Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 64: Chương 64




CHƯƠNG 64

Nói tóm lại, Hà Gia Duyệt vẫn là tương đối hài lòng với bạn cùng phòng của cậu.

Tuy rằng cái đầu của hắn ta thật sự hơi lớn một chút, mỗi lần đứng ở trước mặt cậu thì tên đó trông y như một bức tường trông phát ghét. Bề ngoài của hắn ta trông ngốc ngốc làm sao ấy, nhất là cặp kính gọng đen cứng nhắc kia, khiến cho người ta rất muốn đá hắn đi thật xa. Nhưng nhiêu đó cũng không che khuất được những ưu điểm của hắn ta. Tỷ như thành tích của hắn ta rất tốt, rất chăm đọc sách, không có những sở thích không đứng đắn nào. Còn có thể cẩn thận đọc hết những điều khoản ghi trong hợp đồng của Hà Gia Duyệt, không chỉ vậy đều thực hiện nghiêm chỉnh.

Mỗi ngày sau khi học xong trở về nhất định phải tắm rửa trước, tắm rửa xong thì thay đổi quần áo, quần áo thay ra nhất định lập tức tẩy sạch sẽ, rồi mới đem ra ngoài ban công phơi phóng đàng hoàng, thậm chí ngay cả giá phơi đồ cũng chưa từng lấy nhầm của Hà Gia Duyệt. Hơn nữa tuyệt đối cũng không chủ động đụng vào đồ đạc của Hà Gia Duyệt, đương nhiên là bai gồm cả đụng chạm vào cậu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn lâu.

Cuộc sống của bức tường này thật sự rất lành mạnh, bình minh lên lập tức dậy tập thể dục, còn thuận tiện mang về cho cậu bữa sáng nóng hầm hập từ căn tin.

Kỳ thật Hà Gia Duyệt cũng rất chịu khó, thành tích học tập xuất sắc chẳng kém gì Kì Nhạc Chi. Đai đen TaeKwonDo tam đẳng, thân thủ mạnh mẽ lại linh hoạt.

Nhưng mà sinh vật như cậu tựa hồ trời sinh đã bị Thượng Đế đoạt đi một ít, sáng sớm mỗi ngày chính là tử huyệt của cậu, vô luận có cố gắng ra sao cũng không dậy nổi.

Nhất định phải đến nửa tiếng đồng hồ trước khi vào học thì cậu mới mơ mơ màng màng lồm cồm bò dậy. Mà lúc này, ai lại đi cự tuyệt thiện ý của kẻ khác.

Tỷ như, mang cho cậu một ly nước ấm súc miệng, giúp cậu bôi sẵn kem đánh răng lên bàn chải, đánh răng rửa mặt xong xuôi, bữa sáng để sẵn lên bàn, rồi mới yên lặng rời khỏi phòng. Tuyệt đối không dùng tư thái ban ơn mà nhìn cậu, bản thân thì dùng tốc độ có thể sánh được với người mẫu thay quần áo thay đổi đồng phục, gió cuốn mây tan ăn vội ăn vàng bữa sáng. Chật vật như vậy, lại chính mình nhận lấy.

Cho nên mặc dù có khi Hà Gia Duyệt cảm nhận được người bạn học kiêm bạn cùng phòng mới này dùng ánh mắt có chút kì lạ dưới cặp kính kia nhìn mình, cậu vẫn xem như không thấy.

Chẳng hạn như lúc này, bọn họ đang trong giờ thể dục, ánh mắt của bức tường kia luôn như có như không dõi theo cậu. Chỉ khi nào muốn nghe giảng, hắn lại đem ánh mắt đó cẩn thận thu hồi, giấu dưới cặp kính dày cộp kia.

Hà Gia Duyệt càng muốn vứt đi cặp kính chướng mắt ấy. Nhưng cậu cũng biết hiện tại không chỉ có một mình Kì Nhạc Chi mới nhìn cậu.

Hôm nay thầy giáo dạy judo, mặc là loại đồ võ thuật áo chữ v xẻ rộng màu trắng, quấn đai lưng, càng làm lộ ra dáng người cùng khí chất.

Hà Gia Duyệt biết mình ăn mặc như thế này rất không hợp, bởi vì cậu không thể mặc đồ màu trắng.

Không phải hiệu quả không tốt, mà là rất có hiệu quả. Thân mình cậu vốn cao ráo mảnh khảnh thon thả, mặc thành như vậy, y như hạc trong bầy gà. Không riêng gì nữ sinh nhìn cậu chỉ trỏ, mặt đỏ tim đập, ngay cả ánh mắt của nam sinh cũng không khỏi bị hắn hấp dẫn.

