CHƯƠNG 61 CHA!
Hôm nay lễ mừng năm mới của Kì gia đặc biệt náo nhiệt.
Bởi vì trong nhà lại nhiều thêm một nhóc tì, hơn nữa này nhóc tì này còn học đi được.
Tiểu Vận Phúc từ khi có thể độc lập hành tẩu, cả ngày chơi bời lêu lổng, ở nhà chạy vòng vòng.
Thuận tiện liền đem gối trên sô pha ném vào ổ chó cưng của anh hai, kính mắt của ông nội vứt vào bình hoa, còn không thì đem di động của ba ba nhét vào trong bụng gấu con của nó, hoặc là đem quần lót của cha cột lên trên cây làm lá cờ.
Cả nhà đều phải chạy theo sau mông nhóc con mà thu dọn tàn cuộc, duy chỉ có một người mà nó tuyệt đối không dám làm loạn, đó chính là kẻ lãnh khốc nhất, băng sơn nhất, đáng sợ nhất, anh hai Bình An.
Anh hai kỳ thật rất tốt với nó, nhưng mà lãnh địa riêng tư của anh hai tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm, kẻ nào dám vượt qua thì anh hai sẽ tức giận. Mà Tiểu Vận Phúc sinh ra không bao lâu liền phát hiện một chuyện, đó chính là anh hai ở nhà có được đặc quyền cao nhất ── anh hai không hề bị đánh!
Tiểu Vận Phúc cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy ông, ba ba, cha hay là cô chú hay về nhà ăn chực cơm dám đánh anh hai dù chỉ một cái, đó là bởi vì anh hai chưa từng phạm lỗi như mình sao? Hay là bởi vì thành tích của anh hai lúc nào cũng cao, cho tới bây giờ đều không hề có điểm thấp?
Tiểu Vận Phúc không rõ, nhưng mà nó sâu sắc nhận ra được một chân lý: Ở trong cái nhà này, chọc ai cũng được, nhưng mà tuyệt đối không được chọc anh hai, bằng không không hay ho tuyệt đối là tiểu thí thí đáng thương của nó!
Tiểu Vận Phúc kỳ thật rất thông minh sao? Chỉ là nó biết ai là kẻ mà nó có thể đắc tội, ai là kẻ không thể đắc tội.
Hôm nay nghe nói là đêm ba mươi, một ngày lễ rất quan trọng.
Trong nhà sớm đã dán đầy câu đối may mắn trên tường, còn treo thượng rất nhiều tú cầu Trung Quốc xinh đẹp. Quả thực cả nhà trở thành một mảnh màu đỏ rực rỡ! Nguyên lai lễ mừng năm mới chính là dùng màu đỏ nha! Đây là nhận thức đầu tiên của Tiểu Vận Phúc đối với lễ mừng năm mới.
Còn có trên người nó, cũng đặc biệt mặc vào áo bông nhỏ màu đỏ thẫm, quần bông cũng màu đỏ thẩm, ngay cả hài đầu hổ cũng là đỏ thẫm. Vốn mọi người nói anh hai cũng mặc đồ đỏ giống nó, nhưng anh hai lại kiên quyết không chịu, anh hai tự chủ trương chọn một thân quần áo màu hoàng kim, rồi mới nhéo nhéo hai má nó,“Em mặc đồ đỏ trông thật đáng yêu, giống như quả táo vậy!”.
Quả táo? Trong đầu Tiểu Vận Phúc nhất thời xuất hiện một quả táo lớn đỏ đỏ đẹp đẹp, miệng bắt đầu theo phản xạ chảy nước miếng. Không có cách nào khác mà, răng của người ta còn chưa mọc hết, khống chế không được!
Kì gia ngồi thành một vòng, vừa làm một món không thể thiếu trong đêm ba mươi ── làm vằn thắn, vừa nhìn Tiểu Vận Phúc y như cái đèn ***g nhỏ màu đỏ, y y nha nha một đường hát bài hát không ai hiểu gì cả, vui vẻ chạy lung tung trong nhà hết nhảy đông lại nhảy tây, mọi người cứ phải luôn miệng mắng “Tiểu gây sự! Tiểu bại hoại!” Nhưng trong mắt đều hiện rõ sự thích thú vô cùng.
