Chén Trà Của Anh Chàng Đen Tối

Chương 14: Chương 14: Phương Khôn Hiểu Biết[1]




Không lâu sau, giao thông đã được khơi thông, trong giờ cao điểm mọi người tan tầm thế mà cô bé Sở Phàm thành công bắt được một chiếc taxi. Playboy Phương đại thiếu gia vừa thầm mắng hiệu suất của cao của cảnh sát giao thông thời nay vừa theo Sở Phàm lên xe.

Khó có cơ hội ở chung một cách hòa bình như vậy, Phương Khôn sẽ không bỏ qua, sau khi lên xe, anh nói với Sở Phàm: “Hôm nay em cũng đủ mệt rồi, chúng ta tìm chỗ nào nhét đầy bụng rồi anh lại đưa em về nhé!” Nói xong, không để Sở Phàm trả lời đã bảo tài xế taxi điểm đến.

Sở Phàm theo gót Phương Khôn đi vào một ngõ nhỏ, quanh co lòng vòng một lúc thì tới một dãy nhà tập thể nằm lọt trong bốn bức tường, trong sân khu, dưới bóng dàn cat’s claw/ trảo đằng[2], có ba dãy bàn đã kín người ngồi. Với tác phong ngày thường của Phương Khôn, Sở Phàm không ngờ anh sẽ đưa cô đến một nơi hang cùng ngõ hẻm thế này. Chủ quán vừa thấy Phương Khôn thì đã nhiệt tình như làm bán hàng đa cấp, kéo tay Phương Khôn, mang hai người vào trong nhà. Sau khi vào nhà, Sở Phàm phát hiện gian phòng này không giống phòng dùng để đón khách hàng mà giống phòng gia đình nhà chủ dùng.

Đợi chủ quán đi xuống chuẩn bị đồ ăn, Sở Phàm mở miệng cười: “Bây giờ người ta cần gì cũng có à, chỉ sợ ghế lô bố trí như trong nhà này thu của anh không ít ‘phòng phí’ đi!”

Phương Khôn trả lời với vẻ mặt đứng đắn khó có được: “Em đừng hiểu lầm, đây không phải ghế lô gì cả, là của nhà chủ quán vẫn dùng. Bình thường không để khách hàng vào đâu.” Thấy sự nghi hoặc của Sở Phàm, Phương Khôn tiếp tục giải thích: “Vợ của chủ quán bị liệt chỉ nằm trên giường, vì chăm sóc vợ nên chủ quán không thể công tác, không có tiền đóng học phí cho con. Thằng nhãi đó cung thông minh, không ra hè phố đánh giày cũng không đi quán ăn rửa bát, nó biết làm thêm cũng phải kiếm công việc có giá trị nên chạy đến chỗ tụi anh xin làm thêm hè. Lúc ấy anh với Phương Tử Kiển vừa mở công ty, cần gấp người, thấy nhóc đó cũng khá nên dùng luôn. Sau anh với Phương tử Kiển biết hoàn cảnh gia đình nó nên giúp một chút.”

“Tôi thấy công việc kinh doanh của quán này cũng được mà, lo cho sinh hoạt gia đình chắc hẳn không vấn đề đi!”

“Quán này cũng mở chưa lâu. Lúc ấy để cảm ơn bọn anh, chủ quán mời bọn anh về nhà ăn cơm. Không ngờ tay nghề của chú ấy cũng không tệ, nên mới nói chủ ý này cho chú, làm một quán nhỏ, vừa có thể chăm sóc vợ, lại còn kiếm thêm thu nhập.

Sở Phàm không ngờ thì ra Phương Khôn cũng là một thanh niên tốt thích giúp đỡ người khác, cười cười, cô nói: “Không cần phải nói, sau đó công tác tuyên truyền cho quán nhỏ này chắc chắn do các anh làm. Không ngờ các anh cũng là những đồng chí tốt, thích giúp đỡ người khác.”

“Không sai nha, cô nhóc con không ngốc như anh tưởng.”

“Phó tổng giám đốc Phương, tuy từ bé đến lớn tôi chưa có thành tích nào để cha mẹ được mở mày mở mặt, nhưng cũng không có giáo viên nào từng chê tôi ngốc.”

“Thời gian tan tầm, em gọi anh Phương Khôn là được rồi, nếu không thì gọi ‘anh Phương’ cho anh nghe chút nào.”

“Vậy không được, dù sao anh cũng là lãnh đạo của tôi.”

Khi Phương Khôn vẫn muốn tranh cãi, chủ quán đã bưng đồ ăn lên rồi.

Ngửi được mùi thơm của thức ăn, Sở Phàm sớm chờ không kịp, vừa cầm đũa liền hô: “Bắt đầu thôi.”

Nhìn vẻ tham ăn của Sở Phàm, Phương Khôn thấy đặc biệt ấm áp.

Ăn xong, ra đến đầu ngõ nhỏ, xe của Phương Khôn đã đậu ở đó rồi. Sở Phàm thầm nghĩ, làm ông chủ thật tốt, sai khiến người khác làm chân chạy thật tiện lợi.

“Anh kêu lái xe mang xe đến đây, túi xách của em còn ở trong xe anh đó. Lên xe đi!” Nói xong Phương Khôn lịch sự mở cửa xe cho Sở Phàm.

Thấy Phương Khôn nói thế, Sở Phàm mới phát hiện thì ra túi xách của cô không ở trên người cô.

Đến cửa hoa viên Hải Thiên, Phương Khôn lại lịch sự xuống xe, mở cửa xe cho Sở Phàm.

Sở Phàm nói với Phương Khôn: “Phó tổng giám đốc Phương, hôm nay phải cảm ơn ngài rồi!”

“Đã nói rồi đừng khách sáo mà, đây là khởi đầu tốt cho việc cải thiện mối quan hệ giữa chúng ta. Hôm nay em cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Sở Phàm cười thân thiện với Phương Khôn, nói byebye rồi xoay người rời đi.

Phương Khôn thấy vẻ cười ngọt ngào của Sở Phàm thì rất muốn tiến lên hôn một cái. Nhưng anh nghĩ cô bé này không giống những người phụ nữ khác, thật vất vả mới cải thiện quan hệ được đôi chút, anh liền cố đè nén cảm xúc, nhủ với mình nhất định phải từ từ,…

Thẳng đến lúc bóng dáng Sở Phàm khuất hẳn, Phương Khôn mới lên xe rời đi, hoàn toàn không chú ý tới chiếc “Passat”[3] đậu ở gần đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.