Gương mặt Lục Phiên cùng với nụ cười bí ẩn làm cho hai gò má của Ngưng Chiêu nóng lên, lồng ngực chập chùng lên xuống, giống như thiếu nữ đang hoài xuân.
“Tiểu Nghê, đóng cửa, cài then chắc lại.”
Lục Phiên hít một hơi dài, yêu cầu Nghê Ngọc đem cửa phòng đóng lại.
Nghê Ngọc lên tiếng, đồng thời chạy chậm đến bên cửa, đóng cửa, cài chốt, quay người lại, dùng thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình đè lên cánh cửa.
Ngưng Chiêu cùng với một vị tỳ nữ khác hơi thay đổi sắc mặt, hành động khác thường này của Lục Phiên làm các nàng không hiểu việc gì đang xảy ra.
Ánh mắt của Lục Phiên một lần nữa rơi vào trên thân của Ngưng Chiêu, vẻ mặt hắn dần dần trở nên nghiêm túc.
“Ngưng tỷ, ta có thể tin tưởng các ngươi được không?”
Lục Phiên chầm rãi mở miệng, ngôn ngữ tràn ngập cảm giác nghiêm túc. Sắc mặt của Ngưng Chiêu biến đổi nhè nhẹ, nàng không rõ ràng vì sao công tử đột nhiên hỏi như vậy, vội vàng đem tờ giấy đang cầm trên tay buông xuống, nói:
“Lão gia đem an toàn cùng với sinh hoạt hằng ngày của công tử giao phó cho chúng nô tỳ, chúng ta sống là người của công tử, chết cũng là quỷ của công tử.”
Đang dựa lưng vào cửa, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Ngọc đỏ lên, cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
Nử tử bên hông có giắt một thanh trường tiên, gương mặt quyến rũ chính là Y Nguyệt, cũng gật đầu đồng ý.
Lục Phiên bị thái độ nghiêm túc của Ngưng Chiêu làm cho giật nảy mình, hắn không nghĩ tới vấn đề này sẽ gây nên phản ứng kịch liệt như vậy. Hắn cười cười, hòa hoãn một chút bầu không khí.
Hắn nhớ lại tính mạng của ba vị tỳ nữ đều do Lục Trường Không cứu, về mặt trung thành ngược lại không còn hoài nghi.
“Đừng nghiêm túc như vậy, chẳng qua ta có một cái tin tức muốn nói với các ngươi, nhưng cần các ngươi phải đảm bảo bí mật.”
Lục Phiên nói.
Nói xong, hắn thở ra một hơi, ấp ủ cảm xúc, chậm rãi rời khỏi xe lăn, từ từ đứng thẳng lên.
Nghê Ngọc tận mắt nhìn thấy hắn đón gió động tay động chân, đã sớm biết hai chân hắn khôi phục, nên vẫn bình tĩnh.
Ngưng Chiêu cùng với Y Nguyệt thì giống như Lục Trường Không, kinh ngạc đến ngây người!
Không, so với Lục Trường Không các nàng còn ngạc nhiên hơn, vì các nàng một mực chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của Lục Phiên, thế nhưng hai chân của hắn chuyển biến tốt đẹp, các nàng vậy mà hoàn toàn không có chút nào nhận ra.
Lục Phiên đứng thẳng người một lát, hai chân mềm nhũn, lần nữa ngồi lại trên xe lăn.
Hắn không có đi lại trong phòng, mà cởi giày ra, lột cả đôi vớ bằng vải, lộ ra bàn chân.
Năm ngón chân đong đưa, trên mặt mang theo nụ cười. Gương mặt của Nghê Ngọc đỏ bừng, lại tới nữa, công tử lại muốn chọc ghẹo người khác.
“Công tử...”
“Chân của người đã khỏi rồi?”
Lồng ngực của Ngưng Chiêu chập chùng lên xuống, nàng khẽ vén búi tóc, trong đôi mắt dường như có sóng nước đang chuyển động.
Nàng thực lòng vui mừng thay cho hắn.
Căn bệnh ở chân đã làm khổ Lục Phiên rất lâu, gần như đã trở thành tâm ma của hắn.
Rất nhiều đêm, từ ngoài cửa, Ngưng Chiêu đều có thể nghe được tiếng thút thít vọng
ra từ trong phòng.
