Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 104: Chương 104




CHƯƠNG 104

Trời đã sáng.

Con heo con nào đó không biết, ngủ vẫn là khò khò khò khò.

Rời giường .

Con heo con nào đó vẫn là không biết, tiếp tục ngủ khò khò khò khò.

Tắm rửa .

Con heo con nào đó chỉ kiên nhẫn làu bàu hai tiếng, như trước ngủ khò khò khò khò.

Ăn cháo.

Con heo con nào đó chẳng buồn mở mắt, chỉ lấy cái mũi ngửi ngửi mùi thơm, sau đó mặc cho ai đó từng muỗng từng muỗng đút cho cái bụng nhỏ ăn no, rồi mới tiếp tục ngủ khò khò khò khò.

Mục Sam thật sự là yêu con heo nhỏ ngốc nghếch này đến chết! Cảm giác thật thỏa mãn, trước giờ thân là tộc trưởng, các thành viên khác trong gia đình đều nguyện ý chăm sóc cho anh, bây giờ có thể chăm nuôi người khác thật sự là rất làm cho người ta có cảm giác thành tựu!

Lau sạch cái miệng cho heo con, lấy con gấu đến cho cậu ôm ngủ ngon, Mục Sam mới hài lòng bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình.

Đầu tiên, dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, tiếp theo, còn phải chuẩn bị cơm trưa cùng bữa tối. Cuối cùng, chính là ôm lấy heo con đang ngủ say.

Trên người heo con chỉ khoác mỗi cái áo ngủ, bên trong trống trơn, hoàn toàn không mặc gì.

Này, tuy rằng tự nhủ là sợ mặc quần áo giúp cậu sẽ đánh thức cậu, kỳ thật đây tuyệt đối là tư tâm của Mục Sam.

Làn da của heo con thật đẹp, mềm mại, mịn màng, sờ bao nhiêu cũng chưa đủ. Ngô, sờ sờ cái vai mượt mà, lại sờ đến hoa nhỏ trước ngực, sờ sờ cái eo nhỏ nữa, sờ sờ đến cái mông.

Không tự chủ mà sờ đến bất diệc nhạc hồ, heo con cuối cùng không chịu nổi bị quấy nhiễu, mơ mơ màng màng mở mắt,“Thầy ──”.

Mục Sam thực thích nghe con heo con này dùng thanh âm mềm mại ở trên giường gọi anh như thế, vì vậy thưởng cho cậu một nụ hôn,“Tỉnh rồi?”.

Còn không có. Heo con đem mặt chôn vào trong lòng anh cọ cọ, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ. Nhưng mà chỉ mới cọ cọ một chút, mặt Mục Sam đã đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập, tay liền không nghe theo sai khiến mà chạm đến bộ vị ở hạ thể của Kì Hạnh Chi.

“A!” Kì Hạnh Chi lập tức tỉnh lại,“Đau!”.

Tối hôm qua tuy rằng chỉ làm có một lần, nhưng hoa huyệt mềm mại vẫn là không thể tránh khỏi sưng đỏ lên, hoa khẩu nguyên bản bóng loáng tựa như tức giận mà hơi hơi sưng lên.

Mục Sam thực bực bội, dùng sức nhéo cái mông Kì Hạnh Chi,“Ai kêu em cứ cọ bậy trong lòng anh? Bây giờ phải làm sao?”.

Kì Hạnh Chi vẫn nằm trong lòng Mục Sam không chịu chui ra, cắn cắn ngón tay, vẻ mặt ủy khuất,“Kỳ thật…… người ta cũng muốn mà! Nhưng là đau quá nga!”.

Nghe xong lời này, Mục Sam hận không thể một ngụm đem con heo con ngốc này nuốt vào trong bụng luôn, cậu như vậy chẳng phải lửa cháy đổ thêm dầu sao? Tay từ trên hoa huyệt chuyển xuống tiểu cúc hoa,“Vậy nơi này không đau đi? Tối hôm qua không phải em nói nơi này ngứa sao? Vậy chúng ta thử làm ở chỗ này được không?”.

Kì heo con nhíu mày suy tư,“Nhưng mà…… nơi đó có bị đau không a?”.

