Theo trên núi trở lại Đài Bắc, Đồng Húc Hòa không có việc gì, nhưng Đường Tắc An lại bị bệnh, bệnh cũng không hề nhẹ.
Liên tục sốt cao ba ngày, cả ngày mê man, đừng nói đi công ty, anh ngay cả xuống giường đều có vấn đề.
Này tình hình nhưng làm Đồng Húc Hòa sợ hãi, cho dù bác sĩ mời đến
đã khám qua, cũng dặn dò, uống thuốc rồi, cô vẫn là lo lắng, cả ngày ở
bên anh, ngay cả trường học cũng không muốn đi.
“Cô không đi, Đường tiên sinh lại càng không cao hứng, cậu ấy mất hứng, bệnh liền lại càng không dễ dàng tốt lên.”
Trần tẩu cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục cô, vì thế, cô vẫn là ngoan ngoãn đến trường học, chẳng qua Đường Tắc An đã mời một người lái xe
khác đưa đón cô, không hề cho Giang thư ký đưa đón một lần nào nữa.
Nhưng cô vừa tan học một chút liền khẩn cấp về nhà, sau khi Trần tẩu rời đi, tiếp nhận chiếu cố Đường Tắc An.
Cho dù ở trường học cả một ngày, nhưng cô một chút cũng không cảm
thấy mệt, bởi vì giúp anh lau mồ hôi, uống thuốc, hạ nhiệt độ, ban đêm
canh giữ ở bên giường, nhìn anh an ổn đi vào giấc ngủ, đều làm cho cô
cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Không ai có thể lý giải những rung động trong lòng cô, giống như giờ phút này, còn lại một ngọn đèn nhỏ, ở một bên nhìn, nghe anh nặng nề
hít thở, lòng của cô sẽ tràn ngập khoái hoạt cùng thỏa mãn…… Ở chỗ này vài tháng, hiện tại cô rốt cục nhận định, nơi này chân
chính là nhà của cô, mà Đường Tắc An, chính là người nhà của cô.
Cẩn thận lật trang sách, chính còn thật sự đọc tiếng Anh, sách giáo
khoa đột nhiên rớt xuống hé ra một phong thư, cô sửng sốt một chút, nhặt lên vừa thấy, cư nhiên là lớp trưởng Tạ Tường Nghị viết thư cho cô.
Nếu học tập có vấn đề gì, có thể hỏi tôi, tôi sẽ cố gắng có khả năng giúp được bạn.
Cũng hy vọng bạn có thể khoái hoạt một chút, chờ mong sớm đến ngày nhìn thấy nụ cười của bạn.
*khoái hoạt là vui vẻ *
Tạ Tường Nghị
Cô mỉm cười, thầm nghĩ: Không biết vào thời điểm nào trộm đưa thư cho cô a?
Tạ Tường Nghị là một nam sinh sáng sủa lại vững vàng, đối với cô
thực chiếu cố, hơn nữa cái kia lúc cô trốn đi, hắn tựa hồ tự trách bản
thân, bởi vậy luôn cố ý như vô tình mà đi theo phía sau cô, giống như sợ cô lại muốn trốn đi.
Cô kỳ thật thực cảm tạ hắn, ít nhiều hắn, cô dần dần có vẻ thích ứng với hoàn cảnh lớp học, cảm giác sợ hãi cũng giảm bớt không ít, tuy rằng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng đã muốn có thể ngẫu nhiên cùng
các bạn học nói chuyện với nhau.
Đem phong thư đặt xuống, đang muốn đọc sách tiếp, vừa nhấc mắt, rõ
ràng phát hiện Đường Tắc An không biết khi nào đã muốn thanh tỉnh, chính mình nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có tia ửng đỏ.
“A? Anh tỉnh rồi sao? Có hay không cảm thấy tốt hơn một chút? Muốn hay không uống nước?” Cô vội hỏi.
“Mấy giờ rồi? Em còn không đi ngủ, ở trong này làm gì?” Thanh âm của an vì yết hầu nhiễm trùng mà khàn khàn, cũng càng trầm thấp.
“Em còn không nghĩ ngủ……” Cô nói xong đứng dậy muốn rót nước, cuốn
sách vừa vặn rơi xuống trên giường, bên trong phong thư đi theo lộ ra
ngoài.
“Đây là cái gì?” Anh chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy phong thư, nhìn phía trên trung quy trung củ chữ viết cùng kí tên, mi nhíu lại một chút.
Tạ Tường Nghị? Này không phải là cái người tự tiện giúp Đồng Húc Hòa mở khóa trốn đi sao?
“Nga, đó là của lớp trưởng viết……” Cô đem cốc nước đưa cho anh.
“Hắn viết cái này cho em làm gì?” Anh hỏi ngữ khí không quá cao hứng.
“Đại khái là muốn giúp đỡ em đi.” Cô đoán vậy.
“Hắn sẽ không phải muốn đuổi theo em đi?” Anh hừ lạnh, mồm há to đem nước uống hết, đem cái cốc cùng phong thư kia cùng nhau vứt thật mạnh
xuống một bên giường.
*Chua qá Đường ca ạ! *
“A? Làm sao có thể……” Cô sửng sốt.
“Đưa em đến trường học là muốn cho em đọc sách, không phải đi yêu
đương, phải đem tâm tư đặt ở trong sách vở.” Anh nghiêm túc nói.
“Vâng, em biết.” Cô cảm thấy anh thật sự là suy nghĩ nhiều quá, cô so với Tạ Tường Nghị còn lớn hơn một tuổi a!
“Biết cũng đừng cùng nam sinh thân thiết quá, phải bảo trì khoảng cách.” Anh lại nói.