“Tin tức còn cần giữ bí mật, ngoài cha ta, chỉ có ba người các ngươi là biết tin tức
này.”
Lục Phiên một bên vừa nói vừa mang lại giày.
“Ngưng tỷ, ngươi... Biết võ công hay không?”
Ánh mắt của Lục Phiên rơi vào trên người của Ngưng Chiêu, đồng thời hỏi, Lục Trường Không nếu có thể yên tâm giao phó an toàn tính mạng của hắn cho Ngưng Chiêu, điều này chứng minh nàng hẳn là biết võ công.
“Võ công?”
Ngưng Chiêu không nghĩ tới Lục Phiên sẽ hỏi vấn đề này, bất quá nàng vẫn là gật đầu, nàng thật sự biết võ công, hơn nữa trình độ còn không kém.
“Công tử muốn tập võ?”
Ngưng Chiêu hỏi ngược lại, dù sao, bây giờ đôi chân của Lục Phiên đã khỏi bệnh, sinh ra ý muốn tập võ cũng không có gì lạ. Chỉ đáng tiếc, Lục Phiên đã bỏ qua thời kỳ tốt nhất để luyện công, dù có khổ luyện cũng khó mà đạt được thành tựu.
“Võ công phân chia cấp độ như thế nào?”
Lục Phiên không trả lời mà hỏi tiếp.
“Triều đình Đại Chu phân chia võ công rất đơn giản, chỉ có ba cái cấp độ, nhị lưu,
nhất lưu, Tông sư, riêng quân nhân là bất nhập lưu, không tính.”
Khẽ mở đôi môi hồng, Ngưng Chiêu nói.
Lục Phiên rất chân thành lắng nghe.
Hắn biết Ngũ Hoàng đại lục là Đê võ thế giới, nhưng dù là Đê võ thì cũng có một hệ thống hoàn thiện của riêng mình.
“Quân nhân tập võ từ nhỏ, lại phân ra hai hướng ngoại công cùng nội công, ngoại công chủ yếu rèn luyện gân cốt, khớp xương khiến cho thân thể khôi ngô cao lớn, sa trường mãnh tướng phần lớn đều là cao thủ tu tập ngoại công.”
“Còn nội công thì nhấn mạnh đến việc vận chuyển khí huyết, làm cho lục phủ ngũ tạng trở nên mạnh mẽ, khí huyết thịnh vượng, kéo dài không suy.”
“Xét về bản chất nội ngoại công cũng không có sự phân chia mạnh yếu, tất cả đều có ưu khuyết điểm riêng, đều có thế xuất hiện Tông sư.”
Ngưng Chiêu dừng một chút, nàng thấy Lục Phiên nghe rất chăm chú thì lại tiếp tục nói:
“Nhị lưu cao thủ có thể lấy một địch năm, nhất lưu cao thủ có thể lấy một địch mười, Tông Sư... lấy một địch trăm cũng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể.”
Y Nguyệt cùng Nghê Ngọc cũng tập trung tinh thần lắng nghe. Lục Phiên không ngừng gật đầu, mặc dù không có linh khí, thế nhưng dù sao cũng được xưng là Đê võ thế giới, vẫn phải có hệ thống tu hành của riêng mình.
“Ngưng tỷ, thực lực của ngươi như thế nào?”
Lục Phiên tò mò hỏi.
Ngưng Chiêu sững sờ một lúc, sau đó trên mặt xuất hiện thần thái kiêu ngạo.
“Nô tỳ bất tài, nhờ sự dạy dỗ nghiêm khắc của lão gia, bây giờ đã có trình độ nhất lưu.”
Tuy lời nói hết sức khiêm tốn, thế nhưng giọng điệu lại không có chút ý tứ khiêm tốn
nào.
Mặc dù nàng kiêu ngạo, nhưng nàng có tư cách đó. Nghê Ngọc thì giật mình kinh hãi, Ngưng Chiêu tỷ không ngờ lại là cao thủ nhất lưu, thật là lợi hại!
Lục Phiên cũng không nhịn được tắc lưỡi, Ngưng Chiêu bất quá là cô gái hai bốn hai lăm tuổi, lại có được trình độ nhất lưu, có thực lực như thế lại làm tỳ nữ, thật là uổng
phí tài năng.