Nhất là heo ông, nếu nói ông đối với đứa cháu đầu là yêu thương có thừa, còn đối với đứa cháu nhỏ này chính là sủng nịch khôn cùng, thấy Diêu Nhật Hiên cũng đứng ở một bên giúp đỡ, mới dừng tay phân phó, “Tiểu Hiên, con khỏi cần giúp, con cứ chăm nó là được! Miễn cho nó vấp ngã!”
“Đúng đó, có tớ ở đây mà! Cậu cứ lo cho Tiểu Vận Phúc là được!” Trần tiểu thảo ngồi ngay ngắn ở trung tâm, bàn tay nhanh thoăn thoắt làm bánh, bên cạnh là ba lớn một nhỏ vẫn còn đánh vật với miếng bột.
Từ lúc đặc biệt cho đầu bếp vào cửa, mỗi khi có lễ lạc, liền để cho anh chàng xuống bếp biểu hiện. Nhạc phụ đại nhân lui về hậu phương, đảm nhận vai trò trợ thủ, thuận tiện học vài món ăn mới để hầu hạ con cháu.
Hôm nay là đêm ba mươi đương nhiên cũng không ngoại lệ, giữa trưa Trần tiểu thảo đã chuẩn bị xong một bàn lớn toàn món ngon mỹ vị đủ màu sắc, buổi chiều thuận tiện lại nướng vài món điểm tâm, bánh ngọt, rồi mới bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm vằn thắn, toàn bộ phục vụ.
Anh vợ đùa cợt,“Có A Võ, chúng ta giảm đi không ít tiền đi ăn tiệm!”.
Trần phu nhân vươn tay ra,“Vậy trả tiền cho em đi!”
Diêu Nhật Hiên ngốc nghếch chêm vào một câu,“Em đâu có làm cơm, tiền đó có đưa thì cũng phải đưa cho A Võ chứ!”.
Có khi người thành thật nói chuyện thật ngược lại làm cho người ta không thể chống đỡ được, Trần phu nhân rút tay về, căm giận liếc mắt xem thường,“Em là cố vấn tài chính tư nhân chứ bộ!”
Tiểu Bình An tiếp một câu, “Đã cuố năm rồi, cô cũng không nghỉ! Có mệt hay không a?”
Cả nhà cười vang, cố vấn tài chính một đầu hắc tuyến,“Hừ! Tiểu An An tuyệt không đáng yêu!”
Diêu Nhật Hiên bị khu vực làm vằn thắn đuổi ra, đành phải tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp chăm con, ôm bé con dạy nó học cách chúc tết,“Chúc tết chúc tết, tiền lì xì lấy đến!”.
Động tác này rất đơn giản, ngay cả con chó vàng của anh hai cũng biết, Tiểu Vận Phúc không đến nỗi so với cún con còn không bằng, nhất nhất học.
Heo cô nói với qua,“Không thể chúc tết không nga! Phải gọi chào đúng mới cho tiền lì xì!”.
Diêu Nhật Hiên nước tới chân mới nhảy, bắt đầu dạy con nói chuyện,“Đó là cô! Lát nữa con gọi cô nha?”
Tiểu Vận Phúc hiểu được, vừa nói đến cô, cái đầu nhỏ liền ngó quanh, nhìn bà cô.
Kì An Na cho cháu cưng một cái hôn gió, “Sao mình thấy Tiểu Vận Phúc càng lớn càng giống mình nhỉ?”
“Trông nó giống bà nội!” Kì Dân Hạo nhìn đứa cháu nhỏ từ ái cười,“Có đúng hay không a?”.
Tiểu Vận Phúc mở to miệng nhỏ nhắn hồng hồng cười toe toét, a a đồng ý.
