Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 111: Chương 111




CHƯƠNG 111

Đoản Tùng lúc trước không gọi là Đoản Tùng, mà là Thanh Tùng.

Tên này thật tốt, thông dụng dễ hiểu, nhưng tại sao lại sửa thành Đoản Tùng ? Tất cả là do một câu trong lúc nhàm chán của một tên văn nhân : Minh nguyệt dạ, đoản tùng cương(đêm nay trăng sáng trên ngọn đồi thông). Từ khi bị thiên tài Mộ Dung Nguyệt đọc được, thế là xuyên tạc thành: Minh nguyệt dạ là hắn làm việc vào ban đêm, đoản tùng hẳn là ở bên ngoài gác.

Cho nên Thanh Tùng thành Đoản Tùng, bụng làm dạ chịu làm bạn với Mộ Dung Nguyệt, khi hắn muốn đi làm chuyện lén lút vào ban đêm thì phải, thành thành thật thật bên ngoài đón gió.

Công việc này tuy rằng thường xuyên bị lão gia thần tự xưng trung thành và tận tâm kia trách mắng, nhưng mà so với bị Mộ Dung Nguyệt ác chỉnh thê lương mà nói, Đoản Tùng vẫn là tình nguyện lựa chọn vế phía trước.

Nói tiếp, Mộ Dung Nguyệt vẫn là rất khôn khéo cũng thực đủ nghĩa khí, xảy ra chuyện tuyệt không bỏ lại thuộc hạ trung thành một mình gánh vác. Hơn nữa lớn lên dưới mí mắt của đám lão hồ li kia, hắn làm việc cực kỳ cẩn thận, trừ bỏ ngẫu nhiên vài lần bị thất thủ ra, không bao giờ bị bắt quả tang làm chuyện xấu gì.

Cũng như lúc này, ai có thể ngờ được, Mộ Dung Nguyệt thế nhưng đem kẻ ngốc kia, cũng chính là Lý Mộng Hải tùy tiện liền nhét vào trong rương, ngụy trang thành hàng hóa công khai mang về nhà?

Đương nhiên, Đoản Tùng nhất định biết, nhưng gã cái gì cũng không nói. Nô tài bên người Mộ Dung Nguyệt không ít, nhưng vì cái gì chỉ có gã có thể lưu lại?

Có lẽ là vì cái miệng của gã biết im lặng, quan trọng hơn là, gã biết xem xét thời thế. Thiếu chủ nếu dám đem người mang về, sớm hay muộn cũng sẽ phải lộ ra, nhưng hắn vẫn làm như vậy, chứng tỏ hắn đã dọn sẵn đường lui.

Mộ Dung Nguyệt tuy rằng không phải người tốt, nhưng mà không phải người xấu, chân chính cường bạo thiếu nam hắn khinh thường không làm, nhiều nhất chính là dụ dỗ gian *** người ta. Nếu như bản thân người kia ý chí đủ kiên định, vậy một chút chuyện cũng sẽ không có, nhưng nếu không phải…… hắc hắc, kia không còn lời nào để nói .

Cho nên Đoản Tùng hiện tại rất là thoải mái đứng ngoài phòng Mộ Dung Nguyệt làm ngọn đồi nhỏ, thuận tiện nghe một chút đông cung sống bên trong, coi thử thiếu chủ rốt cuộc có thể phá được thân đồng nam không.

Lý Mộng Hải mơ mơ màng màng ngủ một trận, bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh man mát. Cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi đi một chút cơn buồn ngủ, y bỗng dưng mở to mắt, lại thình lình nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lại tà khí vạn phần. Hắn đang cầm quạt quạt hương khí từ một cái bình thuốc nhỏ cho y ngửi, có lẽ là đang giải mê dược.

“Ngươi……” Lý Mộng Hải giật mình thanh tỉnh, theo bản năng muốn đứng dậy, lại phát hiện tay chân mềm nhũn, chỉ có thể nỗ lực nhúc nhích. May mà quần áo vẫn là đầy đủ, nhưng nhịn không được vẫn sợ hãi,“Ngươi muốn làm cái gì?”.

Mộ Dung Nguyệt cười cười hỏi lại,“Ngươi nói ta muốn làm gì đây?”.