Tuy nhiên, điều này cũng thể hiện sự quan tâm của Lục Trường Không đối với Lục Phiên, có thể cam tâm phái một cao thủ nhất lưu tới bảo hộ an toàn của hắn.
“Công tử, Y Nguyệt bất tài, chỉ có thực lực nhị lưu mà thôi.”
Một bên, trên gương mặt quyến rũ của Y Nguyệt xuất hiện vẻ quật cường, khẽ nói.
Còn Nghê Ngọc, người đang dùng lưng để dựa vào cửa, vừa hô hoán...
Thôi được rồi, nha đầu này thuần túy là làm linh vật.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, vỗ tay cười, nói:
“Rất tốt.”
Hắn rất hài lòng, vừa vặn, hắn cũng muốn thử nghiệm năng lực truyền tải linh khí, xem hiệu quả như thế nào.
Nhìn về phía Ngưng Chiêu, Lục Phiên suy nghĩ một chút, nói:“Ngưng Chiêu tỷ, ngươi đã là cao thủ nhất lưu, có từng nghe nói về Linh khí chưa?”
“Linh khí?”
Ngưng Chiêu sửng sốt, sắc mặt có vẻ cổ quái liếc mắt nhìn Lục Phiên, nói:
“Công tử, chúng ta quân nhân, tu hành chú trọng thực tế, dù nội công hay ngoại công,
muốn có thành tựu, mồ hôi, chăm chỉ, thiên phú,... một thứ cũng không thể thiếu.”
“Linh khí, hư vô mờ mịt, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thần thoại thời thượng cổ mà thôi.”
“Quân nhân chúng ta không tin cái này.”
Ngưng Chiêu lắc đầu cuời.
Linh khí, bất quá là trò đùa mà thôi.
“Ồ, không tin?”
Lục Phiên hơi nhíu lông mày, hắn quay đầu nhìn về phía Y Nguyệt:
“ Y Nguyệt, ngươi có tin hay không?”
Y Nguyệt hé miệng cười, lắc đầu:“Công tử nói đùa!”
Không hề nghi ngờ, nàng cũng là không tin. Lục Phiên khóe miệng hơi hơi giương lên. Hắn nghiêng mặt qua, nhìn về phía Nghê Ngọc đang dùng lưng đè ép chốt cửa:
“Tiểu Nghê, ngươi thì sao? Ngươi tin trên đời này tồn tại linh khí hay không?”
Đôi mắt của Nghê Ngọc lập tức sáng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như một quả táo chín:
“Công tử nói có, vậy là có.”
Nghê Ngọc nói rất chân thành.
Lục Phiên lập tức cảm thấy buồn cười, nha đầu này, giác ngộ chính trị rất cao... Bản
lĩnh giả ngây thơ, vô sự tự thông.
Ngưng Chiêu cùng với Y Nguyệt cũng cảm thấy không còn gì để nói.
Bỗng nhiên, Lục Phiên thu lại nụ cười trên mặt:
“Chẳng lẽ các ngươi không tò mò, chân của bản công tử làm sao trị tốt à?”
Hắn liếc mắt nhìn ba người.
Ngưng Chiêu, Y Nguyệt cùng với Nghê Ngọc đều toát ra vẻ tò mò. Chân bị bệnh vài chục năm, đột nhiên lại khỏi, điều này trái hẳn với bình thường, có chút thần bí cùng quái lạ.
Nói không ngạc nhiên, đó là giả.
“Ngưng tỷ, ngươi qua đây.” Lục Phiên mở miệng.
Ngưng Chiêu liền tiến đến gần hắn.
“Căn bệnh này, tra tấn hành hạ ta mười bảy năm...”
“Bỗng nhiên có một ngày, ta nằm mộng thấy mình chu du Đại Thiên thế giới, bái kiến tiên nhân, tiên nhân nói cùng ta hữu duyên, nên đến độ ta.”
“Tiên Nhân quán đỉnh, linh khí truyền vào thân thể, đả thông kinh mạch tắc nghẽn ở hai chân, bệnh của ta nhờ vậy liền khỏi.”
Ngôn ngữ thần thái thản nhiên, khí thế dạt dào, mặt không đổi sắc, xém chút nữa Lục Phiên cũng tin lời nói của chính mình.