Di truyền cách đời thật là lợi hại, Tiểu Vận Phúc vừa không tuấn mỹ giống cha, lại cũng không xinh đẹp như ba ba, mà bộ dạng lại giống như bà nội chưa từng gặp mặt. Đó là một loại vẻ đẹp có vẻ truyền thống, mặt tròn, phi thường tú nhã, đây cũng là một trong những nguyên nhân ông nội dị thường thiên vị đứa cháu nhỏ nhất này. Chỉ tiếc đứa cháu này tính cách lại hoàn toàn không giống như bà nội kiên cường cùng cương nghị, mà là phi thường …… khó mà nói!
“Ông nội! Cha! Cô! Chú! Ba ba! Anh hai!” Diêu Nhật Hiên lặp đi lặp lại bên tai Vận Phúc.
Tiểu Vận Phúc mở to mắt, nhìn ba ba, miệng vẫn chỉ có thể phát ra mấy tiếng “A! Ya!”, thỉnh thoảng còn nhiễu nước miếng.
Diêu Nhật Hiên đã quá quen, lau nước miếng cho con, tiếp tục một lần lại một lần kiên nhẫn dạy con, còn về mặt tâm lý thì cha nó dạy nhiều nhất.
Tiểu Vận Phúc vò đầu bứt tai, nửa ngày cũng không phát ra được mấy chữ kia, cánh tay nhỏ mập mạp ôm cổ Diêu Nhật Hiên, cười hắc hắc, người ta xấu lắm, không học.
Diêu Nhật Hiên vẫn là rất nguyên tắc, mới không bị nụ cười đáng yêu của nhóc con mê hoặc, nghiêm mặt nói,“Vận Phúc ngốc, không chịu học, buổi tối không cho con bao lì xì màu đỏ, toàn bộ cho anh hai!”.
Tiểu Vận Phúc vẫm chưa hiểu tiền lì xì là cái gì, chỉ cảm thấy nếu là cho anh hai, nhất định là thứ tốt.
Cu cậu lo lắng, y y nha nha cố gắng gọi bậy, cả nhà nghe được cười ha ha, đều ồn ào,“Heo con Vận Phúc không học được! Tiền lì xì cho anh hai hết!”
Tiểu Vận Phúc gắng sức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bỗng nhiên mở to cái miệng nhỏ xíu, phát ra một tiếng vang dội,“pa──”
Diêu Nhật Hiên cả kinh miệng không khép lại được,“An Tu! An Tu! Con gọi anh!”
Heo cha đã muốn lấy tốc độ chạy vượt ra lướt qua thật nhanh mọi trở ngại vọt lại, không để ý hai tay đầy bột mì, đem con giơ lên cao,“Bảo bối nhi! Mau! Mau gọi một lần! Mau gọi cha đi!”.
Tiểu Vận Phúc cố gắng hồi tưởng lại động tác vừa rồi, gắng sức kêu,“pa──pa!”.
Tuy rằng không đúng tiêu chuẩn lắm, nhưng đủ để cho mọi người nghe được rõ ràng, heo cha mừng rỡ như điên, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con hôn chùn chụt,“Bảo bối nhi biết gọi cha rồi! Tiểu Vận Phúc quá tuyệt vời!”.
Toàn gia tất cả đều bỏ lại đống bột mì, đồng loạt xông tới,“Vận Phúc, mau gọi ông đi! Gọi cô đi! Gọi chú! Ba ba, còn có ba ba nữa!”
Kì An Tu lại đột nhiên đem Tiểu Vận Phúc giao cho lão ba, xoay người vào phòng ngủ.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Diêu Nhật Hiên theo vào, Kì An Tu hai tay che mặt, lại vẫn ngăn không được nước mắt theo kẽ tay chảy ra.
“An Tu, anh sao vậy?”
Trong lòng heo cha chua xót khôn kể,“Tiểu Vận Phúc…… nó…… nó đã gọi cha rồi! Nhưng mà An An……”.
An An đến nay còn không chịu gọi hắn là cha. Đây là nỗi đau lớn nhất của Kì An Tu, cũng sự tra tấn ngày ngày đêm đêm với hắn.