Lý Mộng Hải hoảng sợ đánh giá xung quanh, dưới thân là một chiếc giường lớn trạm trổ tinh xảo, được phủ lên một cái chăn gấm vô cùng thoải mái. Màn gấm đỏ thẫm buông xuống, ngọn nến đỏ ở đầu giường cháy lách tách, hết sức xinh đẹp. Nhìn ra bên ngoài, gian phòng ẩn ẩn màu châu quang lấp lánh, tuy đã nhập hạ, nhưng không biết tại sao, người này lại thanh lương như xuân, thật sự là nhân gian phú quý yên vui a.

Nhưng mà nếu như người nằm ở trong tình huống này, khẳng định sẽ không có tâm tình thưởng thức vinh hoa trước mắt.

“Ta…… ta muốn trở về!” Lý Mộng Hải giãy dụa định xuống giường.

“Về đâu? Sơn Đông sao?” Mộ Dung Nguyệt hì hì cười, vươn tay duỗi ra bắt y trở về,“Nói cũng đúng, con dâu xấu cũng phải đi cha mẹ chồng, ngươi nói cho ta biết đi, công công bà bà thích cái gì, người làm thê tử như ta cần chuẩn bị thứ gì?”.

Lý Mộng Hải đỏ mặt,“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ta…… ngươi không phải là nương tử của ta!”.

“Hiện tại không phải, lập tức sẽ phải!” Mộ Dung Nguyệt bỡn cợt trát trát nhãn tình, nghiêng người cưỡi ở trên người y,“Quan nhân! Bây giờ ta sẽ lấy thân báo đáp!”.

“Không cần! Ngươi tránh ra!” Lý Mộng Hải quơ chân đá, nhưng không cách nào đẩy người kia ra được.

Mộ Dung Nguyệt phẩy quạt, mở ra bản long dương một trăm lẻ tám thức, từ phần nhập môn bắt đầu học hỏi. Vẫn dùng tư thế ngồi, kéo nửa người trên của Lý Mộng Hải, nhanh chóng đoạt lấy đôi môi y.

“Không…… Ngô……” Lý Mộng Hải bị dọa choáng váng quay trái quay phải cúi đầu cự tuyệt, lại bất thắt lưng bị người chặt chẽ ôm lấy, đầu cũng bị người dùng sức cố định, mặc cho y trốn tránh như thế nào, môi tên đại ác nhân kia giống như con đỉa hút máu, quấn chặt lấy môi y.

Nụ hông nóng bỏng trúc trắc lại không có kỹ thuật, chỉ biết loạn cắn, không chỉ có đau đớn, còn che mất cái mũi Lý Mộng Hãi, khiến cho y không thở nổi, không bao lâu khóe mắt liền chảy ra lệ, móng tay cũng bấu vào người Mộ Dung Nguyệt.

“Hô hô!” Mộ Dung Nguyệt bỗng nhiên buông y ra, vừa thở hồng hộc vừa hung tợn oán giận,“Con mẹ nó, sao hôn môi lại mệt quá vậy? Làm miệng lão tử đau quá đi!”.

Nguyên lai không có kinh nghiệm không chỉ một mình mình. Lý Mộng Hải nhân cơ hội đánh đường lui,“Hai nam nhân có gì tốt đâu? Ngươi đi tìm nữ nhân đi!”.

“Trong sách nói, hai nam nhân cũng có thể làm !” Mộ Dung Nguyệt rất là hiếu học, lật qua trang tiếp theo lại nhìn kỹ, mới bừng tỉnh đại ngộ,“A! Thì ra là thế! Lại đến một lần nữa!”.

“Ngươi cút đi!” Lý Mộng Hải không cần bị tên cầm thú kia cắn bậy một lần nữa, nhưng không thể cự tuyệt, nụ hôn thứ hai lại đánh úp tới.

Lần này, Mộ Dung Nguyệt bắt đầu tinh tế mà hôn, bắt đầu nhấm nháp hương thơm trong khoang miệng y. Còn thử đem đầu lưỡi vươn đến liếm lộng, đôi môi đã bị cắn sưng đỏ sung huyết cực kỳ mẫn cảm, làm sao chống lại khiêu khích như thế này? Lý Mộng Hải cảm thấy miệng mình rất ngứa, cực kỳ khó nhịn, phản kháng cũng càng kịch liệt.

Mộ Dung Nguyệt nắm lấy cằm y,“Mở ra!”.

Lý Mộng Hải lại càng nghiến răng cắn chặt, Mộ Dung Nguyệt đột nhiên đưa tay nhấn một cái vào huyệt đạo trên nách y, huyệt này rất mẫn cảm, Lý Mộng Hãi nhột quá không chịu nổi mà bật cười.

