Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 46: Chương 46




CHƯƠNG 46 KHÔNG NHỊN CƯỜI ĐƯỢC

Một phút, hai phút, mười phút……

Diêu Nhật Hiên nhìn Kì An Tu lõa thể, cầm tờ giấy chẩn đoán ngây ngốc đứng ở nơi đó.

Được rồi! Tuy rằng dáng người của anh tốt lắm, thể lực cũng không sai, nhưng mà không cần hơn nửa đêm bày ra một bộ ngây ra như phỗng học theo tượng điêu khắc La Mã như vậy chứ?

Đứng chết điếng như vậy, vẫn là……dọa người !

Diêu Nhật Hiên quấn chăn, cắn cắn ngón tay, khiếp sợ cẩn thận hỏi,“An Tu…… anh…… anh không lạnh sao? Anh nói một câu được không?”

Kì An Tu giống như robot chuyển động cứng ngắc, chậm rãi, chậm rãi đem ánh mắt chuyển qua trên người cậu.

Tiểu Hiên Hiên có cục cưng, là cục cưng của hắn! Cục cưng của chúng ta! Ta được làm ba ba rồi!

Hắn bị ý niệm này khiến cho vui mừng khôn xiết, từ sau khiếp sợ tỉnh táo lại, quả thực là muốn mừng như điên!

“A a a!” Kì An Tu đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, giơ nắm đấm lên cao đánh không khí biểu đạt vui sướng trong lòng.

Nhưng mà, Diêu Nhật Hiên thấy hắn bất thình lình trở nên điên cuồng như thế, không biết là đang vui hay đang giận, cảm thấy sợ hãi, có chút chột dạ,“Ách…… cái kia, cục cưng cũng không phải em cố ý mang thai. Ai…… ai kêu anh không chịu dùng mũ?”

Nhưng đây không phải bởi vì mình bị dị ứng sao? Dường như không thể trách hắn. Diêu Nhật Hiên lại đem sai lầm đổ lên trên đầu mình, đỏ mặt nhỏ giọng nói,“Em…… em vốn định uống thuốc tránh thai, nhưng mà nhớ tới đến thời điểm đó, đều đã làm rất nhiều……rất nhiều lần! Có ăn, cũng…… cũng không có ích gì……”.

“Sao em lại đi uống thuốc?” Kì An Tu phục hồi tinh thần lại, bỗng dưng hét lớn một tiếng, vẻ mặt phẫn nộ vọt tới trước mặt cậu, “Vậy không phải mưu sát con của chúng ta sao?”

Tội danh này thật lớn quá nga! Diêu Nhật Hiên lập tức ủy khuất méo xệch miệng,“Anh……anh hung dữ với người ta!”

Kì An Tu nhất thời nhuyễn xuống, lập tức thay đổi khuôn mặt dịu dàng, như đại hôi lang cố sống cố chết dụ dỗ tiểu hồng mao, “A! Anh sai rồi! Anh dọa em với cục cưng sao? Anh xin lỗi nha!”

Hắn tươi cười rạng rỡ vươn móng heo xoa xoa cái bụng bằng phẳng của Diêu Nhật Hiên, “Cục cưng ngoan nga! Cha không phải cố ý, đừng sợ!”.

Rồi mới cao thấp tả hữu sờ tới sờ lui, “Cục cưng ở đâu vậy? Có bao nhiêu lớn? Sao lại không động ?”.

Người này còn không có ngốc, xem ra là tin. Diêu Nhật Hiên yên lòng, lườm hắn một cái, khoa tay múa chân diễn tả, “Cục cưng mới lớn như thế này à, nếu mà bây giờ đã động, vậy sẽ sanh non ! Đến bốn năm tháng thành hình mới có thể động!”.

Kì An Tu lập tức rút tay ra, “Cục cưng! Cha vừa rồi nói sai rồi, con trăm ngàn lần không nên cử động! Ngoan ngoãn ở trong bụng ba ba con, thành thành thật thật, phải nghe lời, biết chưa?”.

Đầu óc heo vẫn còn chưa hết choáng váng, đột nhiên nghĩ tới, “Ai, sao em biết cục cưng mới lớn như thế? Hai tháng, vì cái gì lại nhỏ như thế?”

Diêu Nhật Hiên liếc hắn một cái, cong môi nói, “Tuẫn trước em có đi siêu âm, nhìn thấy cục cưng.”

“Cái gì?” Kì An Tu nhất thời lại nổi bão lên, vội vàng giảm nhỏ thanh âm, “Em một mình lén đi nhìn cục cưng, sao không nói cho anh biết?”

“Em……” Diêu Nhật Hiên cúi đầu tìm cớ,“Khi đó em vẫn còn chưa chắc chắn là có hay không?”

“Vậy em cũng có thể cho anh biết để anh cùng đi mà!” Kì An Tu nghiến răng nghiến lợi lại sợ dọa đến cậu và cục cưng, cố nén cơn phẫn nộ xuống, ngữ khí có chút không vui, “Anh nghĩ hoài, trách không được tuần trước em lại đánh mất cà mèn, là để ở chỗ bác sĩ Ngưu đúng không? Vậy nếu em đi coi cục cưng , sao hôm đó không nói với anh?”

“Anh…… lúc ấy chẳng phải anh rất bận sao?”

“Chuyện đại sự như vậy thì mấy cái kia còn quan trọng nổi gì! Cái bệnh viện nhỏ đó có được không? Ngày mai hay là theo anh đến bệnh viện lớn làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện nhé!”

