Đồng Húc Hòa không nghĩ tới Đường Tắc An nhanh như vậy tìm đến mình, cô còn không có kịp sửa sang lại tâm tình của chính mình.
Sắc mặt cô tái nhợt, kích động nhìn anh, lại không biết nên nói cái gì.
Đường Tắc An sắc mặt so với cô còn tái nhợt hơn, ánh mắt anh tràn
ngập tơ máu, cằm cơ hồ dã lâu không cạo râu, cả người như là từ địa ngục đi ra, tiều tụy chật vật.
Ba ngày, suốt bảy mươi hai giờ, anh cơ hồ không ăn không ngủ, như người điên đi nơi nơi tìm cô.
Cuối cùng, anh thuê ba người thu thập tin tức (kiểu như thám tử), bày ra thiên la địa võng, rốt cục tra ra cô ở trong này, ở nơi yên nghỉ của cha mẹ cô.
Năm đó, tro cốt của vợ chồng Đồng Định Hưng, chính là thả tại ngọn
núi này, mà nơi này cách thôn Nghênh Hi chỉ có một đoạn đường, Đồng Húc
Hòa tựa hồ là từ Đài Bắc bao một chiếc tắc xi đi đến nơi này.
Một chuyến, tắc xi đã sớm xuống núi, cô một mình ở lại nơi rét lạnh
khiến người cảm thấy lạnh lẽo này, tựa hồ không có ý định rời đi……
“Vì sao phải đi? Vì sao không hỏi anh?” Anh đi bước một hướng đến
cô, cách cô hai bước thì dừng lại để chừa một khoảng cách, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn thê lương cùng hai mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô, ngực tràn lên chua xót cùng đau lòng.
Ba ngày này, cô là như thế nào chống đỡ được? Cô đang suy nghĩ cái gì? Cô tính sẽ làm gì?
“Em…… Nên hỏi như thế nào?” Cô run giọng nói. Vì sao nên hỏi? Không
hỏi, cũng đã đoán được đáp án. Không hỏi, cũng đã đủ khóc đến gan ruột
đảo lộn.
“Trực tiếp hỏi, không cần trốn, không cần trốn, em muốn biết, anh
toàn bộ đều sẽ nói cho em.” Anh nói nhanh. Anh không trốn, lại đổi thành cô muốn chạy trốn.
Con người thật sự rất yếu ớt, đối mặt thống khổ khi, thà rằng lựa chọn trốn tránh……
“Nhưng là em cũng không muốn biết, một chút cũng không muốn biết……” Cô lùi về phía sau từng bước.
“Sự ngờ vực vô căn cứ so với chân tướng tồi tệ lại càng dễ dàng đả
thương em, em chẳng lẽ vẫn muốn sống ở trong ngờ vực vô căn cứ không
minh bạch sao?”
“Đây là tự do của em……”
“Húc Hòa, hãy nghe anh nói……” Anh không thể để cô né tránh, nếu
không cô cùng anh, vĩnh viễn bị giam trong thống khổ, miệng vết thương
kia sẽ ngày một lan ra.
“Không! Em không nghe!” Cô trừng lớn mắt, kinh hãi kêu.
“Đúng như em đã xem được, em đã nghe được, cùng với những gì em suy
đoán, là anh, người tạo ra tai nạn xe cộ mười năm trước chính là anh.”
Anh chặn lời cô, trực tiếp thừa nhận.
“Không cần nói! Em không muốn nghe! Không muốn nghe!” Cô che lại lỗ tai, kêu khóc thảm thiết.
“Em phải nghe, bởi vì em là người duy nhất sống sót của nhà họ Đồng, anh nói cho em biết ai đã hại em mất đi hết thảy, là ai…… Đem em biến
thành như ngày hôm nay……” Anh tiến lên kéo tay cô ra, đau kịch liệt, gầm nhẹ.
“Đừng chạm vào tôi! Anh là hung thủ!” Cô đẩy anh ra, uất hận la hét.
Anh giống như bị đánh một cái tát, đứng thẳng bất động.
Theo trong miệng cô nói ra “Hung thủ”. Hai chữ này, so với dằn vặt lương tâm còn đau đớn hơn.
“Vì sao là anh…… Vì sao…… Anh lại làm loại sự tình này……” Cô nhìn vẻ mặt bị thương của anh, tâm cứng lại, yêu hận đan xen, lệ rơi đầy mặt.
“Thực xin lỗi……” Anh gục đầu xuống, vô cùng áy náy.