Mà Hà Gia Duyệt ghét nhất chính là bị kẻ khác chú  ý.

Còn cách nào đây? Cậu không thể che mắt mọi người lại, đành phải càng làm thêm vẻ cao ngạo, phớt lờ tất cả để mà chống đỡ những ánh mắt có tán thưởng, có hèn mọn đáng khinh, có ghen tị lẫn cuồng nhiệt.

Đã thế giáo viên thấy cậu là nhân tài xuất chúng, nắm đầu cậu lên làm mẫu.

Làm hai động tác ném qua vai, thầy giáo cảm thấy kỹ thuật của cậu rất tốt, biết cậu có sẵn căn bản, mới muốn chọn một người khác lên cùng cậu làm mẫu,“Các em đừng coi thường cậu bạn này nhỏ con, chỉ cần nẵm vững kỹ thuật thì có thể quật ngã được những người to lớn hơn mình. Bạn nào muốn lên làm mẫu không?”.

Tức thì một rừng tay giơ lên. Ai lại không muốn cùng mỹ nhân tiếp xúc thân mật chứ?

Hà Gia Duyệt hơi nhíu mày, cậu ghét nhất là đụng chạm thân thể với người khác, đang muốn tìm cớ đi xuống, Kì Nhạc Chi lại ngốc hồ hồ đứng lên,“Thưa thầy, vậy bạn ấy có thể quật ngã được em không?”

“Đương nhiên có thể! Vậy em lên đi!” Thầy giáo còn nhiệt tình nhắc nhở,“Chú ý lực một chút nhé, cẩn thận đừng làm bạn bị thương.”

Thấy là bạn cùng phòng, sắc mặt Hà Gia Duyệt thoáng dịu lại, trước khi phát lực còn bảo,“Cậu cẩn thận một chút!”.

Kì Nhạc Chi gật gật đầu, ý bảo cậu có thể.

Hà Gia Duyệt chợt phát lực, xoay người ném Kì Nhạc Chi qua vai, Kì Nhạc Chi lộn một vòng ngã sấp xuống, động tác cực kì đẹp mắt.

Thầy giáo phi thường hài lòng,“Đúng là như vậy! Bây giờ các em chia cặp luyện tập một chọi một đi, phải chú ý an toàn nga!”.

Hà Gia Duyệt thì ngạc nhiên nhìn Kì Nhạc Chi, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Mới vừa rồi tên kia làm sao bay qua được?

Đúng là nhìn bề ngoài thì động tác là do cậu làm, nhưng trên thực tế, chỉ có Hà Gia Duyệt tự biết, cậu hoàn toàn chưa kịp dùng lực! Rõ ràng là tên kia tự mình bay qua!

Đang định hỏi thì đột nhiên bên cạnh có một nam sinh khoác vai cậu,“Hà Gia Duyệt! Chúng ta cùng tập đi!” Một đôi ánh mắt mị mị nhìn qua khe hở giữa hai vạt áo.

Hà Gia Duyệt cúi đầu, mới giật mình thấy nguyên lai vừa rồi vận động mạnh nên vạt áo bị giật ra, mà bởi vì thời tiết còn nóng nên nam sinh bên trong đều không mặc áo lót, có thể dễ dàng nhìn thấy tiểu hoa đào phấn hồng nổi bật trên khuôn ngực trắng nõn.

Ngoài ra còn có mấy nam sinh khác đang đứng gần đó nhìn sang xì xầm bàn tán, trông thật xinh đẹp a, không biết ngậm vào sẽ như thế nào?

Hà Gia Duyệt vừa ngượng vừa tức, khuôn ngực trắng nõn bắt đầu chuyển sang màu hồng nhạt,“Lâm Anh Hào! Mau buông tay!”.

Có thể vào được trường trung học cao cấp này đương nhiên gia thế đâu phải loại thường. Lâm Anh Hào này coi như cũng là một đại thiếu gia, bất quá nhà bọn họ xưa nay phong lưu thành tánh, luôn vướng vào mấy vụ scandal với mấy ngôi sao, tiếng xấu đồn xa. Gã này lại là con út trong nhà, bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng được di truyền đầy đủ tật xấu, vừa vào học chưa được bao lâu, đã quan hệ với không ít nữ sinh, ngang nhiên chơi bời ngay trong ký túc xá. Đôi khi cũng có quấy rối Hà Gia Duyệt nhưng cũng chưa làm gì quá đáng. Lần này lại công khai khiêu khích.

Lâm Anh Hào nhìn dáng vẻ của Hà Gia Duyệt, đương nhiên là trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, chẳng qua trước kia đi học có quá nhiều người, lại dưới sự giám sát của giáo viên nên không làm gì được. Vươn tay ôm ngang lưng cậu,“Chúng ta thử xem đi?”.