“Được, anh đừng quan tâm loại việc nhỏ này, nhanh chút nghỉ ngơi
đi.” Cô thầm cảm thấy buồn cười, bất quá là phong thư bị lộ ra, anh làm
sao như vậy khẩn trương a?
“Em a, từ nhỏ đã không gia nhập cuộc sống trong một tập thể, rất đơn thuần lại rất thiên chân, người khác nói cái gì đừng tin tất cả, phải
nhận biết cái gì là nói thật, cái gì là nói dối……”
*Tiện học luôn anh khi nào thì nói chua như vậy*
“Em không ngốc như vậy!” Cô tức giận nói.
“Hiểu hay không đạo lí đối nhân xử thế cùng ngu ngốc cũng không có
quan hệ gì.” Anh hừ nhẹ một tiếng. Cô không biết, kia vẻ mặt nhỏ nhắn
cùng bộ dáng mềm mại của cô, thật khó bỏ qua mà khi dễ.
*Mit: Khi dễ thế nào hả anh, chứng minh chứng minh a…. Đường ca: *cười gian* muốn xem sao? Dễ khi nào ca khi dễ cho xem…hắc hắc…. Mit:
bt! …. Đường ca: *lườm lườm* Mit nói jè đấy? … Mit: *nịnh nọt* Ca, em
nói ca bình thường í mừ… Đường ca: thực ra ca thích biến thái :”> …
Mit: “…T__T…” *Người này có phải hay không vì sinh bệnh, mới trở nên nhiều lời như vậy? Không, bình thường cũng rất nhiều lời……
Cô ở trong lòng nói thầm, lười cùng anh ở nửa đêm lại tranh cãi
chuyện này đó vô nghĩa, giống như dỗ tiểu hài tử cô đối với anh
nói:“Vâng, em sẽ nghe lời anh nói, biết để tâm thế nào. Hiện tại, anh
làm ơn mau ngủ đi!”
Anh nhìn cô liếc mắt một cái, không biết là đầu vẫn như cũ phát đau, vẫn là yết hầu vẫn bị thiêu đau, tâm tình chính là phiền muộn không
vui, vẫy tay nói:“Em đi trước ngủ đi, anh nghĩ đổi cái quần áo……”
“A? Quần áo ẩm ướt sao? Em đến giúp anh……” Cô thế này mới phát hiện trên người anh toát ra không ít mồ hôi.
“Không cần! Mau đi ra, miễn cho bị anh lây bệnh.” Anh đẩy cô ra,
tính tự đi xuống giường, nhưng là chân mới chạm đất, cả người liền đầu
váng mắt hoa trái phải đều lay động.
Cô lập tức dìu anh ngồi xuống, vội la lên:“Anh căn bản còn không có tốt, mau ngồi xuống.”
Hắn thở phì phò ngồi xuống, buồn bực nhìn tinh thần cực tốt của cô.“Kỳ quái, cùng bị mắc mưa, vì sao em không có việc gì?”
Theo lý mà nói, cô đã ở trong mưa thời gian so với anh còn dài hơn,
thân thể lại so với anh cũng nhỏ bé yếu ớt hơn, như thế nào mà cô ngay
cả cái hắt xì cũng không có, anh lại bị cảm mạo nghiêm trọng?
“Bởi vì em từ nhỏ lớn lên ngay tại núi rừng a! Trên núi chịu mưa gió đã sớm tập thành thói quen. Mà anh a, em thấy anh từ nhỏ đến lớn căn
bản không chịu mưa quá lớn như vậy.” Cô khẽ cười nói.
Anh bị nói như vậy thì ngẩn ra, xác thực, thân là con trai độc nhất, từ nhỏ đã được bảo hộ vô cùng tốt, đừng nói gặp mưa, có khi ngay cả ánh nắng Mặt trời cũng khó chiếu đến, chẳng qua anh cố ý tập thể hình vận
động……
“Cho nên, đừng nhìn em gầy nhỏ liền đã cho rằng em rất yếu, kỳ thật
em nhưng là da đồng cốt thiết đâu! Sức chống cự rất mạnh.” Cô mang điểm
nho nhỏ tự phụ nói.
Xem cô nói được kiêu ngạo, mắt anh hơi hơi nheo lại.
“Phải không? Anh đây muốn nhìn xem sức chống cự của em có hay không thật sự mạnh như vậy……” Anh dở trò đùa dai đem cô kéo lại gần, phả hơi
thở lên mặt cô, ý đồ lây bệnh cho cô.
“A?” Cô hoảng sợ, không đứng vững, cả người liền như vậy trực tiếp ngã ngồi ở trên đùi anh.
Tư thế ái muội này, làm cho hai người đều sợ run một chút, trong
thời gian ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, trong không gian mờ ám hơi thở va chạm lấn nhau……
Ngây người ba giây, hai người lại giống như xúc điện tách ra, anh
cảm thấy máu trong người hướng thẳng lên trên, sớm buồn đau không thôi
cái gáy tựa như có người cầm vũ khí đánh mạnh vào. Mà cô, khuôn mặt nhỏ
nhắn toàn bộ bị thiêu thành hồng, kích động đứng nghiêm dậy, cúi đầu lắp bắp nói:“Em…… Em…… Đi lấy áo ngủ…… sạch……”
Dứt lời, cô vội vàng tránh ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo
ngủ khác, lại theo trong phòng tắm lấy ra khăn mặt, đi đến trước mặt
anh, lại thế nào cũng không dám giúp anh cởi quần áo.
“Anh chính mình làm đi.” Anh xoa cái gáy bị đụng đau, tự mình cởi bỏ áo ngủ, lấy khăn mặt, sát mồ hôi trên người, đã có điểm sử dụng không
được lực.
