CHƯƠNG 31.
Thấy Diêu Nhật Hiên sợ hãi như thế, Kì An Tu lại không đành lòng, chỉ có thể mềm giọng hỏi, “Rốt cuộc em có chỗ nào khó xử? Không tiện nói sao?”
“Tôi…… tôi……” Diêu Nhật Hiên ngập ngừng, cúi đầu, bộ dáng như vừa gây nên tội lỗi gì.
Kì An Tu thay đổi cách nói uyển chuyển nhẹ nhàng,“Không phải anh muốn gợi nên vết thương cũ của em đâu, dù sao ly hôn khẳng định không phải là điều mà bất cứ ai muốn, anh chỉ là vì quyết định kết giao với em, cho nên muốn hiểu em hơn mà thôi. Nghe nói, quan hệ của em và vợ trước vẫn rất tốt, vậy vì sao lại chia tay?”
Diêu Nhật Hiên ấp úng trả lời, “Bởi vì…… trước kia chúng tôi kết hôn chính là…… chính là bởi vì có Tiểu An An……”
A, Kì An Tu tỏ vẻ đã hiểu. Tuổi trẻ bồng bột dễ dàng động tình, đã xảy ra quan hệ rồi có baby, không muốn thương tổn một sinh mệnh nhỏ, đành kết hôn để giữ lại đứa nhỏ, nhưng hai người căn bản là không chuẩn bị tốt tâm lý làm cha mẹ, cho nên Diêu Nhật Hiên ngốc nghếch liền lựa chọn một mình gánh vác trách nhiệm làm cha làm mẹ, chuyện này không phải là hiếm trong xã hội này.
Hắn thở dài, “Nhưng hai người có từng nghĩ tới, nhanh chóng kết hôn rồi lại ly hôn, đối với Tiểu An An mà nói, còn dễ tạo thành…… những chuyện phức tạp hơn?” Hắn không dám nói tổn thương, đành thay từ khác nhẹ nhàng hơn.
Phức tạp? Diêu Nhật Hiên mở to hai mắt nhìn hắn,“An An nói gì với anh sao?”.
“Ách, kia cũng không phải.” Kì An Tu ngẫm lại vẫn là quyết định nói thật, “Anh chỉ là cảm thấy nó tựa hồ không có cảm giác an toàn……”.
“Anh nói cái gì?” Diêu Nhật Hiên nhảy dựng lên, phi thường kích động,“An An có phải lại làm chuyện xấu gì, anh đừng giấu tôi, mau nói cho tôi biết!”
Kì An Tu bị phản ứng quá khích của cậu dọa một trận, nhưng hắn lập tức sâu sắc phát hiện ra, Diêu Nhật Hiên vừa rồi dùng chữ “lại” , vậy đây cũng chứng thực suy đoán của hắn. Trong lòng hắn trầm xuống, “An An trước kia cũng có phản ứng như vậy đúng không?”
Vẻ mặt Diêu Nhật Hiên như muốn khóc, ân hận không thôi,“Đều là tôi vô dụng, không thể hảo hảo chăm sóc cho nó…… khi An An vừa vào nhà trẻ, thầy giáo đã từng phản ánh, An An…… khi nó không ở bên cạnh tôi rất dễ dàng bất an, tính cách trở nên tàn khốc, cố ý phá hư quần áo lẫn đồ chơi của các bạn học …… Tôi mất rất nhiều thời gian mới giúp nó hiểu được người chung quanh không phải tất cả đều có ác ý với chúng tôi.”
Kì An Tu bắt được vấn đề trọng điểm, “Trước kia có người từng có ác ý với cha con em sao?”
Diêu Nhật Hiên uể oải gật đầu, mấy ngón tay trắng bệch siết chặt thành nắm, nghẹn ngào nói, “Dù sao tôi chỉ có một mình…… trước kia vẫn phải đi học, trường học không cho mang con theo, không có cách nào khác, đành phải nhờ người thuê chung phòng chăm sóc nó…… An An, kỳ thật nó rất ngoan, nhưng mà ngẫu nhiên…… con nít mà, cũng phải có lúc khóc nháo, nó khi đó còn nhỏ như vậy, lại không hiểu chuyện, cũng không biết nói chuyện, sẽ khiến cho người khác phiền lòng……”.
Kì An Tu nhịn không được lửa giận thiêu đốt,“Cho nên bọn họ liền khi dễ An An?”
“Cũng…… cũng không hẳn là khi dễ, bọn họ chính là, chính là không được chịu được An An khóc……”.
Cứ thế mà dùng chăn bông phủ lấy nó, hoặc là lấy băng dính dán miệng nó, đem nó cột vào chân giường, không cho nó hoạt động……
Nhớ tới chuyện cũ, trái tim Diêu Nhật Hiên đau nhói. Cậu vừa phải đi học vừa phải đi làm, không có khả năng hai mươi tư giờ đều mang theo con nhỏ, không thể không để bé ở nhà. Có vài lần, trở về đến nhà, liền nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Có thể chỉ trích ai đây? Thuê chung phòng đều là sinh viên, đều là vì muốn có một không gian tương đối độc lập mới tiêu tiền đi thuê phòng, ai muốn cùng một đứa bé phiền toái sinh hoạt cùng? Đặc biệt khi bọn họ mang bạn gái về phòng hành sự, An An nếu đột nhiên khóc nháo, sẽ khiến cho người khác phi thường khó chịu, lặp đi lặp lại mấy lần, đương nhiên họ sẽ tức giận.
Diêu Nhật Hiên không thể cung cấp cho con một hoàn cảnh sống tốt hơn, đành phải trái lại nhận lỗi với người ta, làm thêm việc nhà gia để bù lại.
Nhưng những người này vẫn là ở không lâu, mấy năm nay, cậu nhớ không rõ đã thay đổi bao nhiêu người thuê nhà. Lúc ban đầu đến thì họ còn đối xử nhẹ nhàng với Tiểu An An, nhưng ít lâu sau thì không thể dễ dàng tha thứ, tất cả đều tìm đủ loại cớ phát giận với hai cha con cậu.
Đây là gặp nhau thì mừng vui, cùng ở thì khó khăn. Tuy rằng nói nhân tính bản thiện, nhưng sống cùng nhau dưới một mái nhà, ít nhiều cũng sẽ phát sinh mâu thuẫn, dễ dàng nhất đi loại thiện lương đó.
Vừa mới bắt đầu bị khi dễ, Tiểu Bình An còn phẫn nộ, còn khóc nháo, đến cuối cùng, chỉ còn là hờ hững. Đã vậy bé còn học được cách lén chơi xấu người khác, mà còn khiến cho người ta không bắt được nhược điểm.
Bé có thể che giấu mọi người, nhưng sao có thể giấu được người thân nhất với bé.
Diêu Nhật Hiên đương nhiên biết như vậy không đúng, nhưng còn có biện pháp gì đây? Ngươi muốn làm sao đi chỉ trích một đứa bé như vậy? Dù ngươi có đem đạo lý nói cho bé, nhưng cũng không thể bảo hộ bé không bị những kẻ khác phá hư. Sự thật thắng hùng biện, ngay cả con nít cũng biết.
Cho nên cậu đành phải mỗi ngày đếm đầu ngón tay cầu mong cho mau tốt nghiệp, nhanh chóng tìm được công việc để có thể dọn ra ở riêng. Tuy rằng căn phòng trước kia cha con cậu ở vừa nhỏ lại vừa bất tiện, nhưng đối với hai cha con Diêu gia mà nói, có thể có một căn nhà nhỏ thuộc về riêng họ chính là thiên đường.
***