“Hiện tại mới nói thực xin lỗi, có ích lợi gì? Hết thảy…… Đều đã tạo thành……” Cô khóc nói.
“Chúng ta trước xuống núi đi! Xuống núi nói sau, nơi này rất lạnh,
em sẽ chịu không nổi……” Anh không muốn cùng cô ở nơi này nói chuyện, anh sợ, nếu cảm xúc của cô nhất không khống chế được, tùy thời nhảy xuống
dưới……
“Tôi không đi.” Cô tới nơi này…… Là hướng cha mẹ sám hối, sám hối cô đã yêu thương hung thủ giết bọn họ.
Cô sám hối…… Cho dù sau khi biết chân tướng đáng sợ này, lại vẫn như cũ yêu anh……
“Húc Hòa, đừng như vậy……”
“Tôi còn có chuyện……Cần nói với cha mẹ…… Phải nói cho bọn họ biết……
Tôi đã tìm được người hại chết bọn họ…… Nhưng…… Cũng yêu thương người
này…… Vì yêu hắn nên không biết như thế nào hận hắn……” Cô nói xong lại
nghẹn ngào khóc nức nở.
Anh rung động thật mạnh, tâm đau đến không thở nổi.
“Bọn họ nhất định sẽ rất tức giận…… Nhất định đối với tôi thực thất
vọng…… Ô…… Tôi thật kém cỏi…… Thật vô dụng……” Cô khóc run lên như sắp
ngã, cuối cùng quỳ rạp xuống đất.
“Húc Hòa!” Anh nghĩ đi đến đỡ cô, lại bị cô chặn lại.
“Đừng tới đây! Anh cách xa tôi một chút……” Cô trừng mắt hai mắt đẫm lệ.
Anh dừng lại, đau lòng nhìn cô.“Bọn họ sẽ không trách em, người làm
sai là anh, là anh cố tình đi tìm em, là anh tự mình chủ trương nhận
nuôi em, nếu anh không mang theo em xuống núi, nếu chúng ta không có
sinh hoạt cùng nhau, sẽ không……”
“Đúng vậy…… Đều là anh…… Anh vì sao muốn tới thôn Nghênh Hi? Vì sao
muốn tới tìm em? Vì sao không đem chuyện này làm phai nhạt đi? Như vậy,
anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, sự việc này…… Liền vĩnh viễn chính là
ngoài ý muốn……” Cô ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, lẩm bẩm.
Có khi, mọi người muốn cũng không phải chân tướng, bọn họ muốn,
chính là cái có thể làm cho chính mình nhận ra, như vậy là đủ rồi.
“Nếu, ngày đó không gặp em ở trong rừng cây kia, anh sẽ không đi
điều tra mọi chuyện của em, sẽ không biết thân phận của em, sẽ không cảm thấy áy náy mà muốn chiếu cố em……” Có lẽ hết thảy đều là sự ấn định của số phận.
Ngày đó ở trong rừng cây gặp gỡ bất ngờ, nay hồi tưởng, chỉ cảm thấy kỳ diệu.
Nếu không phải thượng đế an bài, vì sao bọn họ sẽ ở nơi đó gặp nhau?
“Anh cùng tôi ở chung một chỗ, chính là thương hại tôi? Chính là muốn được tha lỗi sao?” Cô đột nhiên hỏi.
“Ngay từ đầu, đúng vậy, anh là vì muốn giảm bớt cảm giác tội ác mới
nhận nuôi em, chiếu cố em, nhưng là sau lại…… Sau lại lại kìm lòng không được đi yêu thương em…… Yêu đến ngay cả chính mình cũng không thể khắc
chế, biết rõ không thể, lại dừng không được, biết rõ như vậy sẽ chỉ làm
chúng ta càng thống khổ, nhưng là…… Dù khổ, vẫn muốn yêu em……” Anh nói
hết khúc mắc nội tâm, không hề che dấu bất cứ tình cảm gì.Dù khổ, anh vẫn muốn yêu cô……
Nghe lời nói thâm tình của anh, nước mắt của cô tuôn rơi như đê vỡ.
Anh là thật sự yêu cô! Thật sự thực yêu cô……
Cô làm sao lại không tin chứ?
Nhưng mà, bọn họ càng yêu nhau, cô liền càng hận chính mình, hận
chính mình không thể hận anh, hận chính mình không thể không thương anh, cứ như vậy đi xuống, cô nhất định sẽ điên mất……
“Không cần nói, càng yêu nhiều, càng không giảm bớt được tội lỗi của chúng ta……” Cô khóc nức nở.