Mộ Dung Nguyệt nhân cơ hội liền đem đầu lưỡi đi vào, gia khỏa này hương vị không sai nga! Học theo trong sách, từng chút từng chút liếm khắp khoang miệng y.

Lý Mộng Hải cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời hồ đồ lại dùng đầu lưỡi của mình chống lại thứ ngoại lai xâm nhập. Nhưng khi hai lưỡi giao triền, hiệu quả giống như là bị sét đánh, khiến cho cả hai giật bắn người.

Mộ Dung Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức càng thêm điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi Lý Mộng Hải, muốn giữ mãi cảm giác kì dị này, Lý Mộng Hải không biết nên làm sao, đành phải tiếp tục kháng cự

Nhưng mà…… sao càng kháng cự, cái loại cảm giác kì dị này lại càng làm cho người ta như bị nghiện? Càng hôn càng sâu hai người không biết khi nào đã muốn gắt gao ôm thành một đoàn, hai thân thể thiếp hợp khăng khít đều cảm giác hạ phúc của đối phương đang bừng bừng hỏa nhiệt.

Thẳng đến khi Mộ Dung Nguyệt lưu luyến không rời đem y đẩy ra, một sợi chỉ bạc theo hai đôi môi rời ra, mới làm cho đầu óc Lý Mộng Hải thanh tỉnh một chút, khôi phục ý thức, trời ạ, chính mình cư nhiên…… cư nhiên động dục với tên cầm thú chỉ mới gặp qua một lần này?

Nhìn hai gò má bị *** nhiễm hồng cùng ánh mắt thủy nhuận của y, Mộ Dung Nguyệt vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, trong đôi mắt hiện lên *** nồng đậm,“Thích, đúng không?”.

“Không!” Lý Mộng Hải vội vàng phủ nhận, bối rối so với sợ hãi khi tỉnh lại còn khiến cho y không biết phải làm sao,“Ngươi…… ngươi hạ dược gì?”.

“Ta không hề làm gì cả!” Mộ Dung Nguyệt tuy rằng ti bỉ vô sỉ, nhưng lúc này đều là lời nói thật.

Hắn tuy rằng muốn đem người một ngụm nuốt vào, nhưng đây cũng phải là trong tình huống đối phương thần trí rõ ràng, chuyện ép buộc hắn chưa bao giờ làm. Mộ Dung đại thiếu gia rất là tự tin, thiên hạ này không ai có thể cự tuyệt được mị lực của hắn ! Tuyệt đối không có khả năng!

Nhanh chóng lật xem mấy tờ nữa, Mộ Dung Nguyệt bắt đầu cởi bỏ xiêm y của Lý Mộng Hải,“Ngươi đã cứng rồi , đây là nguyện ý!”.

Tên cường đạo này lý giải kiểu gì a, Lý Mộng Hải giữ tay hắn lại,“Ngươi đừng chạm vào ta!”

Mộ Dung Nguyệt rất ghét người không thành thật, trên tay tăng thêm chút lực, một trảo tung ra, chỉ hai tiếng xoạt liền xé rách xiêm y của Lý Mộng Hải, sau đó hướng tới y phục của mình, xiêm y trên người hắn bị chấn động rách thành năm sáu mảnh, rơi xuống đất.

“Ngươi!” Lý Mộng Hải bị dọa, dù y có đơn thuần đến đâu cũng đã nhìn ra,“Ngươi biết võ công?”.

“Chút tài mọn!” Mộ Dung Nguyệt đắc ý dào dạt,“Dùng để thoát hai kiện xiêm y vẫn là có thể !”.

Lý Mộng Hải không phải ngốc tử, lúc này nghĩ ra,“Vậy tại sao khi ngươi bị khi dễ lại không ra tay?”.

Mộ Dung Nguyệt ra vẻ vô tội nhún vai,“Ta còn chưa kịp xuất thủ, ngươi đã hỗ trợ! Đã có  đại hiệp như ngươi, người ta đành phải đợi anh hùng cứu mỹ nhân !”.

Ha ha, gia khỏa nàydáng người thật không sai, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, tinh tế mà không mất đi mượt mà, vuốt ve hai đóa hoa phấn hồng trước ngực, rõ ràng giống như là của mình, nhưng sờ người khác cùng chính mình chính là cảm giác hoàn toàn bất đồng, rất làm cho người ta hưng phấn !

