CHƯƠNG 85
Kì Hạnh Chi gần đây rất phiền muộn! Phi thường phiền muộn! Đặc biệt phiền muộn!
Khi anh cả rời khỏi nhà, không quên hung tợn uy hiếp cậu ,“Nếu như chú mày dám cùng Mộ Thần làm ra bất kỳ chuyện gì, cả đời này đừng hòng hy vọng lấy được một phân tiền trong nhà! Hạn cho chú mày ba tháng, nhanh chóng tìm được một thằng bạn trai!”.
Đây chắc chắn không phải là nói đùa! Việc kinh doanh trong tương lai của Kì thị khẳng định là Kì An Chi tiếp nhận, cũng chỉ có Kì An Chi mới có thể tiếp nhận.
Kì Nhạc Chi thì đã lựa chọn sẽ thừa kế công ty của nhà vợ, mà Kì Hạnh Chi lại càng không đáng nhắc đến, hoàn toàn chẳng có chút tài năng kinh doanh gì. Nếu đem cửa hàng thời trang của nhà cô giao cho cậu thì cậu miễn cưỡng còn có thể nhìn ra được mặt hàng. Chứ còn nếu bảo cậu đi làm kinh doanh thì đó tuyệt đối sẽ là thảm họa, chưa nói đến chuyện kiếm tiền căn bản là không đủ xài, chắc chắn chưa đến ba ngày thì sẽ bị người khác thâu tóm!
Cho nên Kì Hạnh Chi từ khi còn rất nhỏ đã biết, nửa đời trước của cậu là dựa vào cha, nửa đời sau thì tuyệt đối phải dựa vào ông anh cả kiếm tiền chia hoa hồng sống qua ngày. Nếu Kì An Chi quyết tâm không cho cậu tiền, lấy chỉ số thông minh siêu cao cùng thủ đoạn tàn khốc vô tình của Kì An Chi, sẽ có một ngàn linh một loại phương pháp đem số tài sản mà Kì Hạnh Chi sẽ được chia vĩnh viễn biến thành một con số mà chẳng ai mong muốn ── một xu cũng không có!
Kì Hạnh Chi rất sợ! Phi thường sợ! Đặc biệt sợ!
Kỳ thật nếu Kì Hạnh Chi đủ thông minh, cậu sẽ hiểu được uy hiếp của Kì An Chi căn bản không dùng được.
Đầu tiên, lời uy hiếp này của Kì An Chi đã vô tình để lộ ra chuyện ái muội không thể nói ra của Kì An Chi và Đường Mộ Thần. Cậu có thể dùng điều này mà uy hiếp ông anh mình.
Tiếp theo, nếu như Đường Mộ Thần thật sự muốn chọn cậu, vậy thì Kì An Chi còn có cách nào nữa? Huống chi, có địch thủ duy nhất của ông anh là Đường Mộ Thần ở bên người hộ giá, ông anh có thể chặn được phần tiền thừa kế của cậu sao?
Đáng tiếc, Kì Hạnh Chi trừ bỏ có một đôi mắt đặc biệt linh quang chuyên để ý chuyện bát quái thì chẳng có lấy một chút thông minh nào, thứ hai là không có can đảm, thứ ba là từ nhỏ đã lớn lên dưới ách áp bức của ông anh trai nên từ trong vô thức đã hình thành nên thói quen sợ hãi cùng thần phục.
Muốn cậu đi uy hiếp anh cả, có cho cậu mười cái lá gan cậu cũng không dám! Cho nên Kì Hạnh Chi liền không chút do dự lựa mà ra quyết tâm cần phải hoả tốc túm được một tên nào đó về làm bạn trai!
Nhưng nên tóm ai về gánh trách nhiệm đây? Kì Hạnh Chi thật u sầu.
Phóng nhãn nhìn lại, trong trường học nam sinh tuy nhiều, nhưng cậu chẳng để ai vào mắt. Không phải là người ta không tốt mà chỉ là bạn học trong trường đối với cậu mà nói, tựa hồ cũng chưa thích hợp.
Trong cái đầu ngốc của Kì Hạnh Chi chỉ có hình thức là nam nam, cho nên nếu bảo cậu kén vợ kén chồng, cũng chỉ biết tìm hình thức này. Đây cũng tương tự như con gái lựa chọn hôn nhân, hơn phân nửa sẽ dựa theo bóng dáng của cha mẹ ở trong đó.
Kì Hạnh Chi thậm chí còn lấy cả giấy bút ra mà liệt kê. Đầu tiên là tuổi, cha lớn hơn ba ba chín tuổi, em trai và Gia Duyệt cùng tuổi. Một bên chênh lệch quá lớn, một bên chênh lệch quá nhỏ, nếu trung hoà một chút, vậy hẳn là cậu nên tìm người hơn mình năm tuổi có vẻ thích hợp.