Thấy anh lau một cách vô lực, cô không đành lòng, đành phải tiếp
nhận khăn tiếp tục lau, dọc theo bờ vai kiên định tới eo lưng của anh
lau xuống.
Lần đầu tiên thấy nam nhân hỏa thân,*50% thôi ạ* cô vừa hoảng vừa thẹn, không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nhìn anh, động tác cứng ngắc vì anh chà lau xong, lại nhanh chóng thay áo ngủ mới.
Hắn lẳng lặng nhìn cô khom người vì anh cầm sẵn áo ngủ thay vào người, trong đầu lưu chuyển hỗn độn một ý niệm kỳ quái. *dê xồm, hắc hắc*
Hai má của cô đỏ tươi như hoa, lông mi dài buông xuống mà cong lên,
sợi tóc nhét vào phia sau vành tai, cái gáy trắng nõn kéo dài đến xương
quai xanh, bày biện ra một loại tinh tế gợi cảm lại thêm đường cong mê
người……
Nháy mắt, anh hô hấp không tự giác dồn dập lên, tim đập cũng không
quy tắc mà tần suất chấn động, cả người nhiệt độ tựa hồ lại lần nữa tăng lên!
“Thế nào? Không thoải mái sao?” Cô cảm giác được anh khác thường, ngẩng đầu hỏi.
*Đồng tỷ vui tính thế, hỏi một câu cứ phải gọi là thâm thúy, thâm thúy a! *
Cánh môi phấn nộn, đồng tử mắt trong suốt, vẻ mặt hồn nhiên, cái miệng ngon ngọt đủ để dập nát ý chí một người nam nhân……
Anh giống như mê muội vươn tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt của cô.
*thi triển móng vuốt, hắc hắc*
Cô ngẩn ngơ, nín thở đứng thẳng bất động.
Kia không phải ánh mắt bình thường của anh, đó là ánh mắt một người
nam nhân nhìn chằm chằm nữ nhân, tràn ngập lửa tình, dục vọng, khát
khao……
Đầu ngón tay dọc theo hai má hướng đến cánh môi, phủ trên môi ôn nhu khiêu khích, lòng của cô nổi lên bão táp, lưng run rẩy, động cũng không dám động.
Chậm rãi, anh ngẩng mặt, hướng về phía trước, lại dần về phía trước, cơ hồ sẽ hôn lên môi cô……
Khi hơi thở nóng rực của anh sắp đốt cháy đến, cô rốt cục thanh tỉnh lên tiếng:“Đường…… Đường tiên sinh……?”
*Mit: haiz…Đồng tỷ đúng là hok có tền đồ bt*
Ba chữ “Đường tiên sinh”, giống một chậu nước đá đổ vào đầu, ma quỷ
nháy mắt giải trừ, anh sắc mặt bất ngờ biến, ngây người vài giây, lập
tức dùng sức đẩy cô ra, quát khẽ:“Đi ra ngoài! Mau đi ra!”
“Đường……” Cô lui ra từng bước, kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi nghĩ ngủ, em cũng nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học……”
Anh thay đổi nhanh quá, không nhìn cô, ngữ khí như là ăn phải thuốc nổ.
“Nhưng là……” Cô không rõ anh nổi giận cái gì.
“Ngủ ngon.” Một tiếng thật mạnh, bỏ qua câu nói của cô.
“Vâng…… Ngủ ngon……” Lòng của cô rất nhanh co rút, lại nhìn anh một cái, lẳng lặng ra khỏi phòng, mang theo cửa phòng đóng lại.
Xác định cô đã đi ra ngoài, anh thở suyễn một hơi, nhéo lồng ngực
cuồng loạn, vừa nhấc mắt, liền thấy cô đã quên mang đi phong thư của cô, nhìn trông thật chướng mắt.Thật sự là điên rồi! Anh vừa rồi suy nghĩ cái gì? Là đầu nóng đến
hỏng sao? Nếu không anh làm sao có thể đối một cô gái nhỏ hơn anh mười
tuổi có tâm tư? Huống chi cô còn không phải người bình thường a! *hok bình thường thì là jè hả anh:( *
Cô là Đồng Húc Hòa! Là anh trong lòng quỷ! Là cô gái anh vĩnh viễn cũng không có thể đụng chạm.
Ủ dột, anh chậm rãi cầm lấy phong thư kia, rõ ràng nghĩ đến nhét vào trong sách, nhưng là khi anh lấy lại tinh thần, phong thư đã ở trong
tay anh bị vò thành một đoàn……
Đồng Húc Hòa dõi theo anh, tổng cảm thấy anh giống như đang giận cô.
Hai ngày nay, Đường Tắc An để Trần tẩu lưu lại chiếu cố, không cho
phép cô lại thức đêm trông anh, điều này làm cho cô có cảm giác suy sụp, hơn nữa anh ngay cả bữa tối cũng ở trong phòng ăn cơm, còn dặn Trần tẩu không được cho bất luận kẻ nào ầm ỹ anh, tựa hồ bỏ qua chính là không
nghĩ muốn nhìn thấy cô, hại cô hai đêm khổ sở lại lo lắng ngủ không yên.
Buổi sáng hôm nay, anh rốt cục đi ra khỏi phòng, xem ra bệnh tình đã muốn tốt hơn nhiều, trừ bỏ sắc mặt còn có điểm hơi tái, cả người nhưng
thật ra rất có tinh thần.
Chính là từ lúc anh đi ra đến bây giờ, thập phần chung, anh đều không có liếc nhìn cô một cái.
“Đường tiên sinh, cậu hôm nay muốn đi công ty a?” Trần tẩu hỏi.
“Ân, nghỉ ngơi năm ngày, một đống công việc chờ tôi xử lý.” Anh đem
cặp tài liệu sửa sang lại cho tốt, đi đến bàn ăn ngồi xuống, mở báo ra
đọc.