“Đồ vô sỉ!” Lý Mộng Hải hối hận vô cùng, sao mình lại ngu như vậy, đi cứu một tên khốn?“Ngươi nếu biết ta cứu ngươi, vì cái gì lại làm chuyện *** tà như thế này với ta?”.

Mộ Dung Nguyệt ung dung đáp,“Là bởi vì ngươi đã cứu ta, ta liền muốn lấy thân báo đáp a!”.

Lý Mộng Hải như nghé con mới sinh không sợ hổ, nổi xung lên,“Ngươi muốn lấy thân báo đáp thì phải để cho ta ở mặt trên!” Xem ngươi có sợ không?

Mộ Dung Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, đem sách lật lật vài tờ, cười đến gian trá,“Theo ý quan nhân!”

“Ngươi đưa sách đây cho ta!” Lý Mộng Hải nhìn là đã biết hắn có chủ ý chẳng hay ho gì.

Mộ Dung Nguyệt lại đem sách giấu đi,“Chẳng lẽ ngươi cũng là thân đồng nam, không có sách sẽ không biết làm?”.

“Không phải!” Con chim ngốc hồ hồ lập tức trúng phép khích tướng.

“Vậy đến đây đi!” Mộ Dung Nguyệt đem sách trực tiếp ném xuống dưới giường, một cái xoay người, để cho Lý Mộng Hải cưỡi lên người mình. Ôm lấy cổ y, cười đến muốn bao nhiêu *** đãng liền có bấy nhiêu *** đãng,“Quan nhân! Ngươi cần phải hảo hảo yêu thương ta nga!”

Lý Mộng Hải lại đỏ mặt yêu cầu,“Ngươi tắt hết đèn đi!”

“Vì cái gì?” Người dưới ánh nến sẽ đẹp hơn ba phần, Mộ Dung Nguyệt đã cố tình xây dựng một khung cảnh lãng mạn thế này, tại sao lại không cần?

Lý Mộng Hải nghiến răng“Ngươi nếu không tắt, ta sẽ không làm!”.

Có cổ quái! Người tập võ nhãn lực đều đặc biệt tốt, Mộ Dung Nguyệt chính là ở trong bóng tối cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở! Hắn vung tay lên, vài đạo kình phong theo nội trướng bắn ra, tắt đèn,“Như vậy được rồi chứ?”.

Được rồi! Bóng đêm cho Lý Mộng Hải thêm dũng khí, y âm thầm siết tay, chính mình làm người khác, so với bị làm sẽ tốt hơn! Huống chi gia khỏa này bộ dạng cũng không sai, dáng người cũng không sai, đồng dạng cũng là lần đầu tiên, ách…… lại nói tiếp, y cũng không hoàn toàn chán ghét hắn.

“Vậy ngươi phải vừa hôn, vừa sờ ta!” Mộ Dung Nguyệt chẳng biết xấu hổ đem tay Lý Mộng Hải đặt lên khuôn ngực của mình.

Khuôn ngực của hắn, tuy rằng gầy, nhưng là phi thường mạnh mẽ hữu lực, mặt Lý Mộng Hải trong bong tối như bị lửa thiêu, cẩn thận vuốt ve, đem môi mình dán kên.

Mộ Dung Nguyệt không khách khí lại lần nữa cùng miệng y giao triền, loại sự tình này, không cần dạy nhiều, chỉ cần làm vài lần đều hiểu được. Tay hắn đương nhiên cũng không chịu nhàn rỗi, không khách khí cao thấp sờ soạng trứ thân thể thiếu niên ngây ngô.

Kéo sợi dây cột tóc của y ra, để cho mái tóc dài xõa tung, tăng thêm vài phần suồng sã, bàn tay nóng rực mang theo nội lực ma sát khắp da thịt y, thuận tiện khơi gợi *** của y.

“Ngô……” Rất nhanh, tiếng rên rỉ thoải mái của Lý Mộng Hải bật ra khỏi môi như con mèo nhỏ.

Chỉ cảm thấy hai cổ nhiệt lưu như hai dòng suối nước nóng lan tỏa khắp cơ thể, y nhắm mắt lại hưởng thụ, hoàn toàn không nhận ra hai cỗ nhiệt lưu kia đang từ từ hướng xuống hạ than của mình.

Ở bên hông y lưu luyến trong chốc lát, nhanh chóng tìm được hai cánh hoa mông thịt, Lý Mộng Hải vừa mới có chút cảnh giác, lại lập tức bị kéo xuống nước

“Thoải mái không?” Thanh âm của Mộ Dung Nguyệt trầm trầm, dưới bóng tối đay đặc nghe như tiếng diêm la triệu hồi, hết sức mê hoặc.

