Sáng sớm, Thích Phi Tuyết thức dậy liền vội vàng chạy đến phòng tập của Đại học Thể thao để đi phỏng vấn. Sau khi xuống xe, cô lấy điện thoại di động ra nhìn, quyết định đi con đường tắt để tiết kiệm thời gian. Con đường nhỏ này dẫn thẳng đến cổng Tây của Đại học Thể thao.
Đại học Thể thao Bắc Kinh nằm kế bên Học viện Sân khấu kịch Bắc Kinh, hai trường chỉ cách nhau một con đường rợp bóng cây. Mạch Yến và hai người trợ lý né tránh đám phóng viên vây trước cổng chính Học viện Sân khấu kịch, xuống xe định tiến vào trường theo lối cổng Tây. Hôm nay, cô đến vì buổi casting cho bộ phim truyền hình mới “Cách cách - Công chúa hòa thân”, không biết tin tức bị tiết lộ từ đâu, dẫn đến phóng viên vây đuổi chặn đường. Cô đeo kính râm, quấn nhẹ vài vòng chiếc khăn lụa trên cổ che đi gương mặt, khó chịu quan sát bốn phía. Đột nhiên, ánh mắt bắt được bóng dáng cao gầy của cô gái đằng trước đang đi tới: làn da trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, nét mặt thanh tú, bộ dạng vội vàng, dường như có một loại nhiệt huyết độc đáo của người trẻ tuổi.
Mạch Yến từ từ tháo kính râm xuống, nhìn cô gái từ xa tới, nheo mắt lẩm bẩm: “Là mầm non tốt...”
Người trợ lý bên cạnh nghe thấy lời cô, cũng theo ánh mắt nhìn qua. Cô gái ăn mặc rất kín đáo, thậm chí có chút mộc mạc, nhưng không thể phủ nhận rằng khuôn mặt thực sự rất đẹp. Anh cẩn thận hỏi: “Tôi đi hỏi một chút?” Mạch Yến khoát tay, bước về phía cô gái.
Mắt thấy cũng sắp tới nơi, đột nhiên trước mặt bị một người phụ nữ có khí chất hoà nhã chặn đường, Thích Phi Tuyết dừng bước, hơi hơi nghiêng người né tránh, lại nghe thấy người phụ nữ nói: “Tôi là Mạch Yến. Em có điều kiện tốt, không biết có hứng thú quay phim truyền hình không?”
Thích Phi Tuyết có chút lờ mờ nhìn cô ấy, quay phim truyền hình? Kẻ lừa đảo? Cô cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt, lắc đầu nói: “Tôi không có nhu cầu, cám ơn.*
Nói xong liền chuẩn bị lách người đi qua, Mạch Yến đột nhiên đưa tay ngăn cô lại, một cánh tay kia đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, em có thể sẽ hiểu.”
Thích Phi Tuyết cau mày, nhìn vào tấm danh thiếp trong tay người phụ nữ, ánh mắt dần chuyển sang trên gương mặt của người phụ nữ. Cô ấy trông đại khái ở độ tuổi 40, nhưng do được bảo dưỡng thoả đáng nên trên mặt gần như không có nếp nhăn. Cô ấy lúc này đang mỉm cười với cô, nhưng trong ánh mắt lại mang ý tứ đánh giá, loại ánh mắt này khiến cô có phần không thoải mái. Thích Phi Tuyết nhẹ liếm môi dưới, thấy cô ấy kiên trì muốn đưa danh thiếp cho mình, từ từ vươn tay ra nhận.
Mạch Yến thấy cô nhận danh thiếp, tiếp tục hỏi: “Em là sinh viên Đại học Thể thao à? Chuyên ngành gì? Bộ phim truyền hình mới của chị còn thiếu nhiều vai diễn, hôm nay quay phim thử, em có thể tới thử xem.”
Thích Phi Tuyết lắc đầu: “Em không phải sinh viên Đại học Thể thao, cám ơn chị cho em cơ hội, nhưng em chưa nghĩ đến việc quay phim truyền hình. Bây giờ em còn có việc, tạm biệt!”
Mạch Yến nghe cô nói không nghĩ đến chuyện quay phim truyền hình, có chút tiếc nuối nhìn cô, nói: “Em có điều kiện rất tốt, nếu từ chối thì quả thật rất đáng tiếc.”
Thích Phi Tuyết cất danh thiếp vào túi, gật đầu, giọng nói không thay đổi: “Cảm ơn chị! Nhưng hiện tại em thật sự có việc gấp.” Nói xong, khẽ gật đầu với Mạch Yến, liền đi vòng qua người cô ấy, hướng tới cổng Tây của Đại học Thể thao.
