Chén Trà Của Anh Chàng Đen Tối

Chương 3: Chương 3: Phấn Đấu Vì Sự Nghiệp Của Chủ Nghĩa Cộng Sản




Sau khi đưa công chúa ma giáo về nhà, Phương Tử Kiển lại đến một quán bar mới khai trương. Quán bar này là do Trương Lỗi - một thằng bạn cùng lớn lên trong đại viện với anh mở. Trương Lỗi đã đầu tư trên trăm vạn để phát triển tụ điểm ăn chơi này. Gã Phương Khôn luôn thích chơi bời tự dưng lại từ chối lời mời của Trương Lỗi vì lý do khó chịu. Xem ra vết thương cô bé Sở Phàm gây ra cho tâm hồn và thể xác của play boy Phương Khôn không nhẹ chút nào.

Trương Lỗi thấy Phương Tử Kiển đến thì tiến lên ôm vai anh. Trong quán bar huyên náo, anh ghé vào tai Phương Tử Kiển nói: “Bông hoa cảnh sát mà thằng anh em này mới theo đuổi mang vài cô bé đến đây chơi, được ghê, rất hoạt bát.” Nói xong, anh liền kéo Phương Tử Kiển vào lô riêng No.1.

Phương Tử Kiển vừa vào phòng đã phát hiện anh đều gặp qua. Họ là bốn cô bé nhóm Sở Phàm ở Thủy Thiên Nhất Sắc chiều nay.

Dưới sự giới thiệu của Trương Lỗi, Phương Tử Kiển biết bông hoa cảnh sát gọi Lý Khả Khả, làm kinh doanh là Lưu Khiết, làm cô giáo là Kiều Kiều. Sau khi Trương Lỗi giới thiệu Phương Tử Kiển cho bốn cô, Phương Tử Kiển thấy Sở phàm và Lý Khả Khả có vẻ giật mình.

Sở phàm chỉ ngơ ngác gọi một tiếng: tổng giám đốc Phương. Lý Khả Khả còn khéo hơn, nói thẳng: “Tổng giám đốc Phương, Sở Phàm nhà em mới đến quý công ty, nó làm ở phòng Tài chính. Phiền anh chỉ bảo thêm nha!

Cô ngốc Sở Phàm tự nhiên phun ra một câu: “Sao nghe giống mẹ tao vậy hả!”

Nhờ Lý Khả Khả giới thiệu thêm, Lưu Khiết và Kiều Kiều mới biết Phương Tử Kiển là lãnh đạo trực tiếp của Sở Phàm. Lưu Khiết nói một câu: “Chào tổng giám đốc Phương! Phó tổng giám đốc Phương đâu?”

Vẻ mặt cô ngốc Sở Phàm khi nghe xong câu này biến thành dữ tợn.

Sau khi hoàn thành màn giới thiệu sơ lược, mấy người bắt đầu bước tiếp theo là ca hát, uống rượu và khiêu vũ.

Khi Trương Lỗi làm công tác đón khách, Sở Phàm kéo Lý Khả Khả vào WC, nhỏ giọng hỏi: “Mày quen Trương Lỗi không lẽ cũng là tổ chức sắp đặt!”

“Không phải, kể cho mày nha. Hôm đó, sau khi anh ta lái xe bắn lên tao ướt nhẹp, anh ta thành khẩn đề nghị bồi thường, rồi tiến thêm một bước làm quen. Việc này thì mày biết cả rồi. Chẳng qua anh ta vừa mới nói với tao, anh ta đợi nhiều ngày mới có cơ hội, cố ý lái xe qua vũng nước.”

“Chết, Phương Tử Kiển đẹp trai hơn ảnh chụp. Lúc ở Thủy Thiên Nhất Sắc tao không cả nhận ra. Ông chủ Cao mà biết chắc giết tao mất.”

“Phàm Phàm, đầu óc mày nhảy sang chuyện khác nhanh nhỉ. Phương Tử Kiển chính xác có đẹp trai hơn ảnh chụp. Chỉ nhìn ảnh trong hồ sơ đúng là không nhận ra người thật. Xem ra trang bị cho paparazzi của công an cần phải đổi, kỹ thuật cũng cần nâng cao.”

“Hết cách rồi, kinh phí eo hẹp mà. Trợ cấp đi công tác nửa năm tới còn chưa trả đâu.”

“Cho nên hiện tại mày thoải mái nhá. Tiền lương của công ty Cao Lợi cho mày còn cao hơn lương công chức.”

“Đúng vậy, không so sánh thì không biết, công ty tư nhân của người ta giờ giấc nghiêm ngặt, làm ngoài giờ đảm bảo có “phí tăng ca”, không khất nợ tiền lương của người lao động.”

“Nhân viên chứ!”

“Như nhau cả, đều là góp một viên gạch cho chủ nghĩa xã hội khoa học, đều phấn đấu vì sự nghiệp của chủ nghĩa cộng sản.”

“Chúng ta nói lan man quá rồi thì phải? Đi ra mau không bọn họ sinh nghi. Hôm khác sang nhà tao nói chuyện.”

Hai người trở về chỗ ngồi, tiếp tục hoạt động giải trí của bốn chị em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.