“Ân ──” Lý Mộng Hải hoàn toàn chìm đắm trong đó, không thể tự kềm chế. Mặc cho Mộ Dung Nguyệt đem y kéo đến trong lòng, đem hai tay của y đặt lên vai hắn, tay hắn thì từ từ tách tiểu thí thí của y ra, từng chút từng chút đi xuống cửa hang bí mật.

Tại sao lại ướt đẫm thế này? Mộ Dung Nguyệt cảm thấy kì quái, ngay khi Lý Mộng Hải vừa cưỡi lên người hắn, dường như mở ra một cái miệng nhỏ, không ngừng tiết xuân thủy ra ngoài.

Hắn cẩn thận giữ thắt lưng y, trước an ủi ngọc hành của y, phía trên tuy rằng đã muốn kích động mà rỉ nước, nhưng nước ở hạ thân từ đâu mà ra?

Trên tay lại tăng thêm nội lực, khiến cho Lý Mộng Hải càng thêm thoải mái, nụ hôn cũng không ngừng lại, môi bắt đầu thăm dò xuống cổ y.

“A ngô……” Lý Mộng Hải run rẩy kêu lên thất thanh, nơi nào bị Mộ Dung Nguyệt hôn qua tựa như có trăm ngàn con kiến đang bò, vừa ngứa vừa thoải mái.

Xem ra sách nói đúng, mấy chỗ này quả nhiên là dễ dàng làm cho người ta động tình nga, Mộ Dung Nguyệt thực vừa lòng với bản thân. Thừa dịp Lý Mộng Hải ý loạn tình mê, ngón tay liền hướng hạ thân y tìm kiếm!

“A!” Lý Mộng Hải la hoảng lên, một ngón tay linh họat đã đâm vào trong cơ thể y.

“Đây là cái gì?” Mộ Dung Nguyệt xấu xa đảo ngón tay một vòng trong cơ thể Lý Mộng Hải, kích thích đối phuơng muốn né tránh, lại bị hắn gắt gao đè lại, hoa kính chưa từng bị xâm nhập dễ dàng thất thủ, mặc cho hắn trêu đùa.

“Không cần!” Lý Mộng Hải cứng người lại, run rẩy giốn như đóa hoa đào mùa xuân, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền rơi xuống đất.

Mộ Dung Nguyệt đem toàn bộ lỗ tai của y ngậm vào trong miệng, dùng ngữ khi vô cùng ôn hòa cũng đầy cường hãn hỏi lại một lần,“Nói cho ta biết, đó là cái gì?”.

“Kia…… cái kia……” Thanh âm của Lý Mộng Hải như ngọc lưu ly bị vỡ,“Là…… ta có bệnh!”.

“Nói dối!” Mộ Dung Nguyệt lại bỏ thêm một ngón tay đi vào tàn phá đóa hoa nhỏ đáng thương bức cung,“Nếu không nói thật, biết ta sẽ trừng phạt ngươi như thế nào không?”

“Ô ô……” Lý Mộng Hải đau đến rớt nước mắt,“Ta……là…… phượng hoàng!”.

“Phượng hoàng?” Mộ Dung Nguyệt ngừng tay, nhíu mày ngạc nhiên,“Ngươi thật đúng là chim chóc a?”

Lý Mộng Hải đành phải khai thật,“Ta, ta cũng không hiểu…… nghe nói gia tộc bọn ta trời sinh đã có người như vậy, bán âm bán dương……”.

Mộ Dung Nguyệt chớp chớp ánh mắt,“Tức là nói, ngươi vừa là nam nhân, lại là nữ nhân?”.

“Cũng…… cũng có thể nói như thế.” Lý Mộng Hải buồn bực muốn chết! Tại sao y lại có thân thể như thế này? Càng hối hận chính là, tại sao mình lại chuồn ra thế giới bên ngoài? Giờ thì tốt rồi, bị người xuyên qua. Phải làm sao đây? Nếu phụ thân và cha biết, nhất định sẽ đánh chết y!

Mộ Dung Nguyệt nghĩ nghĩ,“Vậy chỗ này chính là nơi giống nữ nhân của ngươi, cũng có thể sinh hài tử sao?”.

Lý Mộng Hải xấu hổ gục mặt xuống, không chịu đáp lại. Mộ Dung Nguyệt lúc này lại bỏ thêm một ngón tay vào.

