này, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái đều đã biến mất sạch sẽ. Mặt hắn tái nhợt, tóc mai dính nước, cả người đều là dáng vẻ chật vật.
Hắn ngước mặt lên, cố chịu đựng linh áp. Hắn muốn nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt của Lục Phiên.
Nhưng mà, cái hắn thấy chỉ là linh khí màu xanh lam đan xen lưu chuyển, Lục Phiên bị bao ở trong giống như tiên nhân trong tranh!
“Ngươi…”
Con ngươi Hàn Liên Tiếu co lại.
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay điểm nhẹ trên tấm chăn lông dê mỏng.
Nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hàn Liên Tiếu.
Ngũ Hưởng Tông Sư hẳn là rất mạnh, có lẽ đợi hắn quen thuộc với linh áp, hành động sẽ dễ dàng hơn chút. Có thể do năm mươi sợi Linh khí hội tụ thành linh áp là lần đầu tiên xuất hiện tại thế giới này, Hàn Liên Tiếu căn bản không có cách nào thích ứng trong khoảng thời gian ngắn.
Nếu là trăm sợi Linh khí tạo thành uy áp sẽ mạnh đến mức độ nào?
Ngàn sợi, vạn sợi Linh khí linh áp sẽ khủng bố đến mức nào?
Bỗng dưng, Lục Phiên hơi hơi cảm nhận được một chút hương vị truyền kỳ.
Xa xa.
Ngưng Chiêu đã thoát khỏi bao vây của cơ quan khôi lỗi.
Nắm Thiền Dực kiếm, mái tóc có chút xốc xếch, trên da thịt trắng nõn có vài chỗ bị vết thương.
Nàng lặng yên không nói, nội tâm vừa tự trách vừa xấu hổ.
Nàng quá chủ quan, trên người có Linh khí khiến cho nàng xem thường Tông Sư quân nhân.
Kết quả là bị cơ quan khôi lỗi bao vây.
Làm cho công tử rơi vào cảnh nguy hiểm.
Nếu không phải thủ đoạn của công tử mạnh mẽ, lần này chỉ sợ… Hậu quả khó mà lường được.
Chính như Hàn Liên Tiếu nói, trời thì tối, người thì vắng, trong hẻm nhỏ chật chội nếu hắn giết Lục Phiên cũng không sợ có người khác biết.
Cho dù sau đó Lục Trường Không điều tra được gì, Hàn Liên Tiếu hắn cũng đã rời khỏi Bắc Lạc thành, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lội.
Mũi kiếm kéo dài trên mặt đất.
Ngưng Chiêu bước nhanh đến, chân đạp nước tung tóe.
“Công tử, xử lí người này như thế nào?”
Ngưng Chiêu lạnh lùng nói, giọng điệu không chút cảm tình.
Lục Phiên chống cằm, liếc mắt nhìn Hàn Liên Tiếu, không quá lưỡng lự, cũng không quá dài dòng.
“Giết.”
Lục Phiên nói.
Lời nói bình thản vừa phát ra.
Thân thể Nhiếp Trường Khanh khẽ run lên, Nhiếp Song ôm chân Nhiếp Trường Khanh.
Hàn Liên Tiếu bị linh áp ép trên mặt đất, con ngươi co lại.
Hắn há miệng, muốn nói gì đó.
Phốc phốc!
Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve xuyên qua thân thể, dòng máu đỏ thẫm theo thân kiếm chảy ra, dần dần đọng thành vũng máu dưới thân Hàn Liên Tiếu.
Tốt, rất dứt khoát!
Căn bản không có chút lưỡng lự nào!
Hàn Liên Tiếu ho ra máu, đáy mắt còn có đọng lại không thể tin cùng không cam lòng.
Mọi người đều bị lừa!
Thì ra… Thiếu chủ Bắc Lạc thành cũng không phải là một thư sinh ngốc nghếch chỉ biết đọc sách!
Hắn có thủ đoạn khó lường, hắn có tính cách quyết đoán!
Hắn, lừa luôn cả trời.
Hắn... Đến cùng là muốn làm gì?!
Hàn Liên Tiếu đầu rũ xuống, trước khi hắn chết vẫn như cũ không cam lòng nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Cuối cùng, nằm trong vũng máu, không một tiếng động.
Nhiếp Trường Khanh ném dao mổ heo đi.
Thần sắc kinh ngạc lẫn phức tạp, xếp thứ chín trong Đạo tông Hàn Liên Tiếu… Đã chết.
Ngũ Hưởng Tông Sư a.
Trong Chư Tử Bách Gia, dưới tình huống không xuất hiện cường giả, trên cơ bản là một tay che trời võ lâm Tông Sư quân nhân.
Bực này quân nhân, cứ như vậy lặng im chết không tiếng động tại Bắc Lạc thành.
Nhiếp Trường Khanh im lặng, trong lòng hàng trăm loại cảm xúc.
Một trận ám sát nhắm vào hắn, cứ như vậy mà kết thúc.
Nhiếp Trường Khanh trong lòng không có bất cứ vui mừng nào, có cũng chỉ là vô cùng lạnh lẽo.
Hàn Liên Tiếu chết, sẽ trở thành một mồi lửa.
Trong tương lai, cường giả Đạo tông có lẽ sẽ từng người từng người đặt chân vào trong Bắc Lạc thành.