“Em không có tội, Húc Hòa. Người có tội là anh, em muốn anh làm như
thế nào, em cứ nói, có lẽ thời hạn truy tố đã qua, nhưng nếu em muốn anh sẽ đi tự thú……” Anh thà rằng cô đem hết thảy đỗ tội lỗi đổ lên trên
người anh, cũng không cần cô tự trách.
“Tự thú? Anh hiện tại đi tự thú có ích lợi gì? Cha mẹ tôi có thể sống lại sao?” Cô tức giận nói.
“Như vậy, anh nên làm như thế nào? Em nói cho anh biết.” Anh nhíu mi, chờ đợi cô xử lý.
“Anh cái gì cũng không cần làm, anh đi đi!” Cô lau đi nước mắt, nản lòng thoái chí nói.
“Em muốn anh đi? Vậy còn em? Em tính ở trong này làm cái gì?” Anh nghiêm nghị nhìn thẳng cô.
“Tôi muốn ở trong này…… Yên lặng một chút…… Suy nghĩ một chút……” Cô quay đầu, không nhìn hắn.
“Em hãy cùng anh xuống núi, tại đỉnh núi nhiệt độ không đến ba độ, em sẽ bị đông cứng mà chết mất!” Anh thấp giọng.
“Đông chết…… Cũng không sai, nghe nói sẽ không cảm thấy đau, giống như đang ngủ thôi……” Cô nói giống như đang nói mê.
Anh sắc mặt đại biến, tiến lên trước, nắm lấy tay cô kéo đi.
“Em đang suy nghĩ cái gì? Anh không cho phép em như vậy, theo anh trở về.” Anh cường thế kéo cô hướng xe anh đi đến.
“Không cần! Anh buông! Tôi không đi xuống!” Cô giãy dụa thét chói tai.
Anh xanh mặt, đơn giản đem cô khiêng lên, quăng vào bên trong xe,
lại nhanh chóng ngồi vào vị trí điều khiển, đem cửa xe khóa lại.
“Đường Tắc An! Tôi muốn xuống xe! Thả tôi xuống!” Cô phát cuồng liều mình đưa tay đánh anh.
Anh nhanh chóng chế trụ cổ tay nàng cô, không cho cô lộn xộn.
Cô cúi xuống, hung hăng cắn hướng tay anh.
Anh lẳng lặng bất động, chờ cho cắn cái đủ.
Vài giây sau, cô ngẩng đầu, nhìn trên tay anh có hai dấu răng rõ rệt lại có cả máu, rốt cục không thể làm gì.
“Tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh……” Cô lớn tiếng khóc rống lên, điên cuồng gào thét.
“Hận đi! Dùng sức hận anh đi!” Anh thân thủ đem cô ôm chặt lấy, hốc mắt cũng đỏ.
Cô ở trong lòng anh khóc, không ngừng run, khóc thật tuyệt vọng.
Như thế nào, hận thế nào? Cô là như thế yêu anh, cho dù biết anh là
hung thủ, cho dù biết anh giấu diếm cô sự thật, cũng không làm giảm đi
tình yêu của cô đối với anh.
Cho nên, người thực sự không thể tha thứ được, là cô, cô thực xin lỗi cha mẹ, cô, mới là người nên bị trừng phạt……
Không biết qua bao lâu, lệ của cô ngừng chảy, anh mới phát động xe, hướng xuống núi.
Trên đường, hai người trầm mặc, không khí lạnh như băng.
“Sau khi xuống núi, anh vẫn nên thả tôi đi đi, chúng ta…… Không nên ở cùng một chỗ……” Cô nhìn phía trước, đờ đẫn nói.
“Rời anh đi…… Em sẽ vui vẻ, hạnh phúc sao?” Anh hỏi.
“Sẽ không hạnh phúc, có lẽ sẽ càng thống khổ……”
“Nếu như vậy, anh và em vẫn nên sống cùng nhau.”
“Anh muốn sống cùng tôi? Thật vậy chăng? Vô luận tôi sẽ làm gì?” Cô
quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia hoang mang quái dị.
“Đúng.”
“Nếu tôi nghĩ đi tìm chết thì sao?” Cô không hề chớp mắt nhìn thẳng anh.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên nở nụ cười, cười đến không hề vướng bận.
“Vậy cùng nhau chết đi!” Nói xong, anh nhấn mạnh ga, hai tay buông tay lái.
Cô kinh hãi, không nghĩ tới anh thật sự muốn chết cùng cô!
Anh…… Cũng giống như cô, thống khổ đến mức muốn giải thoát sao?