Tuổi xác định xong, tiếp đến là bề ngoài.
Nhất định phải vui vẻ như ba ba đi, khí chất đương nhiên cũng phải trầm ổn nội liễm như cha mới được, đương nhiên, quan trọng nhất là, nhất định phải đối xử tốt với mình! Giống như cha đối với ba ba, Nhạc Nhạc đối với Gia Duyệt, chỉ cần gọi một tiếng là ngoan ngoãn làm theo ngay.
Kì Hạnh Chi đang phác họa hình ảnh của bạn trai tương lai, di động bỗng dưng đột ngột kêu lên, mở lên thì thấy, a, nguyên lai tiết học tiếp theo là của giảng viên Mục Sam kia! Phải đi nhìn xem hôm nay anh ta mặc loại y phục gì mới được.
Cái tật xấu mê quần áo đẹp của Kì Hạnh Chi thật sự không đổi được, dù cho bộ đồ đó bản thân mình mặc không được, nhưng nếu là có thể nhìn nó được mặc ở trên người người khác, đối với cậu mà nói, cũng là một loại thỏa mãn. Đương nhiên là có khi cũng sẽ ghen tị, nhưng vẫn là thỏa mãn, cảm thấy thứ mà mình yêu thích cũng được người khác thừa nhận cũng là rất thỏa mãn. Không cần kỳ quái, loại tâm lý kiểu này thật ra thường xuyên có thể thấy được ở trên người con gái a!
Tiết học này thật đúng là không ít sinh viên đến học, người trẻ tuổi chính là như vậy, đối với sự vật mới mẻ mọi người có một loại trời sinh nhiệt tình. Hơn nữa nghe nói là giảng viên trẻ độc thân, vì vậy nữ sinh viên đến càng nhiều, líu ríu bàn luận xem giảng viên có đẹp trai hay không, có thể làm bạn trai được hay không… linh tinh.
Nếu là lúc trước, Kì Hạnh Chi căn bản không thèm để ý tới, nhưng mà cậu bây giờ đang có nhiệm vụ khó khăn vì phiếu cơm trường kỳ, không khỏi dỏng tai lên nghe thêm vài câu. Vừa mới nghe xong, càng thấy áp lực lại tăng mạnh nga!
Sao mà con gái thời nay lại chủ động như thế? Nếu cậu hành động chậm, có phải là đàn ông tốt trên đời đều sẽ bị mấy người đó cướp sạch? Kì Hạnh Chi thầm hạ quyết tâm, phải đẩy mạnh hành động!
Tiếng chuông bắt đầu vào học vang lên, giảng viên mới rất đúng giờ ôm sách giáo khoa đi lên bục giảng.
“Xin chào mọi người! Tôi là giảng viên mới tới Mục Sam, sau này sẽ phụ trách bộ môn lịch sử tạo hình mỹ thuật tây phương. Đây là mail của tôi, nếu như có vấn đề gì về môn học, hoan nghênh liên lạc, tôi sẽ mau chóng trả lời.”.
Lời mở đầu tiêu chuẩn, giảng viên tiêu chuẩn, tướng mạo bình thường, thêm cặp mắt kính che khuất mặt trông có vẻ vô cùng trung củ.
Có thật đây là người hôm trước mình gặp sao? Hay là hôm đó vừa vặn có hai người cùng đi vào ký túc xá giảng viên, cho nên dì kia mới nhầm lẫn? Thế nhưng khi Mục Sam quay lưng lên viết bảng, Kì Hạnh Chi không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc này, đúng là bóng dáng ngày đó.
Giày da đen, quần bò, áo thun chữ T màu trắng, áo khoác màu đen đơn giản.
Kì Hạnh Chi không thể tin nổi mà nhìn giảng viên mới này từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn lên đầu, tròng mắt mở to đến độ muốn rớt ra ngoài, thế nhưng chẳng phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Đây……đây sao có thể là người mà chỉ thoáng nhìn đã khiến cho cậu kinh động? Đây rõ ràng chỉ là đại thúc bình thường đi qua đường! Thất vọng! Thật sự là làm người ta quá thất vọng rồi!
“Bất quá thầy giáo này trông thật đẹp trai nga!” Một đám nữ sinh thì thầm bàn tán.
“Dáng người cũng thật tuyệt nha!”
Có khoa trương đến như vậy sao? Kì Hạnh Chi dùng đôi mắt lớn lên giữa toàn mỹ nam đảo qua, thực bình thường a! Lưng rộng, dáng người cao ngất, đây không phải bộ dáng bình thường của đàn ông sao? Chỉ có thể nói, bộ dạng của anh ta không quá khó coi mà thôi.