“Ta nói! Là……” Lý Mộng Hải trào nước mắt, ủy khuất cầu xin tha thứ,“Ngươi, ngươi đừng đụng vào chỗ đó của ta!”.

Bất thình lình xảy ra biến cố, làm cho Mộ Dung Nguyệt luôn luôn to gan lớn mật vô pháp vô thiên cũng không thể không ngừng lại cân nhắc một chút.

Tiểu gia khỏa này, nguyên lai là người lưỡng tính. Kia chẳng phải là nói, y có thể làm nam nhân, để cho hắn ngoạn long dương, lại có thể làm nữ nhân, cùng hắn sinh cục cưng?

Hắc hắc, kia nếu hắn cưới đuợc người như vậy đúng là nhất cử lưỡng tiện, bằng cưới hai người? Này mua bán thật sự rất có lời a!

Lý Mộng Hải nào biết tên yêu nghiệt Mộ Dung Nguyệt này không sợ trời không sợ đất cư nhiên sinh ra ý niệm đáng sợ như vậy trong đầu? Y giuơng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề nói,“Vậy ngươi……ngươi có thể thả ta đi?”.

Mộ Dung Nguyệt híp mắt,“Không được! Nếu ta quyết định lấy thân báo đáp, đương nhiên phải tuân thủ lời hứa! Huống hồ ngươi nói ngươi có thể sinh hài tử, làm sao ta tin được? Trừ phi…… ngươi sinh cho ta một đứa thử xem!”.

Loại sự tình này còn có thể thử sao? Lý Mộng Hải giận dữ,“Ngươi là tên khốn mau thả ta! Nếu không…… nếu không ta bảo cha ta đến chém ngươi!”.

Thật đúng là tiểu hài tử, bị khi dễ thì đi tìm người lớn.

Mộ Dung Nguyệt da thô thịt dày không sợ bị đập cũng không sợ bị đánh,“Ta đây không làm một lần không được!” Hắn rút ngón tay ra, liền đem phân thân nóng rực của mình đâm thẳng vào nơi đó.

“A a!” Lý Mộng Hải vừa sợ vừa đau hét rầm lêm,“Không được đi vào! Không được đi vào!”.

Đáng tiếc hoa kính đã bị khai thác hoàn toàn không muốn hắn rời khỏi, tuy rằng đã cố hết sức, nhưng vẫn là rất thích ý mà ngậm lấy đầu đỉnh cực đại, không ngừng nuốt lấy phân thân của hắn.

Lý Mộng Hải chỉ cảm thấy thân thể giống như bị ai xé nát, đem toàn bộ khí lực của y rút đi sạch sẽ, chỉ có thể mặc cho hung khí kia tiến nhập thân thể của mình. Hoa kính bị nong đến cực hạn, y thậm chí còn có thể cảm nhận được từng đường gân trên hung khí.

“Ta muốn giết ngươi! Hỗn đản! Ta muốn giết ngươi!” Lý Mộng Hải đầy nước mắt vô pháp ngăn cản Mộ Dung Nguyệt luật động.

Tiếng động *** mỹ khi thân thể chạm vào nhau ở trong phòng ba ba vang lên, hoa kính chảy ra nhè nhẹ từng đợt từng đợt máu tươi, hòa cùng xuân thủy, dần dần thích ứng, rồi bản năng thức tỉnh.

“Hỗn đản…… Nga a……” Đau đớn hòa cùng khoái cảm tê dại, từng chút từng chút kéo Lý Mộng Hải về phía vực sâu vạn trượng, tay chân tựa như bạch tuộc quấn lấy tên hỗn đản nào đó, thân thể còn tự động điều chỉnh tư thế để cho hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ, chính là miệng, còn vô thức không ngừng thì thào không muốn.

Đoản Tùng canh giữ ở ngoài đêm nay nghe được nhiều nhất chính là:

“Ta muốn giết ngươi……”.

“Ngươi cũng dùng chút lực đi!”

“Ta muốn giết ngươi……”.

“Đừng có nhanh như thế!”

“Ta muốn giết ngươi……”.

“Lão tử thật sự vì ngươi mà tinh tẫn nhân vong !”.

Đoản Tùng nhìn trời, khóe miệng lộ ra một nụ cười ác hàn, thiếu chủ sẽ chết? Kia mới là thiên hạ thái bình ! Khi đó gã nhất định phải tặng cho con chim ngốc kia một tấm biển, trên đề tám chữ to: Quên mình vì người, trừ bạo an dân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.