Tờ báo thật to vừa vặn ngăn trở mặt anh.
Đồng Húc Hòa nhìn ra được anh không muốn cùng cô nói chuyện, cũng
không hy vọng cô quấy rầy hắn, vì thế nhẹ nhàng buông bánh, đứng dậy
nói:“Tôi ăn no, anh dùng từ từ.”
Trần tẩu nhìn bữa sáng trên bàn hoàn toàn như cũ là không chạm qua,
lập tức hô nhỏ:“Cô lại chưa ăn, tiểu thư, hai ngày này bữa sáng cô cũng
không ăn, như vậy không được a!”
Đường tắc đặt tờ báo xuống, trừng mắt nhìn cô,“Vì sao không ăn bữa sáng?”
“Tôi…… Không đói bụng……” Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Không đói bụng? Làm sao có thể không đói bụng? Có phải hay không
làm sao không thoải mái?” Anh nhìn thẳng vào mặt của cô, mới phát giác
cô bắt đầu có điểm tiều tụy.
Như thế nào? Rõ ràng kêu Trần tẩu lưu lại chiếu cố anh, vì làm cho
cô nghỉ ngơi nhiều, vì sao cô ngược lại mệt mỏi thành như vậy?
“Không có.” Thật muốn nói làm sao không thoải mái, hẳn là để trong lòng đi! Cô tưởng.
“Kia mang bữa sáng đi học ăn cũng tốt……” Trần tẩu đề nghị.
“Không cần, ở trường học nếu đói bụng, tôi sẽ đến nhà ăn mua này nọ, hơn nữa bạn học có khi cũng sẽ mời tôi ăn bánh bích quy điểm tâm……” Vì
làm cho Trần tẩu an tâm, cô đành phải thuận miệng nói.
Đường Tắc An đột nhiên mặt trầm xuống, toát ra một câu:“Quan tâm mời em ăn điểm tâm, là vị kia bạn học Tạ đi?”
“A?” Cô ngẩn ngơ, chuyện này liên quan gì đến Tạ Tường Nghị?
“Em không ăn bữa sáng, là vì đi học ăn điểm tâm hắn thay em chuẩn bị rất ngon sao?” Anh hừ lạnh.
“Không phải……” Cô lăng lăng lắc đầu.
“Quên đi, có lẽ người ngoài đưa bữa sáng có vẻ ngon miệng hơn, tùy
tiểu thư thôi, Trần tẩu.” Anh mặt lạnh lùng châm chọc, căn bản không chú ý tới khẩu khí của khẩu khí có bao nhiêu đả kích.
Đồng Húc Hòa giận đỏ hốc mắt, cô cái gì cũng chưa làm, lại rước lấy
một chút chỉ trích, anh rốt cuộc đối cô làm sao không hài lòng?
Áp chế lửa giận, cô dỗi ngồi trở lại bàn ăn, nắm lên bánh, từng ngụm từng ngụm nhét vào miệng, nhét vào toàn bộ miệng chật ních vẫn không
dừng tay.
“A? Tiểu thư!” Trần tẩu kinh hô.
Anh đem báo chí quăng đi, thò người mình qua bắt lấy tay cô khiển trách:“Em làm cái gì vậy?”
Cô bỏ tay anh ra, tiếp tục nhét bánh vào miệng, thẳng đến yết hầu bị tắc, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trướng thành màu tím.
“Mau nhổ ra!” Anh kinh hãi rống to, kéo cô lên nhằm phía thùng rác đi đến, đè thấp đầu của cô, vỗ vỗ lưng của cô.
“Khụ khụ khụ……” Thẳng đến khi đem toàn bộ bánh trong miệng phun rớt ra, cô mới liều mình ho khan thở.
“Em điên rồi! Quả thực ở hồ nháo!” Anh vừa tức vừa vội, xoa lưng của cô vẫn không nhịn được mắng to.
Cô ghé vào thùng rác không kham nổi đến, bả vai hơi hơi co rúm.
“Có hay không như thế nào? Tôi xem xem……” Anh nâng cằm của cô lên,
muốn xác nhận cô có hay không có việc gì, lại phát hiện hai hàng lệ trên mặt cô, cả người ngẩn ngơ, tâm trầm xuống rất nhanh rất nhanh.
Cô ủy khuất trừng mắt nhìn hắn, nói cái gì cũng không nói.
Không tự giác, Anh đem mặt của cô ấn tiến trước ngực, thấp giọng tự
khiển tránh “Tốt lắm, là anh sai lầm rồi, đừng khóc.” Vừa rồi anh là
phát cái gì thần kinh mới có thể nói những lời ngây thơ thế này? Anh
ninh mi, đối chính mình phiền chán trong đầu không hiểu vì sao đã giảm
xuống. Cố ý tránh mặt không tiếp xúc với cô hai ngày, như thế nào tâm
vẫn là giống nhau hỗn loạn?
Cô lẳng lặng dựa vào anh, nghe tiếng tim đập nặng nề của anh, hai ngày qua cảm giác không thoải mái nháy mắt liền biến mất.
“Đến, lau cái mặt, nên đi trường học.” Anh kéo cô, rút ra giấy lau mặt, chà lau nước mắt trên mặt cô.
Trần tẩu ở một bên nhìn, vừa bực mình vừa buồn cười thì thào tự
nói:“Thật là, không biết sự tình còn tưởng rằng cô dâu mới nổi giận cãi
nhau đâu!”
Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, một thân lệ Lí Thụy Vân mang theo cái chìa khóa cùng bữa sáng, trực tiếp đi đến.
“Tắc An, em đến xem anh, bệnh của anh có hay không……” Cô đang hoan
hỉ nói to, nhưng nhìn thấy tình huống ở trong phòng khách liền kinh ngạc thanh âm im bặt.