“Không được!” Diêu Nhật Hiên gắt gao che bụng,“Bác sĩ Ngưu bảo sóng siêu âm có xạ tuyến, sẽ làm bị thương cục cưng ! Anh ấy kiểm tra cho em là được rồi, em không cần bác sĩ khác đâu.”

Mặt heo rõ ràng là không cam lòng,“ Vậy đến khi nào thì anh mói được nhìn thấy cục cưng?”

“Nhanh nhất cũng phải một tháng sau đi.”

Kì An Tu cực kì ủy khuất, cục cưng đáng yêu của cha, vì cái gì cha phải đợi lâu như vậy mới được gặp lại con? Ánh mắt kia của hắn có thể sánh được với tia X-quang, như muốn nhìn xuyên qua bụng Diêu Nhật Hiên.

Còn vấn đề giới tính của cục cưng nữa, có nên nói với hắn không? Diêu Nhật Hiên sợ hắn chịu không nổi đả kích, trước nói ra một câu, “Em cái kia…… còn làm một ít kiểm tra, đại khái cuối tuần có thể biết kết quả.”

Kì An Tu sực tỉnh, lúc này hạ lệnh, “Cuối tuần anh với em đến chỗ bác sĩ lấy kết quả! Sau này có muốn đi bệnh viện, phải để anh đi cùng!”

Diêu Nhật Hiên căm giận lườm hắn một cái, trong lòng lại cảm thấy cảm giác được người coi trọng vô cùng ngọt ngào,“Kia…… An Tu, đã muộn như thế, em ngủ được không?”

“Em mau ngủ đi!” Kì An Tu ấn cậu nằm xuống, lại lấy áo ngủ cho cậu,“Mau mặc vào, đừng để lạnh!”

Như thế Diêu Nhật Hiên mặc quần áo ngay trong ổ chăn, còn nhớ đến một vấn đề,“Vậy anh không làm tiếp sao?”

“Anh nào có tâm tư này?” Nhị đệ nhà heo nghe nói mình đã có hậu, đã sớm sướng đến hôn mê, thành thành thật thật ngoan ngoãn nằm yên.

“Ba tháng đầu mang thai là giai đoạn mấu chốt, em yên tâm đi, anh sẽ tự giải quyết !” Kì An Tu đương nhiên là biết chút thưởng thức này.

Tảng đá đè nặng trong lòng Diêu Nhật Hiên cuối cùng cũng buông ra, hai mắt nhắm lại, định ngủ một giấc.

Nhưng chưa được một phút, lại nghe đến bên cạnh bộc phát ra tiếng cười ha hả ức chế không được.

“An Tu! Anh xảy ra chuyện gì thế?”

Kì An Tu cười đến miệng không thể khép lại, hoa chân múa tay vui sướng, y như đang  đánh máu gà( ???), “Anh sắp làm cha! Anh muốn nói cho ba ba, còn có An Na nữa!”

Diêu Nhật Hiên không đồng ý, “Tình huống của em còn chưa có ổn định đâu! Anh đừng đi ra ngoài nói lung tung!”

“Vì cái gì?”

“Cái kia…… ông bà nói không tốt đâu! Qua ba tháng mới được nói với người ngoài!”

“Nhưng bọn họ đâu phải người ngoài đâu?”

“Ai nha! Em không muốn để cho bọn họ biết bây giờ!” Diêu Nhật Hiên làm nũng.

“Được được được! Không nói thì không nói!” Hiện tại cảm xúc của dựng phu là quan trọng nhất, Kì An Tu dù không muốn nhưng vẫn đồng ý.

Diêu Nhật Hiên nhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng chưa được vài phút, lại nghe tiếng cười ha ha liều mạng kìm nén vang lên.

“Anh đừng có cười nữa! Em muốn đi ngủ!”

“Được được! Anh không cười! Không cười!” Kì An Tu miệng đáp, lại nhịn không được cười ha ha tiếp, thật sự rất cao hứng, không nhịn cười nổi.

Diêu Nhật Hiên phẫn nộ ném cái gối qua,“Nếu anh còn cười nữa thì cút ra ngoài cho em!”

Kì An Tu ôm cái gối che miệng nhịn cười đi ra ngoài.

“Anh còn chưa có mặc quần áo!” Diêu Nhật Hiên rống lên, thật đúng là không biết xấu hổ! Tuy rằng trong nhà chỉ có hai người bọn họ và Kì ba ba, nhưng con heo kia còn cởi truồng, dù có là cha ruột hắn cũng không được nhìn đi?

Kì An Tu khoác áo ngủ, cũng không đi xa, ngồi xuống trước cửa phòng họ mà tiếp tục cười.

Diêu Nhật Hiên nghe thấy tiếng cười từ ngoài cửa truyền đến không ngừng, ngao ngán lắc đầu.

Sao con heo này lại vui đến vậy? Không phải chỉ là có cục cưng thôi sao? Có đến mức phải cười như thế không?

Ngủ ngủ!

Hôm nay cậu đã mệt muốn chết rồi, ban ngày đi làm, buổi tối đi dự tiệc, lại làm chút vận động, đã sớm không chịu nổi, rất nhanh liền ôm gối ôm sâu lông cùng cục cưng vù vù ngủ.

Suốt cả đêm, Kì Dân Hạo ngủ không được, luôn nghe thấy tiếng cười ẩn ẩn không biết từ đâu truyền đến, khiến cho ông nổi gai ốc đầy mình. Nhưng mà không đúng a, thanh âm này sao giống An Tu đến vậy? Đứa nhỏ này, càng lớn càng kì quái, ngày mai nhất định phải hảo hảo giáo huấn nó! Nhưng ông chưa kịp dạy dỗ thằng con thì đứa con này đã có tin tức giật gân nói với ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.