An Tu thật đáng thương nga! Diêu Nhật Hiên nghĩ nghĩ, xoay người kêu lão đại, “An An, con mau vào đây!”
Ánh mắt mong đợi của cả nhà đều dừng ở trên người Kì An Chi.
Đã được hai năm, hai năm rồi, Kì An Tu vì con trả giá bao nhiêu tâm huyết, làm bao nhiêu chuyện, mọi người trong nhà đều bị cảm động, mỗi một lần đều nghĩ đến Tiểu Bình An sẽ bị cảm động, cũng không nghĩ đến, đứa nhỏ này thực không phải quật cường bình thường, vẫn là chết sống không chịu thừa nhận hắn.
Mọi người cũng không dám thúc giục Tiểu Bình An, cũng không dám nói cái gì, sợ đem chuyện càng làm cho căng thẳng hơn, nhưng hiện tại lại biến thành Tiểu Vận Phúc giành trước gọi cha, trong lòng Kì An Tu khẳng định là phi thường khổ sở.
Kì An Chi cúi đầu, ngoan ngoãn vào phòng.
Diêu Nhật Hiên ngồi xuống, ngang bằng tầm mắt với con,“An An, có phải con định cả đời sẽ không để ý đến cha không?”
Kì An Chi không hé răng.
Diêu Nhật Hiên thay đổi vấn đề,“Vậy có phải con cũng không định để ý đến ba?”
“Đương nhiên sẽ không!” Ba là người Kì An Chi vĩnh viễn yêu thương nhất.
Diêu Nhật Hiên không vui,“Nếu con còn trách cha, chắc hẳn càng hận ba hơn a! Là ba không tốt, cứng rắn muốn sinh con ra, mới hại con chịu nhiều khổ sở như vậy!”.
“Không phải là lỗi của ba!” Kì An Chi sao lại trách người đã ban cho nó sinh mệnh?
“Vậy nếu con không trách ba, cũng không thể trách cha! Cha là người còn lại đã ban cho con sinh mệnh. Vô luận con có tức giận đến thế nào, đây đều là chuyện không thể thay đổi!”.
“An An con suy nghĩ một chút đi, hai năm nay bất chấp mưa gió mỗi ngày buổi sáng cùng con đi chạy bộ là ai?”.
“Mặc kệ bận đến thế nào, mỗi ngày đều kiên trì đưa đón con đi học là ai?”.
“Từ khi con bắt đầu nuôi chó, mỗi ngày thay con quét tước ổ chó, dọn phân chó, tắm cho chó, chải lông cho chó là ai?”.
“Mỗi khi con ốm, mang con đi khám bệnh là ai?”.
“Bản thân mình sinh bệnh, vẫn còn muốn kiên trì tham gia họp phụ huynh cho con là ai?”.
“Mỗi hoạt động ở nhà trẻ của con, luôn cổ vũ cho con, còn ghi hình toàn bộ là ai?”.
“Cuối tuần mang con đi leo núi, chèo thuyền, đến vườn bách thú, công viên trò chơi, cùng con chạy khắp nơi là ai?”.
“Mô hình máy bay của con không lắp được, người giúp con lắp lại là ai?”.
“Còn có, người luôn nhớ mua bánh ngọt con thích ăn nhất lặng lẽ đặt trên bàn của con là ai?”.
Mỗi một câu của Diêu Nhật Hiên, đầu của Kì An Chi liền cúi thấp một chút.
Diêu Nhật Hiên cuối cùng đem con kéo vào trong lòng,“An An, ba biết con là đứa con tốt, tâm địa tốt nhất, nhưng mà con cũng rất cứng rắn. Ba đã giải thích rất nhiều lần với con, chúng ta và cha xa cách, không phải là lỗi của cha, đây có lẽ là ông trời đang khảo nghiệm chúng ta, muốn cho chúng ta sau khi gặp gian nan, mới bằng lòng cho chúng ta cuộc sống hạnh phúc. Mỗi ngày cha đều rất cố gắng vì Tiểu An An làm việc, cha không cần con đền đáp lại bất kì thứ gì, chỉ cần con thừa nhận cha. Gọi một tiếng cha với con khó đến thế sao?”.
