Chè Xanh Rượu Ngọt

Chương 12: Chương 12




Từ chương này mối quan hệ của hai người có biến chuyển nên tui đổi xưng hô của đại mỹ nhân từ tôi-cậu sang tôi-em. Nghe vừa cưng chiều vừa mềm nhũn cả lòng phèo ;v; (Btw tui thích tôi-em hơn anh-em, đỡ bị sến =))) Vẫn chưa đến lúc đổi xưng hô của thiếu niên, chờ không nổi đến ngày cậu nhóc gọi đại mỹ nhân hai tiếng “Ca ca” á huhu ToT



Sau khi thiếu niên mệt tới mức ngủ thiếp đi, đại mỹ nhân ra ngoài mùa đồ ăn rồi tới trạm cứu trợ mua thuốc ức chế mới nồng độ cao.

Thiếu niên rất nhanh liền tỉnh, tuy không bị phản ứng của kì động dục khống chế nữa nhưng vẫn còn di chứng, tứ chi vô lực. Đại mỹ nhân liền nâng cậu dậy, đem vào phòng tắm tẩy rửa thân thể, sau đó săn sóc dìu đến nằm trên giường.

Khóc qua một lần, lại làm qua một lần, cảm xúc của thiếu niên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu như một chú chó con vừa mới tắm ướt nhẹp, đại mỹ nhân ngồi bên giường, dùng máy sấy giúp cậu sấy tóc.

Thân thể không tự chủ được mà lùi lại, dựa vào lòng đại mỹ nhân.

Giọng anh lẫn trong tiếng máy sấy tóc “Vù vù”, cưng chiều nói: “Dính người”, tay còn đưa ra nhéo nhéo mũi cậu. Thiếu niên cũng không có ý tránh đi, mí mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.

So với thời điểm động dục không khống chế được bản thân khiến Omega không thoải mái, thì cảm giác mơ hồ hiện tại vẫn tốt hơn rất nhiều.

Đại mỹ nhân sấy khô tóc cho cậu xong, thuận tay vò vò vài cái khiến sợi tóc bay tán loạn rồi rủ xuống tự nhiên không chỉnh lí, thiếu niên liền biến trở về bộ dáng nhu thuận.

Cậu đang mặc là áo ngủ của anh, áo có hơi to nên phần lớn ngón tay đều bị tay áo che đi.

Vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ như vậy.

Tâm đại mỹ nhân mềm nhũn đến không ra hình thù gì, ngồi xổm xuống, ngước lên nhìn thiếu niên.

Một hồi lâu, anh mới nghiêm túc nói chuyện: “Bây giờ là lúc em nói cho tôi biết, trên người em rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lần này thiếu niên không có che giấu, chỉ là do dự một chút rồi đem chuyện gia đình mình kể cho anh nghe.

Có điều lần này lại không nói chính xác mình đã trải qua mấy kì động dục.

Lúc trước là tự giận mình mới dám nói ra, bây giờ có người vì cậu mà đau, trái lại xấu hổ không dám nhắc đến.

Nhưng đại mỹ nhân cũng không quên lời cậu lúc trước, chờ cậu nói xong mới hỏi lại “Cho đến bây giờ là bảy người?”

“…” Gật gật đầu.

“Hôm nay là người thứ tám và thứ chín. Mẹ em thậm chí còn muốn bán em cho hai người cùng lúc.” Đại mỹ nhân tỉnh táo tổng kết lại mọi thứ, “Em không phải động dục bình thường mà là uống thuốc.”

Anh không khỏi nắm chặt nắm đấm: “Mẹ em cần phải bị ngồi tù.”

Thiếu niên không có cách nào trả lời liền giang hai tay, trốn tránh mà ôm lấy cổ anh.

Hành động làm nũng giống trẻ nhỏ này làm đại mỹ nhân không có cách nào chống đỡ, anh vỗ vỗ vai cậu, rồi lại xoa đầu một cái.

Lúc này người trong lòng mới thấp giọng nói: “Tôi không biết.”

Bàn tay đại mỹ nhân lớn hơn, che một nửa khuôn mặt cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Không biết cái gì?”

“Không biết… nên đối với bà ấy như thế nào.”

Sợ hãi cùng đau lòng là thật, mà đã từng yêu cùng ôn nhu cũng là thật.

Những điều ấm áp tốt đẹp đó đều từng tồn tại trong lòng cậu, dù cho biến mất, vẫn sẽ lưu lại dấu tích.

Tình cảm con người chính là thứ phức tạp như vậy, cho dù là học giả thiền sư cũng không có cách nào tận hiểu thấu đáo, giác ngộ triệt để, huống chi là đứa trẻ nhỏ.

Đại mỹ nhân không tiếp tục đề tài này, chỉ dỗ cậu nằm xuống, đắp chăn xong rồi mới nói: “Em nghỉ ngơi thêm một chút. Có đói bụng chưa? Tôi làm chút đồ ăn nhé.”

Thiếu niên gật đầu.

Anh nói tiếp: “Hôm nay là chủ nhật, Trần tiên sinh — ba ba em đưa con trai y ra ngoài chơi, có lẽ sẽ về muộn một chút. Đợi tình huống của em tốt hơn thì cùng tôi đi tìm y đàm luận.”

Thiếu niên lập tức mở to mắt, theo dõi anh nói: “Không muốn tìm ông ấy.”

Đại mỹ nhân: “Tại sao?”

“…” Thiếu niên rời mắt sang chỗ khác, “Ông ấy thật vất vả mới có gia đình của mình, vẫn luôn không muốn dính dáng tới tôi.”

Đại mỹ nhân nói: “Cho nên dù trên người em có vết thương chằng chịt cũng vờ như không thấy, ngoại trừ đưa tiền mỗi tháng đều không quan tâm tới em và mẹ em. Mà em cũng đồng ý như thế?”

Cậu chậm rãi gật đầu.

“Sao em lại khờ như vậy.” Đại mỹ nhân thở dài, “Sao không biết nghĩ cho mình một chút?”

Một chiếc hôn thương tiếc rơi xuống trán.

“Em chỉ là một đứa trẻ, có một số việc nhất định phải có người lớn giải quyết, em không tự mình chịu được.” Anh ôn tồn nói, “Y coi thường em nhiều năm như vậy, cũng tới lúc phải chịu trách nhiệm.”

Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Chuyện này em không thể cự tuyệt. Tôi đã quyết định rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.