Hắn một bên nói, một bên cầm lấy bàn tay thon mềm, mảnh khảnh của Ngưng Chiêu.
Lòng bàn tay của nàng có nhiều vết chai, kết quả của quá trình tập võ lâu dài. Bị Lục Phiên cầm tay, khuôn mặt của Ngưng Chiêu đỏ bừng.
Đối với trong miệng Lục Phiên cái gọi là Tiên nhân quán đỉnh, linh khí truyền vào thân, nàng chỉ xem như là đang nghe chuyện xưa.
Thế gian... nào có Tiên nhân.
Nhưng mà.
Sau một khắc.
Vẻ ngượng ngùng trên gương mặt của Ngưng Chiêu đọng lại, con ngươi thu nhỏ.
Không chỉ là Ngưng Chiêu, Y Nguyệt ở một bên cũng toát ra vẻ không thể tin được.
Lục Phiên mở bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt nằm trên lòng bàn tay của Ngưng Chiêu, một luồng ánh sáng nhạt màu xanh lam, lấp lánh giữa hai lòng bàn tay.
Gió tự động nổi lên, làm những tấm vải mành trong phòng lay động.
Lục Phiên khóe miệng hơi mỉm, trong lòng yên lặng kêu gọi.
“Khởi động quyền hạn: Linh khí truyền tải.
“Mục tiêu truyền tải: Ngưng Chiêu.”
Khuôn mặt của Ngưng Chiêu trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, không phải vì ngượng ngùng, mà vì có một luồng sức mạnh kỳ lạ, từ lòng bàn tay của Lục Phiên đang truyền vào thân thể của nàng.
Toàn bộ lỗ chân lông trên thân thể nàng như đều mở ra, máu tươi trong cơ thể nhờ vào tu luyện chuyển huyết thuật mà vô cùng sinh động, sôi trào lên như là nước sôi, giống như muốn theo trong mạch máu trào ra, làm vỡ tung thân thể của nàng.
“Dùng tâm thần dẫn dắt, khí nhập đan điền.”
Nghe được lời nói bình tĩnh của Lục Phiên, Ngưng Chiêu mặc dù hai chân mềm nhũn như muốn quỵ xuống, cổ họng cơ hồ muốn phát ra tiếng kêu, nhưng hai mắt lại sáng rực lên. Giờ khắc này, tâm trí cùng nỗi lòng nàng có chút hỗn loạn, bất quá, nàng vẫn làm theo yêu cầu của Lục Phiên.
“Con rắn nhỏ” đang tán loạn trong cơ thể nàng, dưới sự khống chế của ý niệm, rất nhanh bắt đầu ổn định lại, chìm vào đan điền.
Lục Phiên buông lỏng bàn tay.
Ngưng Chiêu lui lại mấy bước liền.
Xoạt xoạt xoạt xoạt.
Gạch dưới chân nàng vậy mà bị dẫm nát.
Khí huyết trong cơ thể Ngưng Chiêu giống như được gia nhập chất xúc tác, sôi trào lên, nóng nảy vô cùng.
Trong thân thể lại vang lên từng đợt âm thanh, như chuông trống cùng vang.
Y Nguyệt kinh ngạc đến ngây người!
“Thân bạo âm thanh, Tông Sư cao thủ!”
Làm người luyện võ, nàng rất rõ ràng trạng thái lúc này của Ngưng Chiêu.
Tông Sư!
Tại Đại Chu triều cũng cực kỳ hiếm có!
Lúc này bên tai của Y Nguyệt chỉ còn vang vọng lại câu nói trước đó của Lục Phiên.
“Tiên Nhân quán đỉnh, linh khí rót vào thân...”
Chẳng lẽ công tử…
Đạt được tiên duyên là sự thật?
Nhưng lúc này Lục Phiên lại không có thời gian quan tâm chuyện khác.
Bởi vì, tại thời khắc hắn truyền tải thành công một sợi linh khí vào thân thể Ngưng Chiêu, trước mắt hắn có một dòng chữ đột nhiên hiện ra.
“Chúc mừng kí chủ truyền tải thành công luồng linh khí thứ nhất, bồi dưỡng được vị
tu hành giả đầu tiên có được linh khí, mở ra “nhiệm vụ”, thu hoạch được ban thưởng
cải tạo...”