Bây giờ Đại Chu triều loạn lạc, quốc sư tự lo còn không xong, quân nhân Chư Tử Bách Gia cũng làm việc không kiêng nể gì cả.
Không có người nào hiểu rõ hơn Nhiếp Trường Khanh sự tàn nhẫn không thèm nói đạo lý của những kẻ Đạo tông kia
Lục Phiên thu lại Linh khí, ngừng vận chuyển 《 Đạo Tông Vận Linh Quyết》, công pháp này qua thôi diễn sẽ trở thành Hoàng giai thượng phẩm pháp quyết tu hành Linh khí.
Có thể cô đọng Linh khí, hình thành linh áp.
Đáng tiếc, ngoại trừ linh áp, Lục Phiên không thể giống như người khác sử dụng công pháp để luyện khí.
“Đa tạ ân cứu mạng của Lục thiếu.”
Nhiếp Trường Khanh mang theo Nhiếp Song, đến trước mặt Lục Phiên, sắc mặt tái nhợt nói lời cảm tạ.
Nhiếp Song đảo cặp mắt to, có chút kính sợ cùng cuồng nhiệt.
Hình ảnh Lục Phiên phất tay, đem Hàn Liên Tiếu mạnh mẽ vô địch trấn áp khiến cho tâm hồn nhỏ bé của thiếu niên có chút kích động.
Ngưng Chiêu không nói gì cả, nàng rút kiếm ra, dùng tay áo lau đi vết máu trên thân kiếm, rồi trả vào bao, im lặng đứng sau lưng Lục Phiên.
Y Nguyệt cũng lặng im đứng lên, lần này chiến đấu với Tông Sư khiến nàng chịu không ít đả kích.
Nàng ngay cả tư cách bảo vệ công tử cũng không có.
Lục Phiên liếc mắt nhìn Nhiếp Trường Khanh.
“Ngươi nghĩ im lặng làm người nhưng kẻ khác chưa chắc sẽ để yên cho ngươi…”
“Kẻ yếu, không xứng có được sự an ổn.”
“Chỉ có thực lực mới có tư cách, chỉ cần ngươi đủ mạnh, phía trước ngươi đều toàn là vùng đất bình yên.”
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh thân thể run lên, im lặng không nói.
Lục Phiên nói rất đúng, hắn cho dù trốn như thế nào, Đạo tông cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, cũng sẽ không bỏ qua cho Nhiếp Song.
“Điều kiện đầu tiên chính là ngươi phải đủ mạnh.” Lục Phiên nhấn mạnh.
Nhiếp Trường Khanh hít thật sâu, vết thương trên người bị nước mưa ngâm truyền đến cảm giác đau rát.
Nhưng hắn không để ý điều này, vết thương như này đối với hắn quá bình thường.
“Chỉ là… Gân tay ta bị đứt, một thân khí huyết, sử dụng mười không còn một…”
Nhiếp Trường Khanh nhìn lại tay mình còn hơi run run, chán nản nói.
“Ngươi như vậy mà đem tiên duyên tiên nhân ban tặng không xem ra gì a.”
Ngón tay Lục Phiên trên chăn mỏng khẽ gảy,trêu chọc nói, giống như là nói chuyện với bạn bè.
Lời nói vừa ra.
Nhiếp Trường Khanh chợt tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Phiên.
“Mặc dù đúng là có công pháp tu tiên, thế nhưng… Ngươi còn thiếu một chút nữa mới có thể bước lên con đường tu hành.”
Lục Phiên cười cười.
“Có nhìn thấy linh áp không?”
“Có muốn học hay không?”
“Làm người hầu ta, ta dạy cho ngươi.”
Lục Phiên dựa trên xe lăn, lười biếng nói.
Nhiếp Trường Khanh giờ phút này tâm tình có chút bối rối.
Sự tình hắn đạt được tiên duyên, căn bản không có nói cho người khác.
Nhưng làm sao mà Lục Phiên có thể nói ra chính xác như vậy.
Chẳng lẽ Lục Phiên chính là vị “Sáu Đại Tiên” kia?
Không… Không đúng, Sáu Đại Tiên căn bản không bị tàn phế, mà thủ đoạn của Lục Phiên cũng khác với Sáu Đại Tiên.
Hoặc là… Lục Phiên đã từng đến Truyền Đạo đài, từng chiếm được tiên duyên?!
Nhiếp Trường Khanh giật mình.
Trên đời này thật sự có tiên!
Tâm tình Nhiếp Trường Khanh lên xuống vô định, trong đầu hắn đang mâu thuẫn.
Đủ loại ý nghĩ không ngừng hiện ra.
Sắc mặt biến hóa liên tục.
Hồi lâu sau, hắn cuồng nhiệt nhìn về phía Lục Phiên.
Soạt!
Nhiếp Trường Khanh đến trước người Lục Phiên, quỳ một chân trên đất.
Nhiếp Song bên cạnh cũng học theo phụ thân quỳ xuống.
“Kẻ hèn Nhiếp Trường Khanh này, nguyện làm nô lệ cho Lục thiếu!”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Lời nói vừa ra, đột nhiên dập đầu.
Khiến nước bắn tung tóe.
Trong mắt Nhiếp Song cũng mang theo cuồng nhiệt mà nhìn đến.