Hoặc là, từ đầu tới cuối, Đường Tắc An mới là người đáng thương nhất……
Phía trước bên trái mới là đường, xe lại thẳng tắp phía trước mà
phóng đi, mắt thấy xe sẽ vọt vào sơn cốc, Đường Tắc An vẫn là quyết tâm
bất động, cô đột nhiên sợ hãi, lý trí trỗi dậy, hoảng sợ kêu to:“Không
–”
Thân thủ xoay lại tay lái, vội vàng chuyển hướng sang bên trái, lại bởi vì dùng lực quá mức (tức là xoay tay lái quá lớn), toàn bộ xe hướng đến vách núi bên trái, va đập thật mạnh làm cho hai
người trong xe bị va chạm kịch liệt, xe thậm chí còn ma sát với vách núi một lúc mới dừng lại.
Cô một trận choáng váng, đầu tựa hồ va vào cái gì mà đau đớn không
thôi, lòng vẫn còn sợ hãi ngẩng đầu, đang muốn hỏi một chút Đường Tắc An có hay không bị thương, liền rõ ràng phát hiện anh đã té xỉu ở vị trí
điều khiển xe.
“Tắc An!” Nàng sợ hãi gọi một tiếng, vội vàng cởi bỏ dây an toàn, vươn người ra nhìn anh.
Bên trái đầu anh bị mấy mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, máu không ngừng chảy ra, che kín khuôn mặt bên trái của anh.
“Không…… Không…… Tắc An, anh tỉnh đi, Tắc An……” Cô bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ôm lấy đầu anh, càng không ngừng run.
Gió núi vốn rất lạnh, so với máu bị đông trong giờ phút này lại không lạnh bằng.Cùng một tình cảnh, cùng một phương thức, mười năm trước cô mất đi
cha mẹ, hiện tại, lại mất đi người cô yêu nhất cuộc đời này sao?
Kết quả là, cô lại biến thành một người cô đơn……
“Không…… Không…… Không cần…… Không cần chết! A –”
Cô hối hận, tự trách khóc lóc gào hét, thanh âm thê lương thống
thiết, ở núi rừng yên tĩnh len lỏi vào, nghe lại giống như là Quỷ Hồn
gào thét.
Đường Tắc An bị thương khâu ba mươi mũi, may mắn không có thương tổn nguy hiểm đến thần kinh, bất quá vẫn là nằm viện để tiến một hành kiểm
tra một loạt, xác định có hay không có dấu hiệu não bộ bị chấn động.
Khi người nhà của anh đến bệnh viện, Đồng Húc Hòa vẫn canh giữ ở bên người anh, nhìn khuôn mặt buồn ngủ tái nhợt của anh, cô vừa đau lòng
vừa hối hận, căn bản không muốn lặp lại chuyện không may chỉ trong nháy
mắt giống như trong quá khứ kia, trong lòng cô chân chính không muốn.
Cũng không dám đoán ý tưởng điên cuồng của Đường Tắc An trong lúc đó.
Hai người bọn họ, đều đã chịu đựng nhiều thống khổ, không cần từ
những người bên ngoài mà đi trách móc bản thân, cũng không cần người
khác định tội hộ.
Bọn họ, đã sớm tự mình trừng phạt chính mình, chính là không ai biết.
Cho nên, đủ rồi, giờ đến lúc ra đi!
Mọi việc mười năm trước, nó đã theo thời gian trôi qua, hóa thành yên lặng……
Nhẹ vỗ về mặt anh, cô hy vọng anh có thể an ổn ngủ say, cái gì cũng đều không cần suy nghĩ, để mọi đúng sai đi qua!
“Chúng ta còn sống là tốt rồi, còn thật sự, phải vì chính mình mà sống, cho dù không thể ở cùng một chỗ, cũng có thể yêu nhau.”
Cô cầm tay anh, đem mặt vùi vào lòng bàn tay anh, ôn nhu nói.
Cô đã nghĩ thông suốt, có lẽ cha mẹ sẽ hiểu cho cô, sẽ hiểu tình yêu của cô đối với Đường Tắc An, bởi vì bọn họ đã rõ ràng, anh đối với cô
là thiệt tình, đã trọn lấy cách ôm mọi tội lỗi về mình.
“Có lẽ đến một ngày nào đó, lúc chúng ta có thể trút bỏ gông xiềng
trên mình, hoặc là lúc chúng ta có thể bình thường trở lại, đến lúc đó,
nếu chúng ta còn yêu nhau, ông trời sẽ an bài cho chúng ta gặp lại……” Cô tiếp tục nói.