Hà Gia Duyệt cười lạnh một tiếng, đột nhiên vung tay chụp lấy tay gã ném gã văng ra xa.

“Á!” Lâm Anh Hào hét thảm một tiếng, đau không phải là lưng, mà là cánh tay!

Cánh tay vô lực không nhấc lên được, gã vừa sợ lại hoảng, nằm trên mặt đất khóc la không ngừng,“Tay của tôi, nó bẻ tay của tôi rồi!”

Thầy giáo cũng hoảng hốt chạy đến xem xét, mấy đứa học sinh này ngay cả giáo viên cũng không dám đắc tội.

Kì Nhạc Chi sau khi kiểm tra, khẳng định một câu,“Thưa thầy, tay của cậu ta chưa gãy đâu, chỉ mới trật khớp thôi. Lên phòng y tế băng bó một chút là được!”.

Thầy giáo hoang mang rối loạn cùng mấy nam sinh khác khiêng Lâm Anh Hào đi, nhưng gã vẫn không ngừng dùng ánh mắt oán hận thâm độc ngoái lại nhìn Hà Gia Duyệt, việc này, khẳng định gã không để yên!

Kì Nhạc Chi liếc nhìn Hà Gia Duyệt, cậu lại lãnh đạm bỏ về, muốn tắm rửa một cái, nhất định phải tẩy sạch mùi thối của thằng kia mới đỡ bực mình.

Kì Nhạc Chi vội chạy theo, thấy cậu từ phòng tắm đi ra, đẩy đẩy gọng kính,“Kỳ thật…… vừa rồi cậu……hơi quá tay đó.”.

Hà Gia Duyệt lười hao tâm tốn sức vì cái thằng kia, hất hàm,“Nói! Vừa rồi sao cậu có thể ngã xuống được?”

“Mình……” Kì Nhạc Chi nhìn những hạt nước không ngừng từ mái tóc ướt sũng nhỏ xuống, mặt bất giác đỏ bừng, yết hầu cũng có chút khô rát, cẩn thận nói,“Mình có học từ anh hai mình một chút công phu.”.

“Khó trách!” Hà Gia Duyệt cầm cái khăn lau lung tung mái tóc ngắn mềm mại, bắt đầu hạ lệnh trục khách,“Được rồi, cậu còn đứng ở trong này làm gì vậy? Chẳng lẽ không đi học?”.

Kì Nhạc Chi do dự một chút, thật thà nói,“Cậu tốt nhất nên gọi điện thoại về nhà, đem sự tình hôm nay nói một chút! Vạn nhất gặp phải chuyện phiền toái gì thì không tốt lắm. đâu”

Hà Gia Duyệt hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói,“Tôi không giống cậu đâu, có chút chuyện nhỏ xíu đã vội gọi về mách ông với ba! Bông hoa nhỏ trong ***g kính ạ!”

Kì Nhạc Chi cúi gằm, rất là xấu hổ, quả thật mỗi buổi tối cậu đều gọi điện về nhà báo cáo toàn bộ mọi chuyện trong ngày. Không có biện pháp, nếu cậu không gọi về nhà, ông nhất định sẽ lo lắng, ngay cả ngủ cũng không được.

Nhưng mà không lẽ làm như vậy lại không đúng sao? Kì Nhạc Chi thực nghi hoặc. Chẳng lẽ trưởng thành liền nhất định phải thoát ly khỏi gia đình?

Cậu thì lại rất thích mọi người trong nhà quan tâm đến mình, cũng vui vẻ cùng người nhà chia xẻ hết thảy a? Chẳng lẽ đây là bởi vì mình chưa trưởng thành?

Quên đi, về nhà hỏi cha là được! Kì Nhạc Chi buồn bực rời khỏi phòng.

Hà Gia Duyệt khóa cửa xong mới cởi bỏ bộ đồ thể thao, thân thể cậu trông thật xinh đẹp như của người mẫu, thon dài mà cân xứng, thể hiện rõ thanh xuân vô địch của tuổi mười sáu, làn da trắng trẻo mềm mại như tơ lụa, phía trên là hai đóa hồng mân côi ửng hồng, dụ hoặc người khác chạm vào.

Nhưng Hà Gia Duyệt lại phi thường bất mãn với thân thể này, từ sâu trong lòng cậu càng thêm ngưỡng mộ thân thể cường tráng đầy khí thể của bức tường kia.

Nhưng này là không có khả năng ! Cậu khẽ thở dài một cái, thay sạch sẽ quần áo, một lần nữa đi học.

——————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.