Mục Sam cắn cắn cái lỗ tai nhỏ của cậu dụ dỗ,“Sẽ không đau lắm đâu! Giống như mặt trước vậy, bắt đầu có hơi đau, một lúc sau sẽ rất tuyệt.”.

“Vậy có thoải mái như làm ở phía trước không?” Heo con ngốc ngây thơ hỏi.

“Đương nhiên a!” Thầy giáo đầu gỗ lộ đuôi sói.

Heo con ngốc liền ôm cổ sói,“Làm!”.

Thầy đầu gỗ đương nhiên rất vui vẻ a, nụ hôn nóng cháy vừa muốn hạ xuống, không biết người nào không nhìn được mà gọi điện thoại cắt ngang.

“Thật là đáng ghét!” Hai người đồng thời căm giận quăng bốn thanh đao bằng ánh mắt qua cái điện thoại kia, đang tính toán lơ đẹp nó đi.

Mục Sam vươn người ra lấy cái điện thoại xem thử,“Của em!”.

Lại nhìn kỹ, trên màn hình hiển thị rõ ràng là hình ảnh heo cha anh tuấn uy vũ?

“Cha!” Thầy đầu gỗ cùng heo con đồng thời la hoảng lên, ba chân bốn cẳng tách nhau ra ra, vừa hoảng vừa sợ, Kì Hạnh Chi nhận điện thoại, Mục Sam ghé tai vô nghe lén.

“Cha…… cha……” Kì heo con như bị mất lưỡi, lắp ba lắp bắp trả lời.

Xem heo con nhà mình sợ quá kìa, đừng sợ đừng sợ nga! Thầy đầu gỗ đau lòng ôm ôm.

Heo cha ở đầu bên kia mất hứng chất vấn,“Sao giờ mới nghe điện thoại ? Từ tối hôm qua cho tới giờ lận!”

Ách, vị thầy giáo nào đó chột dạ cúi đầu, đây là anh làm! Sợ có ai quấy rầy, cho nên tối hôm qua liền tắt máy, chỉ mới vừa mở chưa được bao lâu.

Kì heo con đã tự xem mình là người  của thầy, đương nhiên sẽ không vô lương tâm mà đi bán đứng lão công, mặc cho cha hỏi, thủy chung bảo trì im lặng.

Heo cha đè thấp lửa giận,“Đừng nói là con ở bên tên thầy giáo Tiểu Mục đó?”

“Ân……” Kì heo con thành thành thật thật đáp.

“Vậy bảo nó mang con về đây! Cha có việc phải nói với nó!”

“Vâng!” Mục Sam chủ động nói chuyện,“Lát nữa chúng con sẽ đến.”.

Nếu như mình đã chiếm tiện nghi của heo con thì có bị trưởng bối của cậu ấy đánh một trận cũng phải thôi, huống chi anh còn muốn cùng heo con kết hôn a! Có một số chuyện làm rõ ràng sớm sẽ tốt hơn.

Ngắt điện thoại, heo cha trong lòng thầm kêu không ổn, sao chỉ mới có một ngày mà hai người đã dính vào nhau, hay là tối hôm qua tắt máy là như vậy?

Ai nha! Này không được a, thật muốn bổng đả uyên ương quá.

Heo cha bừng bừng lửa giận, tên thầy giáo khốn kiếp ! Sao hắn dám làm như vậy với tiểu Vận Phúc nhà ta ? Hắn không phải là nên nêu gương tốt cho học trò sao ? Sao dám biết pháp mà phạm pháp chứ ? Còn chưa kết hôn, sao hắn dám !!!

Heo cha tức giận đi đi lại lại trong nhà, hồn nhiên quên mất chính mình năm đó.

Bên này hai người vội vội vàng vàng thu dọn đi gặp người lớn, may mắn hôm qua thầy giáo đầu gỗ thủ hạ lưu tình, Kì heo con mặc dù xương sống thắt lưng có hơi đau, nhưng mà ngủ một giấc dài, đã có thể khôi phục năm sáu phần, trừ bỏ tư thế đi đường có chút không được tự nhiên, nhưng đứng yên một chỗ hoặc ngồi xuống vẫn là miễn cưỡng có thể làm được.