“Bề ngoài của thầy giáo này thoạt nhìn thật tốt nga! Vừa nhìn đã biết là nam nhân tốt của gia đình! Bất quá loại này không hợp với mình lắm!”
“Tớ muốn! Tớ muốn! Các cậu nói xem, lát nữa mình đi tỏ tình, thầy có chấp nhận không?”.
“Đi thử đi! Thầy mới từ nước ngoài trở về, hẳn là vừa lúc đang cô đơn, nếu như cậu nắm chắc cơ hội này, từ giờ cho đến lúc tốt nghiệp chẳng phải là có phiếu cơm trường kỳ rồi sao!”
“Đúng nga! Cậu xem, giảng viên đại học, thu nhập ổn định, được người tôn kính, thực không sai a. Tớ cũng phải đi tỏ tình!”
“Không cho cậu tranh với tớ! Là tớ để ý trước mà!”.
“Vậy cậu đã tỏ tình chưa? Tớ cũng có quyền lợi theo đuổi thầy chứ!”
“Ôi, không cần cãi nhau nữa! Mọi người đều có quyền cả, không cần làm bị thương đến hòa khí tỷ muội!”.
……
Kì Hạnh Chi dỏng tai thật cao nghe thấy rõ ràng.
Phiếu cơm trường kỳ?! Cậu bắt đầu dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá lại thầy Mục.
Đối chiếu với hình tượng bạn trai mà mình mới định ra: Tuổi, phù hợp, chiều cao, phù hợp, khí chất tính cách, dường như cũng rất phù hợp a!
Trời ạ, đây không phải là bạn trai lý tưởng của mình sao? Tuy rằng thân quần áo này quả thật chẳng đáng để vào mắt, nhưng không phải anh ta còn có bộ đồ hàng hiệu kia sao? Nói không chừng, thân quần áo này là do trường học quy định!
Kì Hạnh Chi dùng cái đầu phi thường mơ hồ của cậu, tự nghĩ ra lời giải thích hợp lý nhất. Kể từ đó, Mục Sam trong cảm nhận của cậu đột nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu hẳn. Y phục xinh đẹp mà không thể mặc, chỉ có thể mặc quần áo xấu xí như thế, thầy ấy nhất định cảm thấy hảo khổ sở đi?
Kì Hạnh Chi rất thông cảm với thầy.
Rất nhanh, hai nữ sinh bên cạnh đều đã viết xong thư tình rồi, đều giao cho cô gái ngồi chính giữa xem thử,“Đều rất tốt! Đợi lát nữa liền đưa cho thầy!”.
Trong lòng Kì Hạnh Chi đột nhiên cảm thấy gấp gáp, đối tượng lý tưởng như thế sao có thể để cho các nàng cướp đi? Không được! Nhất định mình phải dành trước các nàng mới được!
“Bạn học này!”
Kì Hạnh Chi đột nhiên bị giọng nam đột ngột xuất hiện bên cạnh làm cho giật bắn mình, đờ đẫn quay đầu lại thì đã thấy cái phiếu cơm kia đang đứng ở bên người, dùng ánh mắt có vài phần xấu hổ mà nhìn cậu.
Anh ta muốn làm gì a? Kì Hạnh Chi hoàn toàn không biết.
Sinh viên này vừa đẹp vừa rất lạnh lùng nga! Nhìn cậu ta trấn định tự nhiên không trả lời mình, có phải hình như đang tức giận hay không?
Mục Sam hoàn toàn không biết bản chất ngu si của Kì Hạnh Chi, bị vẻ ngoài cao nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho hoảng sợ, trong lòng có chút hối hận vì đã gọi cậu, nhưng mà mấy nữ sinh ngồi bên cạnh cậu ta cứ rì rầm bàn tán, thật sự rất ảnh hưởng đến kỷ luật lớp học!
Là một thầy giáo, anh không thể không lại đây nhắc nhở một chút. Xuất phát từ tôn trọng phụ nữ, đành phải giả vờ gọi nam sinh này để ngăn mấy cô bé kia lại.
Kì Hạnh Chi đột nhiên bị gọi thì rất sửng sốt, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, cái miệng hoàn toàn không cần đến đầu óc chỉ huy liền thốt ra,“Anh, phải làm bạn trai của tôi!”
Trước khi con heo ngốc này có phản ứng khác, trong bụng còn âm thầm may mắn: cuối cùng mình cũng giành tỏ tình được trước!
————————
Cái chương này tốn nhiều công sức của ta wá, cái máy của ta bị điên rùi, cứ chừng 30′ là tự restar lại =.= mà cứ quên lưu bài hoài nên ta đánh lại bài này cả chục lần rầu đóa T.T cứ đánh được 1 đoạn là phải save, nhưng mà dù sao cũng phải đánh lại một khúc, cứ liên tục như vậy 2 ngày nay rầu, hix TT_TT