Đường Tắc An sống một mình, trong phòng lại có một cô gái cùng một
người trung niên tựa như cha mẹ, mà anh, chính là nắm vai của cô gái vì
cô lau lệ……Đồng Húc Hòa cùng Trần tẩu đều ngây dại!
Nhưng cả hai rất nhanh liền hiểu được, nữa nhân trước mắt này vào
cửa giống như ở nhà chính mình, khẳng định chính là bạn gái Đường Tắc
An……
“Thụy Vân, sao em lại tới đây?” Đường Tắc An cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Anh nguyên bản nghĩ tới một thời gian nữa sẽ đem ngọn nguồn nói cho
Lí Thụy Vân nghe, lại để cho cô cùng Đồng Húc Hòa gặp mặt, không nghĩ
tới cô lại trực tiếp chạy tới.
“Đây là…… Sao lại thế này? Tắc An.” Lí Thụy Vân trừng mắt nhìn Đồng
Húc Hòa cùng với Trần tẩu ở trong phòng, cuối cùng, đem nghi hoặc cùng
ánh mắt tức giận dời về phía bạn trai của cô.
Ngày đó anh vội vàng rời đi, cô có điểm không quá cao hứng, cố ý
không gọi điện thoại, nghĩ rằng anh sẽ chủ động gọi cho cô mới đúng.
Khởi liêu liên tục năm ngày không có tin tức gì. Cô nổi giận bất quá,
quyết định trực tiếp đến công ty hướng anh kháng nghị, nhưng là đi đến
công ty, gặp gỡ Giang thư ký, cô mới biết được anh sinh bệnh xin phép ở
nhà, lập tức đau lòng lại lo lắng, lập tức đi mua bữa sáng rồi đến thẳng nhà anh.
Nhưng trước mắt đây là cái tình huống gì? Vì sao trong nhà của anh
lại có hai nữ nhân xa lạ? Mà…… Anh cùng một người trong đó còn giống như thân mật?
Đường Tắc An cố gắng bình tĩnh, nói:“Này chờ một chút anh sẽ giải thích với em……”
Anh nói xong lại chuyển hướng Trần tẩu nói:“Trần tẩu, tẩu đưa Húc Hòa xuống lầu, Húc Hòa nên đi học.”
“Vâng” Trần tẩu gật gật đầu, kéo Đồng Húc Hòa hướng cửa lớn đi đến.
“Đứng lại! Hiện tại liền đem nói rõ ràng, hai người họ là ai?” Lí
Thụy Vân ngăn hai người lại, mặt cười kết sương. Cô như thế nào nhìn
không ra anh tưởng cho hai nữ nhân này rời đi?
“Để cho cô ấy đi học, cô ấy sặp bị muộn.” Đường Tắc An không nghĩ trước mặt Đồng Húc Hòa thảo luận chuyện này.
“Cô ấy? Đi học? Xem ra cô ấy là ở nơi này……” Lí Thụy Vân đi hướng
Đồng Húc Hòa, nhìn chằm chằm, sâu sắc phát hiện trong phòng nơi nơi đều
có hơi thở của Húc Hòa, bởi vậy bắt đầu dò xét, không khách khí chất
vấn:“Ngươi là ai?”
Cô rất nhanh liền phân tích được, Trần tẩu kia là quản gia, không
phải trọng điểm, trọng điểm là này tinh tế uyển chuyển hàm xúc, cô gái
mặc đồng phục trung học.
Đồng Húc Hòa không có trả lời, lòng của cô theo khi Lí Thụy Vân xông vào cửa kia một khắc khởi, không ngừng mà đi xuống trầm trọng.
Bạn gái Đường Tắc An, nguyên lai là một nữ nhân thành thục xinh đẹp như vậy……
“Thụy Vân!” Đường Tắc An thấp kêu một tiếng.
“Nói a, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại ‘trụ’ ở trong này?” Cô kéo cao âm lượng.
“Cô ấy là cô gái anh thu dưỡng.” Anh nói thẳng.
Lí Thụy Vân ngẩn ra, hoắc mắt quay đầu trừng mắt nhìn anh, nghĩ đến chính mình nghe lầm.“Thu dưỡng?”
Quái gở lạnh lùng như Đường Tắc An, không quá thích cùng người khác
lui tới như Đường Tắc An, cư nhiên thu dưỡng một cái như vậy…… Một cô
gái lớn như vậy?
“Đúng vậy, anh bốn tháng trước thu dưỡng cô ấy, hiện tại anh là
người giám hộ của cô ấy.” Anh đi đến bên người Đồng Húc Hòa, nhẹ nhàng
đem cô kéo đến phía sau.
Động tác bảo vệ nhỏ này đã chọc giận Lí Thụy Vân, cô kinh nghi bất
định, trong lòng bốc lên lòng đố kị quỷ dị.“Vì sao? Lý do là cái gì?”
Anh không để ý tới cô, vẫn là lôi kéo Đồng Húc Hòa đi hướng cửa lớn, thúc Húc Hòa đi ra ngoài.“Em đi học đi, đi mau.”
“Đem nói rõ ràng trước đã, không được rời đi!” Lí Thụy Vân tiến lên.
“Thụy Vân!” Anh ngăn trở cô, thấp xích.
“Anh nói anh thu dưỡng cô ấy? Em xem anh là muốn nhận thức cô ấy đi? Anh rốt cuộc đem cô ấy trở thành cái gì? Cô gái lớn như vậy đã muốn có
thể làm tình nhân……” Lí Thụy Vân chỉ vào Đồng Húc Hòa, chỉ cảm thấy vớ
vẩn.