Mục Sam cầm quần áo đến cho cậu thay, heo con ngốc không cẩn thận đụng trúng cái giá vẽ, toàn bộ tranh trên giá bay xuống, lộ ra tấm hình nhím con mặc đồ màu vàng phấn nộn đáng yêu nhưng gương mặt lại mơ hồ.

Rada bát quái của Kì Hạnh Chi lập tức lóe sáng,“Ai vậy?”.

Hiện tại câu hoàn toàn tự cho mình là nửa kia của thầy rồi, thầy chính là sở hữu của cậu, sao có thể dễ dàng tha thức cho việc trên lãnh địa của mình xuất hiện một sinh vật mang theo cảm giác thù địch như vậy được. Dù cho chỉ có hai tuổi cũng không được!

Mục Sam tuy rằng quyết định lựa chọn heo con, nhưng là mối tình đầu làm bạn hai mươi năm vẫn còn vài phần cảm tình, đau lòng đem tranh nhặt lên,“Sao em lại không cẩn thận như vậy ? May mắn không bị hỏng ! Dù anh có muốn họa lại cũng không họa được.”.

Kì heo con một khi đã nhận được tình cảm của mình thì sẽ phi thường trung trinh, nhưng cùng lúc đó, con heo con này cũng phi thường ── ghen tuông! Lúc này dấm chua nổi lên,“Đó là ai vậy? Có phải là mối tình đầu của thầy không?”

“Đúng vậy!” Mục Sam phi thường thành thực thừa nhận, bỗng nhiên hưng trí bừng bừng nhắc tới,“Hạnh Chi, kỳ thật nói tiếp, Ngọc Hồ coi như là bà mai của chúng ta nga! Nếu không nhớ thương đến cậu ấy, sao anh có thể đến đây dạy học, nếu không đến đây dạy học, sao có thể quen được em đây? Đợi khi chúng ta kết hôn, cũng đem bức họa này để trong phòng đi! Thật hy vọng con của chúng ta sinh ra cũng đáng yêu như cậu ấy!”.

Mục Sam chỉ nghĩ giữ tác phẩm này làm kỷ niệm, nhưng mà Kì heo con thì khác!

Cái gì? Cư nhiên để cho cậu cùng Ngọc Hồ chung một chồng ? Người nọ dù sao cũng đến trước, mà mình là kẻ đến sau, vậy chẳng phải mình là vợ bé sao?

Bình thường coi quá nhiều sách báo linh tinh khiến cho Kì heo con nhanh chóng có ý niệm kỳ quái.

Cậu không chút nghĩ ngợi xông lên trước,“Có em không có cậu ta! Có cậu ta không có em!”.

Cái này có hơi quá phận a! Mục Sam tuy rằng tính tình rất hiền hòa, nhưng mà nếu đụng đếnđạo lý thì khác.

“Hạnh Chi, đừng náo loạn! Chỉ là một đứa bé, em ghen cái gì ? Sao một chút độ lượng cũng không có? Nếu như không phải trong lòng nhớ thương đến cậu ấy, hai mươi năm qua anh sao có khả năng chỉ sống một mình ?” Trong lời nói của Mục Sam còn ẩn ẩn lộ ra một tia cô đơn cùng thương cảm.

Nhưng  mà Kì heo con tức giận đến máu xông lên não cái gì cũng đều nghe không được, Trong  đôi mắt của cậu chuyện này là không được, phi thường không được, tuyệt đối không được ! Người đã sa vào tình yêu, chẳng phải ai cũng đều vô lý như vậy sao?

Được lắm, anh dám nói tôi không độ lượng, nói tôi ích kỷ, là ghét bỏ tôi ! Kì Hạnh Chi giật lấy bức tranh ném xuống đất, dẫm lên loạn xạ,“Em mặc kệ! Thầy không được nghĩ đến cậu ta nữa!”.

“Em……” Mục Sam thực tức giận,“Sao em lại vô lý như vậy?”.

Oa! Kì heo con thật bi thương, thầy cư nhiên vì vợ lớn mà chỉ trích cậu, cậu không muốn sống nữa!“Thầy là đồ đáng ghét!”.

Heo con sặc mùi dấm chua khóc nháo xông ra ngoài, Mục Sam tức giận đến không nói nên lời, con heo này! Thật đúng là heo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.