Đường Tắc An hơi hơi giật mình, nhưng mắt anh vẫn nhắm chặt.
“Em yêu anh, cho nên phải rời anh đi, em không cần trở thành cảm
giác tội ác của anh, nếu không, chúng ta ở cùng một chỗ chỉ có cùng nhau thống khổ, không thể cùng nhau hạnh phúc, điểm ấy anh nhất định hiểu
được, đúng không?” Nói xong, nước mắt của cô lại đầy trong hốc mắt.
Bên ngoài phòng bệnh truyền đến âm thanh ầm ỹ, cô biết đã đến lúc cô phải đi.
“Hẹn gặp lại, Tắc An. Em biết anh có thể tìm được em, nhưng là đừng
tới tìm em, em sẽ sống tốt, cũng sẽ chiếu cố chính mình, không cần lo
lắng cho em……” Thanh âm cô ngang ngạnh, nói xong, đứng lên, nhìn anh một lần, cuối cùng, không đành lòng cúi xuống, ở trên môi anh in lại một nụ hôn thật sâu, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Sau đó, cha mẹ Đường Tắc An đuổi tới bệnh viện, một đống phóng viên
truyền thông cũng tới góp vui, toàn bộ lại lâm vào hỗn loạn nho nhỏ, tất cả mọi người vội vàng hỏi nguyên nhân Đường Tắc An gặp chuyện không
may, hỏi tình trạng hiện tại của anh, nhưng không ai phát hiện, khóe mắt anh, chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ.
Đồng Húc Hòa sẽ không xuất hiện ở đây nữa, cô đi rồi, từ nay về sau sẽ biến mất khỏi cuộc sống của Đường Tắc An.
Năm năm sau…
Đường Tắc An mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, từ lúc sáng sớm đến tối muộn cũng không ngừng làm việc. Bởi vì trở lại chức vị tổng giám đốc
tập đoàn, hơn nữa ở thôn Nghênh Hi, hội quán Thịnh Đường đang vận chuyển làm ăn buôn bán, muốn xử lý mọi chuyện liền càng nhiều càng phức tạp,
bởi vậy ngay cả ngày nghỉ cũng không thể nghỉ ngơi.
Thư ký mới của anh, Lô Lợi thường thường khuyên anh nên vì cấp dưới
suy nghĩ một chút, bởi vì anh một người đi đầu, những người đi sau so
với anh còn vất vả hơn, còn như vậy mỗi ngày phải tăng ca, người đã kết
hôn thì ly hôn, người chưa kết hôn vĩnh viễn không cưới được vợ.
“Tôi nghĩ cậu là chính mình tưởng nghỉ ngơi đi?” Đường Tắc An trừng mắt nhìn nam thư ký trẻ tuổi liếc mắt một cái, hừ lạnh.
Nguyên lai Giang thư ký đã bị chuyển công tác, tuy rằng anh biết
Giang thư ký phía trước có làm điều gì cũng đều muốn tốt cho anh, nhưng
vết rách đã tồn tại, anh không nghĩ gặp lại hắn, vì thế điều hắn đi nơi
khác làm việc, tuyển một thư ký mới.
Chính là, Lô Lợi này so với Giang thư ký còn muốn nhiều lời hơn.
“Tôi là suy nghĩ cho anh a, tổng giám đốc. Anh còn như vậy đem toàn
bộ tâm tư đặt ở công việc, như thế nào có thể yêu đương a?” Lô Lợi lắc
đầu thở dài. Tổng giám đốc đều ba mươi ba tuổi, lại ngay cả đối tượng
cũng không có, thật đáng thương.
“Ai nói tôi không thể yêu đương?” Anh nhíu mi tâm.
“Anh có sao?” Lô Lợi cả kinh nói.
“Có.”
“Ai a? Ở nơi nào? Tôi như thế nào lại chưa thấy qua?” Lô Lợi được đà.
“Ở trong này.” Anh chỉ chỉ ngực.
Lô Lợi sửng sốt một chút, mới thất thố nói:“Tổng giám đốc, nữ nhân hẳn là ôm vào trong ngực, mà không phải đặt ở trong lòng.”
Anh cười nhẹ, lười giải thích.
Căn cứ vào trước kia, anh không muốn cho thư ký can thiệp và cuộc
sống của anh, nhất là đời sống tình cảm, cho nên Lô Lợi cũng không biết chuyện Đồng Húc Hòa.
Mọi việc có liên quan đến cô, chỉ có chính anh mới rõ ràng.