“Đủ! Tôi đem cô ấy trở thành em gái! Chính là em gái! Em đừng miên
man suy nghĩ được không?” Anh rống giận đánh gãy cô trong lời nói, mạnh
mẽ lên án.
Em gái……
Câu trả lời này cũng không thuyết phục được Lí Thụy Vân, lại làm cho Đồng Húc Hòa mặt toàn bộ biến trắng.
Đường Tắc An…… Liền đem cô làm em gái…… Nguyên lai, cô chính là cái…… Em gái……
“Trần tẩu, đưa Húc Hòa đi xuống, lái xe đang đợi.” Anh quay đầu yết làm.
Trần tẩu nghĩ đến Đồng Húc Hòa sợ hãi, vì thế mang theo tim đập mạnh và loạn nhịp vội vàng mở cửa xuống lầu.
Lí Thụy Vân trừng mắt nhìn hai người rời đi, trầm ngâm vài giây,
giật mình quay đầu nhìn về phía Đường Tắc An. “Nguyên lai anh trở nên
tinh thần sáng láng, là vì cô ấy?”
Đường Tắc An đi hướng bàn ăn, thản nhiên nói:“Nếu đến đây, cứ tới đây cùng nhau ăn bữa sáng đi.”
“Anh ngày đó vội vã rời đi, cũng là bởi vì cô ấy?” Cô lại truy vấn.
“Trước ngồi xuống bàn đi đã.” Anh vẫn là đáp lại không đúng vấn đề.
“Đường Tắc An! Không cần lảng tránh! Em muốn anh đem tất cả nói rõ
ràng! Anh có biết anh rốt cuộc đang làm cái gì sao?” Cô không thể nhịn
được nữa nổi giận la hét.
“Anh đương nhiên biết!” Anh xoay người trở về hô to.
“Anh có biết? Với danh nghĩa của anh đi thu dưỡng một cô gái lớn như vậy, anh là tâm tồn tại cái gì? Chẳng lẽ anh thích cô ấy?” Cô vọt tới
trước mặt anh, ép hỏi thúc giục.
“Em đừng đoán mò! Anh làm sao có thể thích cô ấy? Anh thu dưỡng cô ấy, là vì anh nợ cô ấy rất nhiều!” Anh bình tĩnh nói.
“Thiếu cô ấy? Anh nợ cô ấy cái gì? Tiền sao? Nghĩa tình sao?” Cô cười lạnh, trực giác nhận định anh đang nói dối.
“Cũng không phải……”
“Hừ, này nên sẽ không là anh lấy cớ đi? Dùng làm cớ để che dấu anh thay lòng đổi dạ lạn lấy?” Cô vì anh phản bội mà đau lòng.
“Em có thể hay không bình tĩnh một chút hãy nghe anh nói?” Anh bắt lấy cánh tay của cô.
“Cái này em như thế nào có thể bình tĩnh? Xuất ngoại một thời gian,
một hồi đến liền thấy bạn trai của chính mình chứa chấp một cô gái, nếu
là anh, anh có thể tâm bình khí hòa* sao? Có thể sao?” Cô càng lúc càng
kích động, đến sau lại cơ hồ không khống chế được thét chói tai.
*tâm bình khí hòa: bình tĩnh không nóng giận
“Anh thu dưỡng cô, là vì anh nợ nàng hai cái mạng! Bởi vì anh giết cha mẹ cô ấy!” Anh khàn khàn rống to.
Nàng kinh ngạc trố mắt.
Anh…… Anh đang nói cái gì?
“Là anh hủy hoại nhà cô ấy! Hại người nhà cô ấy chết, hại cô ấy hết
thảy không biết đến hung thủ, chính là anh……” Anh như bị bệnh tâm thần
lồng lộn, quanh quẩn ở trong phòng toàn bộ rống to nói hết.Thời gian, tựa hồ tại đây một khắc cấp tốc trở về, trở lại mua hè
năm anh mười bảy, sự việc kia làm tâm linh anh trong nháy mắt thảng
huyết đông lại……
Gió thực lạnh, đêm thực tĩnh, bóng đêm ở rừng núi rất đẹp……
Anh nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm rong ruổi, nghe tiếng gió ở bên tai gào thét, khơi gợi tế bào càn rỡ của tuổi trẻ……
Thật vất vả gạt người nhà một mình đi ra ngoài, chiếc xe mới mua là
xe nhập khẩu có tính năng siêu bổng, quả thực giống như muốn bay lên
trời, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, anh hưng phấn càng mãnh liệt, anh
cười to, điên cuồng mà gầm rú.
Đi quá một cái lại một cái biển báo, anh không giảm tốc độ, ở trên
đường núi uyển chuyển anh liều mạng giống như khiêu chiến với sự cam đảm của chính mình –
Đột nhiên, có một ánh sáng trên đường núi tiến vào trong mắt anh –
Anh không kịp tránh, phanh gấp, trượt, suất xe……
Có tiếng động thật lớn phía sau, ngay sau đó là một trận nổ mạnh, ánh lửa như nước mắt của quỷ, thiêu cháy hướng anh –
Quần áo anh cháy, đầu của anh cũng phát hỏa, da anh cũng cháy –
“Không…… Không…… Không cần!”
Hắn kinh hãi kêu chạy như điên, toàn thân là lửa, tức không xong,
phác bất diệt, phảng phất muốn đem cả người anh đốt thành tro……
“Không —”
Đường Tắc An lồng lộn ngồi dậy, hoảng sợ mở mắt ra, mới phát hiện chính mình lại nằm mơ.
Bảy năm đến nay chưa từng gặp lại cơn ác mộng, nay hướng Lí Thụy Vân nói ra bí mật sau, tâm linh lâu không động giờ như quỷ giãy khỏi trói
buộc, lại lần nữa đem anh bắt giữ, sẽ cắn nuốt anh.