Kì An Chi vùi đầu vào ***g ngực ấm áp của ba ba, cuối cùng rầu rĩ lên tiếng,“Con…… con biết ông ta rất tốt với con.”
“Vậy được rồi!” Diêu Nhật Hiên cổ vũ vỗ lưng con,“Vận Phúc đều đã gọi cha, con còn không chịu để ý đến cha, cha thương tâm đến phát khóc, con gọi cha một tiếng đi!”.
Diêu Nhật Hiên cắn lỗ tai con, vụng trộm nói xấu lão công,“Lỗi này nặng lắm, cha lớn như vậy mà còn khóc, thật mất mặt nga!”.
Kì An Chi phì cười, cuối cùng nói,“Được rồi! Nói thì nói!”
Diêu Nhật Hiên cao hứng phấn chấn đem con bế đến trước mặt Kì An Tu, Kì An Tu đã bình ổn được cảm xúc, lau đi nước mắt,“Không có việc gì, anh không sao ! Đi, tiếp tục đi làm vằn thắn!”
Diêu Nhật Hiên đem con đẩy ra phía trước, Kì An Chi ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên toát ra một câu,“Ông khóc quá xấu!”.
Mọi người sửng sốt, Kì An Chi dừng một chút, “Ông đi rửa cái mặt đi, tôi không muốn ăn vằn thắn trộn nước mắt đâu. Cha!”.
Lần này, nước mắt Kì An Tu rốt cuộc ngăn không được vỡ đê mà tuôn trào! Đem con gắt gao ôm vào trong ngực,“Cám ơn! Cám ơn An An!”
Tiểu Vận Phúc ở một bên mở to cái miệng nhỏ nhắn, không rõ vì cái gì mọi người đồng thời đều khóc, bé con tiếp tục phát huy từ mới học được,“pa──pa?” Tỏ vẻ nghi vấn.
“Tốt lắm tốt lắm!” Heo ông ôm cháu, thu hồi lão lệ,“Đều đi rửa mặt làm vằn thắn! Sắp gới giao thừa rồi!”
“Pa!” Tiểu Vận Phúc tiếp tục dùng từ duy nhất tỏ vẻ độ cao ủng hộ cùng tán thưởng.
Không được vài ngày, Kì An Tu buồn bực.
Tiểu Vận Phúc mặc kệ nhìn thấy ai hay cái gì, cho dù là chó nhà bọn họ, đều dùng một từ duy nhất ,“Pa!”
“Cha con là ta! Không thể là người khác! Nhất là chó!” =))
“Pa!” Tiểu Vận Phúc khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn, cười nịnh nọt với hắn, nhất thời cơn giận dữ xẹp như bong bóng xì hơi.
Không có biện pháp, người ta còn chưa học từ mới mà! Đôi mắt to tròn xoe của Vận Phúc rất là vô tội. Muốn người ta nhận rõ thì phải chờ thêm đi! Rất nhanh! Người ta rất nhanh sẽ lớn lên !
————————–
[ps: Hắc hắc, chính văn viết đến nơi đây, xem như đã kết thúc một chuyện tình. Ngày mai trở đi, sẽ là chuyện của mấy nhóc con. Nhà heo rốt cuộc có mấy đứa, đã phát sinh những chuyện thú vị nào? Sáng mai gặp! Cám ơn lễ vật cùng ân cần thăm hỏi của mọi người, còn có đồ giữ ấm tai nữa, ở mùa đông thật sự là rất thích hợp ! Yêu các ngươi yêu!].
Ru: Hoàn chính văn nhá~~~~~Chuyện về Kì Hạnh Chi được viết trong phiên ngoại, riêng Kì An Chi aka Tiểu Bình An là một truyện hoàn toàn riêng biệt như là hệ liệt vậy. Cho nên ta sẽ làm phiên ngoại trước, còn chuyện của Tiểu Bình An sẽ làm sau và tách riêng truyện đó ra.
Chính văn hoàn