Mở máy tính ra, bên trong có tin gửi đến là ảnh chụp mới nhất cùng
tình hình cuộc sống của cô, những tư liệu báo cáo này, đã giằng co anh
năm năm.
Anh có thể không đi tìm cô, lại không thể không biết cô ở nơi nào,
anh muốn xác nhận cuộc sống của cô có tốt không, có an ổn không.
Hiện tại cô đã hai mươi ba tuổi, năm trước sau khi tốt nghiệp đại học, tại ột khu nhà tiểu học phía nam ở một thôn nhỏ dạy học.
Năm năm nay, cô trở nên càng thành thục, xinh đẹp hơn, tựa hồ đã đi
qua bóng ma trước kia, trên mặt tươi cười ấm áp mà điềm tĩnh.nh nhìn ảnh chụp, miệng cô cười tươi, nhịn không được cảm xúc trong
lòng, tưởng tượng cảm giác đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt cô.
Cô nhớ anh sao?
Còn muốn bao lâu nữa, anh mới có thể đi tìm cô?
Mà anh sắp bị nhớ nhung làm cho tâm suy sụp, không biết còn có thể chống đỡ đến khi nào?
Anh muốn nói cho cô, cô đã không hề làm anh mang cảm giác tội ác,
chính là, cô thì sao? Cô có hay không buông tha xiềng gông trong lòng?
Húc Hòa……
Đây là tên gọi âu yếm nhất trong lòng anh, giống như qua thời gian rất lâu cũng không thay đổi gì.
Không quan hệ, bao lâu anh đều có thể chờ, đợi cho cô nguyện ý nhận
anh, đợi cho cô có thể tha thứ chính mình, đợi cho lòng của cô không còn có bóng ma cùng nỗi thống khổ tại thời điểm kia.
Có lẽ, Thượng Đế sẽ thành toàn cho tình yêu của anh, cho anh một kết cục viên mãn đi?
Có lẽ……
“Tổng giám đốc, nên xuất phát đến sân bay trước, gần đây kiểm an (ở sân bay) rất nghiêm, tốt nhất nên đến sớm một chút.” Lô Lợi gõ cửa nhắc nhở anh.
“Được, kêu lái xe chuẩn bị xe, đi thôi.” Anh chuyển mắt nhìn lại ảnh trên màn hình máy tính, mới đứng dậy mặc áo khoác, rời khỏi văn phòng.
Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, một tháng ở Đài Bắc, giống như là hầm băng, gió lạnh đến thấu xương, làm người ta phải phát run.
Anh mông lung nhìn cảnh sắc ở ngã tư đường, cảm thấy cùng một mùa ở tại đây, liền càng không ngừng được tưởng niệm.
Có thể đã rất lâu rồi, hai tay anh rất muốn đem người nào đó thâm ôm vào lòng, làm ấm chính mình, cho nên tâm tư mới đặc biệt di động đi!
Thở dài, anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế dựa, dù rất muốn ngủ, nhưng không cách nào nhắm mắt được.
Năm năm này, anh cùng với chứng mất ngủ đã trở thành bạn tốt, cho dù là mệt, cũng không thể an ổn đi vào giấc ngủ.
Bởi vì khi nằm ở trên giường, hợp lại trước mắt anh, trong đầu anh
không ngừng xuất hiện hình ảnh của Đồng Húc Hòa, đó là toàn bộ hình ảnh
nửa năm ở chung cùng cô, một lần lại một lần trở lại trước mắt anh.
Thanh âm của cô, ánh mắt của cô, nụ cười của cô, nước mắt của cô, cô ở trong lòng anh ngâm nga (cái lúc oxox đấy *mắc cỡ qá*)…… Là tiếng lòng không ngừng thôi thúc, làm anh phải mở to mắt đến thẳng hừng đông.
Anh có bệnh! Bệnh thật sự nghiêm trọng! Lí Thụy Vân nói như vậy.
Đúng, anh là bị bệnh, mà tên bệnh này, gọi là tương tư.
Yêu có bao nhiêu sâu đậm, tương tư sẽ có nhiều nghiêm trọng, cho nên, anh mỗi khi phát bệnh, liền đặc biệt khắc cốt ghi tâm.
Xe một đường đi thẳng, không bao lâu liền đến sân bay. Anh cùng với
Lô Lợi xuống xe, đi vào đại sảnh sân bay, sau đó giao cho Lô Lợi đi làm
thủ tục xuất cảnh, anh đi đến phòng nghỉ dành cho khách quý nghỉ ngơi.