Cúi đầu nhìn bàn tay chính mình, hơi hơi phát run.
Chôn sâu mười năm, cố gắng quên đi đến gây tê chính mình, làm cho
đầu óc nghĩ đến chuyện gì cũng không từng phát sinh, cố ý bắt nó trở
thành một hồi ác mộng, chỉ cần tỉnh lại, mộng liền biến mất, chưa từng
tồn tại.
Nhưng, nó quả thật đã xảy ra, cũng quả thật tồn tại, cho dù trong đầu anh đã quên, tâm cũng sẽ giúp anh chặt chẽ nhớ kỹ.
Nặng nề mà thở ra một hơi, sắc mặt anh trắng bệch đia xuống giường,
mở giá sách ra, theo khóa ngăn kéo mở ra hé ra mảnh giấy cắt từ báo đã ố vàng, trên báo là hình ảnh chụp cảnh cháy sạch hoàn toàn, ảnh chụp và
tiêu đề bài báo cũng không lớn, viết: Nửa đêm sườn núi mất hồn, hư hư
thực thực rượu giá chàng sơn.
Phóng viên đối với sự kiện cjiếc xe bị cháy ở nơi sườn núi hẻo lánh
đưa tin thật sự là giảm đi nhiều, phảng phất chỉ là một địa phương nhỏ
nên tin tức trên trang báo được viết bằng văn vẻ nhẹ nhàng, nếu không
nhìn kỹ, thực dễ dàng sẽ bị xem nhẹ.
Bất quá, tin tức nhỏ này đối với Đường Tắc An mà nói, lại lớn đến đủ để phá hủy toàn bộ cuộc sống của anh, lớn đến ảnh hưởng đến toàn bộ
tính tình cùng cuộc sống sau này của anh.
Ánh mắt anh dừng lại ở dòng chữ nhắc tới: “Nhà họ Đồng ba người có
hai người chết một người bị trọng thương”, cùng với “Cảnh sát không bỏ
qua khả năng chủ xe vì né tránh xe đối diện mà ra sự việc đáng tiếc,
hoài nghi khả năng xe đối diện ở sườn núi hoành hành đi với tốc độ lớn,
sau khi gây chuyện lại chạy vô tung vô tích……” Những chữ đó, thân thể
nhịn không được run run, ngực lại là một trận buồn đau run rẩy.
“Hô…… Hô…… Hô……” Hắn liều mình hô hấp, cố gắng làm dịu đi vết rách dưới đáy lòng đang bị một lực đạo mãnh liệt xé ra.
Anh, chính là người gây ra họa lại hốt hoảng bỏ chạy, là hung thủ
giết một đôi vợ chồng, là tội phạm đã gây họa lại thấy chết mà không
cứu!
Là anh! Anh a!
Khi đó, nếu anh lập tức tiến lên cứu giúp, nhà họ Đồng có lẽ…… Có lẽ sẽ không thảm như vậy, nhưng anh lại không làm vậy, mà sợ tới mức đào
tẩu……
Sau đó, anh không có can đảm hướng cha mẹ hoặc người trong nhà thừa
nhận chính mình gây tội đi, càng sợ sự kiện khi sáng tỏ sẽ phá hủy bộ
mặt của Đường gia, tổn hại hình tượng của tập đoàn, cho nên chỉ có thể
khâu nhanh miệng, nuốt vào sợ hãi cùng bất an, một mình chịu đựng lương
tâm khiển trách cùng giằng xé.
Bí mật này, giữ kín suốt mười năm……
Mấy năm trước, anh luôn lo lắng đề phòng, rất sợ ai đào ra quá khứ
xấu xí dơ bẩn của anh. Nó tựa như quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng uy hiếp
anh, làm cuộc sống hàng ngày của anh trở nên bất an.
Nhưng theo thời gian trôi đi, tin tức nhỏ đó rất nhanh đã bị tin tức mới che lấp, ngay từ đầu vốn không có gây nhiều sự chú ý lắm, sau lại
càng không có người nào nhớ rõ, cho dù là anh, cũng chậm chậm đem chuyện này thành phai nhạt, chậm rãi theo tội ác đi vào lãng quên, anh nghĩ
đến anh rốt cục có thể giải thoát…Nhưng là ai ngờ được đến, anh lại sai sót ngẫu nhiên vì mở một khu
nghỉ dưỡng, mà quay về thôn Nghênh Hi, sau đó, lại lần nữa gặp gỡ người
duy nhất sống sót của nhà họ Đồng.
Theo ngăn kéo lại xuất ra một phần tư liệu điều tra, trên đó viết
lại hết thảy về Đồng Húc Hòa, bao gồm ngày tháng năm sinh cùng cuộc sống trưởng thành trong mười bảy năm.
Đồng Húc Hòa, khi anh nhìn đến của khuôn mặt của cô, nghe đến cô gặp được cô, anh mới bắt đầu điều tra bối cảnh của cô, rốt cục xác nhận
người bị trọng thương năm đó của Đồng gia là một tiểu cô nương, chính là cô. Anh nghĩ đến cô đã chết, không nghĩ tới cô vẫn còn sống, sống sót,
chờ đưa anh chế tài……
Anh mới hiểu được, anh nghĩ đến bí mật của anh đã đi qua, không nghĩ tới sự tình căn bản còn không có đi qua……
Vĩnh viễn không qua được……
“Cho nên, anh là vì chuộc lỗi mà thu dưỡng Đồng Húc Hòa?” Lí Thụy
Vân ở biết được tiền căn hậu quả sau, vẫn một bộ khó có thể tin.