Mạch Yến nhìn bóng lưng Thích Phi Tuyết rời đi, có chút thất vọng lắc đầu. Một lúc sau, cô đeo mắt kính, lạnh nhạt nói: “Đi thôi!”
Thích Phi Tuyết vào khuôn viên trường, dưới sự hướng dẫn của người khác, cô đến phòng diễn tập được đề cập trong thông báo tuyển dụng. Nhưng toàn bộ phòng diễn tập đều trống không, cô hơi nghi hoặc nhìn xung quanh, lấy di động ra nhìn thời gian. 9 giờ 10 phút, cô hơi ảo não thở dài, đến muộn rồi! Nhưng cũng không đúng, chẳng lẽ tất cả cuộc phỏng vấn đều kết thúc chỉ trong 10 phút?
Khi còn đang tự hỏi, bên cạnh truyền tới giọng hói: “Bạn tới tham gia đội cổ vũ bóng rổ phải không?”
Cô quay đầu lại, thấy một nữ sinh tóc ngắn đứng đằng sau. Cô gật đầu: “Có thể mình đến trễ, không có ai cả.”
Nữ sinh kia đi tới mở cửa, vừa nói: “Phòng tập này buổi sáng có việc khác. Mấy bạn đến ứng tuyển thì chuyển sang sân bóng rổ bên trong khuôn viên cũ. Bây giờ bạn nhanh chạy qua đó đi.”
Thích Phi Tuyết gật đầu cám ơn, liền chạy về hướng cô gái chỉ. Khuôn viên cũ ban đầu của Đại học Thể thao Bắc Kinh có hai trạm xe buýt. Năm 2000, sau khi hoàn thành khuôn viên mới, tất cả giáo viên và học sinh chuyển đến trường mới. Khuôn viên cũ đã được tạm hoãn, dùng cho vài đội có chút chuyên nghiệp huấn luyện. Câu lạc bộ bóng rổ Red Steel Bắc Kinh đã thuê sân bóng rổ trong khuôn viên cũ để huấn luyện đội viên. Đợi khi Thích Phi Tuyết đuổi tới, thấy còn vài cô gái đang đứng chờ bên ngoài địa điểm, cô lặng lẽ đi qua theo đội ngũ, sau khi lấy số thứ tự thì đi vào sân huấn luyện. MeoWiWi
Bên trong sân bóng rổ, ánh sáng trên đỉnh sân vận động đều sáng, địa điểm dường như không khác gì ngoài trời. Sàn sân vận động rộng thoáng cũng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, làm nổi bật các nữ sinh mặc đồ bóng bẩy và sành điệu càng thêm sống động và xinh đẹp hơn.
Mấy nữ sinh đều tới tham gia ứng tuyển vào đội cổ vũ cho đội bóng rổ. Mặc dù phong thái khác nhau, nhưng mọi người đều trang điểm thật xinh đẹp và ăn mặc trau chuốt, đứng tụm năm tụm ba vây quanh sân, líu ríu nghị luận về các cầu thủ đang chạy trên sân.
Thích Phi Tuyết vừa bước vào cửa, cô đã bị choáng váng vì tình huống này. Cô có một chút mông lung —— sao nhiều người vậy?
Cô cẩn thận tránh đám đông, đi vào một chút. Cô nàng nữ sinh bên cạnh nhìn cô trên dưới một phen, tầm mắt dừng lại trên áo phông rộng màu hồng nhạt của cô, nhìn chằm chằm vào hình nhân vật nhảy múa trước ngực cô trong hai giây, trong ánh mắt viết rõ hai chữ: ghét bỏ.
Thích Phi Tuyết im lặng đứng bên sân, nhìn các cầu thủ bóng rổ vẫn đang tập luyện. Ánh mắt cô nhanh chóng rơi xuống trên người Lạc Tịch, chàng trai mở rộng hai chân, hai tay ôm bóng đặt trước ngực. Mắt tập trung vào quả bóng rổ trong tay, rồi mạnh mẽ ném quả bóng lên, quả bóng bay thẳng lên, anh cũng ngước nhìn quả bóng rổ, cơ bắp tay, vai, cổ căng thẳng, những đường cong bắp thịt có một loại sức mạnh thật đẹp. Bóng rơi xuống, anh bình tĩnh khụy chân, đồng thời tiếp được bóng.
Theo động tác anh bắt được, Thích Phi Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh tiếp tục lặp lại hành động này, chỉ khác ở chiều cao ném bóng rổ từ thấp đến cao, cao đến thấp.