Đại khái đã gần tết âm lịch, trong đại sảnh sân bay khá là đông
người, anh bước nhanh đi tới phía trước, đi xuyên qua một đám lữ hành,
đột nhiên phía trước xuất hiện hơn mười học sinh tiểu học đi thăm quan,
chặn đường đi của anh.
Anh tránh qua một bên, không muốn phá ngang bọn họ, đột nhiên một
thân hình mảnh khảnh chặt chẽ quặc trụ tầm mắt anh, chân anh dừng một
chút, giống như bị điểm huyệt, rốt cuộc không thể nhúc nhích.
“Cô giáo, có bạn muốn lên toilet!” Một em học sinh trong nhóm hô to.
“Được, chúng ta sang bên đi, đến bên kia tập hợp, từng nhóm một sẽ đi toilet.” Cô giáo tế nhị nói thực êm tai.
Từng nhóm học sinh đều ngoan ngoãn nghe lời chỉ huy của cô giáo, hướng đến bên cạnh dựa vào, vừa vặn đi đến hướng anh.
Anh không có nhường đường, đứng yên tại chỗ, làm cho bọn nhỏ nhất
nhất theo bên anh người đứng lại, sau đó ở phía trước anh chờ cô giáo
cùng đi bước một hướng tới gần anh.
“Thực xin lỗi, có thể nhường đường…… Thực có lỗi…… Nhường đường……”
Cô giáo cúi đầu, có lễ vì chính mình đang hướng người bên ngoài giải
thích.
Anh lẳng lặng đứng yên, nín thở chờ đợi. Ánh mắt nóng lên, tâm cũng nóng bỏng rung động.
Cô giáo rốt cục đi đến trước mặt anh, vẫn cúi đầu muốn xin nhường
đường, thấy anh bất động, ngẩng đầu mỉm cười nói:“Thực xin lỗi……”
Gương mặt đang tươi cười trong khoảnh khắc nhìn thấy anh mà cứng lại.
Thanh âm nhẹ nhàng cũng im bặt.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian năm năm, bừng tỉnh đã cách một thế hệ……
“Đã lâu không gặp, Húc Hòa.” Anh tìm khí lực thật lớn, mới áp chế
được gợn sóng trong ngực, làm cho chính mình có thể bình tĩnh nhìn về
phía cô ân cần thăm hỏi.
Đồng Húc Hòa vẻ mặt có kinh ngạc, có kích động, cuối cùng, hóa thành một chút bình tĩnh mà cậy mạnh.
“Đã lâu không gặp, Tắc An.” Miệng môi cô lại run rẩy.
“Em…… Tốt không?” Anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng hỏi.
“Hoàn hảo, anh thì sao?” Cô cũng nhìn anh, ánh mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh.
“Không tốt lắm……” Hắn giống như đang nói giỡn, nhưng trong mắt lại tràn ngập quyến luyến.
Cô hốt hoảng tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, thuận miệng hỏi lại:“Anh muốn xuất ngoại sao?”
“Đúng vậy, đi Hongkong.” Anh thất vọng rồi, cô, vẫn là không thể đối mặt với anh sao?
“Nga, em mang học sinh đến thăm quan sân bay……” Cô phảng phất tìm không thấy đề tài bèn giải thích.
“Anh biết.” Anh cười khổ.Sân bay chật chội, tựa hồ không phải địa điểm nói chuyện lí tưởng, mà thời gian, cũng không có nhiều.
“Cô giáo!” Các học sinh gọi.
“Nga, các em chờ một chút……” Cô dốc lòng cầu nhóm học sinh không làm ồn, mới quay đầu nhìn anh, có điểm xin lỗi.“Em phải nhìn một chút học
sinh của em……”
“Đi thôi, đi lo việc đi.” Anh gật gật đầu, thông cảm nói.
Cô hướng anh nhợt nhạt cười, lập tức đi hướng học sinh, nhưng là ở nháy mắt khi xoay người, khóe mắt đã nhòa nước mắt.
Anh yên lặng nhìn bóng dáng nhu nhược càng lúc càng xa, một mét, hai mét, ba mét, không ngừng làm tăng khoảng cách với anh, cảm giác giống
như muốn đi ra khỏi sinh mệnh của anh, thoáng chốc, ngực anh căng thẳng, từng bước xông lên phía trước, hô to:“Anh có thể yêu em sao?”
Đồng Húc Hòa phút chốc đứng lại, không có quay đầu.
Ngược lại mọi người xung quanh đều quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.
“Có thể sao?” Thanh âm của anh vừa khàn khàn vừa thê lương bi ai.