“Đúng vậy, anh nợ cô ấy nhiều lắm. Mười năm nay, cô ấy sống rất khổ, hiện tại anh có thể làm, chính là bằng mọi cách giúp cô ấy tìm hạnh
phúc về……” Anh cứng rắn nói.
“Hạnh phúc? Anh tính làm cho cô ấy hạnh phúc như thế nào? Chẳng lẽ
ngươi nghĩ chiếu cố cô ấy cả đời?” Lí Thụy Vân kinh ngạc nghi hoặc trừng mắt nhìn anh.
“Không, dù không ở bên anh vẫn chiếu cố cô ấy, chờ cô ấy trưởng
thành, anh sẽ cấp cho cô ấy một khoản tiền, cấp cô ấy một ngôi nhà tốt,
sẽ giúp cô ấy tìm một người chồng tốt đáng tin cậy……” Đây là kế hoạch
của anh.
“Phải không? Nguyên lai anh là nghĩ như vậy……” Lí Thụy Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Cô ấy có quyền được hưởng một cuộc sống tốt, mà anh, chính là muốn đem hết thảy thuộc về cô ấy, đều trả lại cho cô ấy.”
“Em đã hiểu, nếu đây là tâm nguyện của anh, em sẽ giúp anh.” Cô còn thật sự nói.
“Em sẽ giúp anh?” Anh sửng sốt một chút.
“Đúng vậy, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, cảm giác tội lỗi trong lòng anh
mới có thể biến mất, đúng không? Cho nên anh yên tâm, em cũng sẽ hảo hảo đối đãi cô ấy, cũng tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận
kẻ nào……” Cô còn thật sự hứa hẹn. *nghe đã thấy gian*
“Cám ơn em……” Anh thực cảm kích cô chẳng những không đi tố giác anh, ngược lại còn tiếp nhận rồi giúp anh bù lại tội lỗi đã phạm phải.
“Cảm ơn cái gì? Em thật cao hứng khi anh đem tâm sự giữ kín nhiều
năm nói cho em, trước kia anh không nói nhưng cuối cùng em cũng cảm thấy anh thật tâm sự với em, hiện tại em rốt cục hiểu được vì sao……” Cô nói
xong chủ động ôm trụ anh.
“Thụy Vân……” Anh phản ứng giống như máy móc đưa tay ôm cô.
“Anh biết không? Kết giao lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em cảm
thấy có thể gần sát tâm của anh, cũng có vẻ hiểu biết anh……” Cô ở trong
lòng anh mỉm cười.
Anh đột nhiên giật mình, không biết vì sao, nghe cô nói như vậy, đáy lòng lại có điểm trầm xuống.
“Nhưng là, Tắc An, anh phải đáp ứng em, dù cảm thấy áy náy như thế
nào, cũng không có thể đối Đồng Húc Hòa quá tốt, tuy rằng cô ấy mới mười bảy tuổi, nhưng chung quy vẫn là một nữ nhân, điều này sẽ làm em ghen
tị……” Cô đột nhiên đưa ra yêu cầu.
“Ghen tị?”
“Đúng vậy, em sợ anh sẽ không cẩn thận yêu thương cô ấy, hoặc là…… Cô ấy sẽ yêu thương anh……” Cô hừ nhẹ.
“Em nói bậy bạ gì đó? Loại sự tình này tuyệt đối không thể phát sinh!” Anh cứng ngắc bác phỏng đoán buồn cười của cô.
“Không có khả năng sao? Trên đời này rất nhiều chuyện đều rất khó
nói……” Cô theo dõi anh, trực giác phụ nữ nói cho cô biết, vẫn là không
thể khinh thường.
“Không, anh cùng cô ấy trong lúc đó, tuyệt đối không thể có chuyện
gì.” Anh giống như đang cảnh cáo chính mình, nói được như chém đinh chặt sắt.
Tuyệt đối không thể có chuyện gì……
Buổi sáng cùng Lí Thụy Vân nói chuyện, giờ phút này hồi tưởng lại, kia bốn chữ lại có vẻ như là nói dối.
*4 chữ là chỉ dòng trước đấy, viết tiếng Trung thì là 4 chữ nhưng dịch ra tiếng Việt thì hơn 4 chữ*
Anh là làm sao vậy? Ngực vì sao lại bởi vì chính mình nói những lời này mà trở nên trầm trọng?
Anh đối với Đồng Húc Hòa, chính là cảm giác áy náy đi? Hẳn là…… Chính là như vậy đi?
Kinh ngạc nhìn tư liệu cá nhân của Đồng Húc Hòa trong tay, nghĩ
rằng: Làm cho Lí Thụy Vân biết ngược lại lại tốt, cô sẽ giúp anh nhắc
nhở, đừng vượt tường. *Cái này Mit chém, cv viết là đừng lướt qua giới*
Nhưng là, anh lại khó tránh khỏi lo lắng cô có thể hay không ở trước mặt Đồng Húc Hòa giữ mồm giữ miệng?
Anh không nghĩ làm cho Đồng Húc Hòa biết nhiều lắm, nói anh ích kỷ
cũng tốt, nói hắn nhát gan cũng được, tóm lại, anh không hy vọng Húc Hòa lại chịu một lần thương tổn nữa, càng sợ cô sẽ chịu không nổi kích
thích do chân tướng này mang đến. Hiện tại cô, thật vất vả mới dám bước
ra khỏi bóng tối, đang muốn đi lên con đường có ánh sáng bằng phẳng, anh không cần bóng ma quá khứ lại quấy nhiễu cô, cũng không cho bất luận kẻ nào bán trụ cô, nhất là chính anh……
Đem mảnh giấy cắt từ báo cùng tư liệu thả lại ngăn kéo, đồng thời,
anh cũng đem tâm tư của chính mình bỏ vào, cùng nhau khóa lại.