Đồng Húc Hòa vẫn như cũ không nhúc nhích, chính là người bắt đầu run rẩy.
“Năm năm, còn chưa đủ sao? Nếu em cảm thấy còn chưa đủ…… Cũng đừng quay đầu, anh sẽ im lặng tránh ra.” Anh thống thiết nói.
Đồng Húc Hòa đưa lưng về phía anh, che miệng lại, không dám làm cho chính mình khóc thành tiếng.
Anh lẳng lặng chờ đợi, chờ cô cho anh một đáp án.
Những người vây xem cũng khẩn trương nhìn bọn họ, chờ xem kết cục.
Một phút đồng hồ trôi qua, cô vẫn như cũ không nhúc nhích, mà sân
bay đã truyền đến tiếng thúc giục từ radio, thúc giục hành khách đăng
ký, cũng thúc giục giờ phút chia ly.
Anh mất mát cúi người, trong lòng hiểu được, cô còn không có chuẩn bị tốt, thời gian của bọn họ còn chưa tới.
Vì thế, anh không hề cưỡng cầu, lui từng bước, trong lòng thương cảm cùng chua xót, chậm rãi tránh ra……
Mọi người vây xem đều đau lòng, không biết nên nói cái gì, ngay cả này nhóm học sinh tiểu học cũng đều không dám tranh cãi ầm ĩ.
Đúng lúc này, Đồng Húc Hòa xoay người, mang theo nước mắt ràn rụa, đối với Đường Tắc An hô:“Anh còn nguyện ý yêu em sao?”
Đường Tắc An ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn cô, trái tim ngừng một nhịp, hô hấp cũng ngừng một nhịp.
Thượng đế a……
“Còn muốn em sao?” Cô nghẹn ngào hỏi.
Khí nóng xông lên hốc mắt anh, anh chạy đến hướng cô, một tay kéo cô ôm vào trong lòng, gắt gao ôm chặt lấy.
“Đúng vậy, anh yêu em, từ năm năm trước đã bắt đầu, liền không thể
ngừng yêu em.” Anh kích động mừng như điên, thanh âm phát run, lệ nóng
quanh mắt.
Cô nhắm lại hai mắt đẫm lệ, người đang ôm chính mình là nam nhân năm năm nay mình mong nhớ ngày đêm, trong lòng cuối cùng có một dòng nước
ấm chảy qua.
Cho chính mình năm năm, nếu anh còn yêu cô……
Cho chính mình năm năm, nếu hai người bọn họ có khả năng gặp lại……
Như vậy, chính là cha mẹ đã nhận lời giãi bày tình cảm của cô.
Như vậy, cô có thể thản nhiên cùng anh ở chung một chỗ.
Giờ phút này, anh thật sự đi đến trước mặt cô, mang theo tâm của anh, tình yêu của anh, tới đón cô……
Cho nên, cô không hề trốn tránh, không hề nao núng, cô rốt cục có thể quang minh chính đại yêu anh!
“Như vậy, liền mang em đi đi!” Cô tựa vào trước ngực anh, vui sướng khóc nức nở.
Anh rung động cố gắng hít thở, cúi người bả đầu chôn ở trên vai cô, thấp giọng nói:“Anh không bao giờ để em rời anh đi nữa.”
Việc tốt đẹp động lòng người này, làm cho những người vây xem cảm
động không thôi, có người vụng trộm lau lệ, có người mỉm cười thở dài,
chỉ có học sinh còn nhỏ là huých nhau cười trộm.
“Chờ một chút cô giáo cùng người kia nhất định lại thân thiết.”
“Vì sao?”
“Bởi vì trong phim kết cục đều là như vậy a……”
Đường Tắc An nở nụ cười, như là cố ý thuận theo này đó đồng ngôn đồng ngữ, cúi đầu hôn Đồng Húc Hòa một chút.
Đồng Húc Hòa ngẩn ra, mặt đỏ đánh anh một cái.
Nhìn cô đỏ bừng mặt, anh rốt cuộc bất chấp đám đông bốn phía, nhịn
không được nâng mặt cô lên, lại một lần nữa thâm tình chân thành tha
thiết hôn cô.
Thanh âm ầm ỹ đều đã đi xa, giờ này khắc này, toàn thế giới chỉ còn
lại hai người bọn họ, không còn cái gì có thể đem bọn họ tách ra, không
còn có người nào có thể ngăn cản bọn họ yêu nhau.
Đi qua cốc đen u ám (cốc trong rừng), là ánh sáng bình minh ngay tại trước mắt, hạnh phúc, vốn không hề xa xôi……HẾT