Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)

Chương 39: Chương 39: Phù phù phù






Vị của mì thịt bò cũng rất được, Lư Nham mấy hôm nay chưa được ăn cơm tử tế, nên gọi phần to.

Suy xét tới sức ăn của Vương Việt, hắn định gọi một bát nhỏ, kết quả là Vương Việt vừa nghe thấy thế, lập tức hơi bực bội, nhỏ giọng nói sau lưng hắn: “Em cũng muốn to, muốn to, còn muốn thêm thịt bò nữa…”

Lư Nham thở dài, nói với nhân viên thu ngân: “Hai bát to, một bát thêm thịt bò.”

Vương Việt phía sau hắn cười ha ha hai tiếng, trông tâm trạng rất sung sướng.

“Em biết cái gì gọi là bụng nhỏ mắt to* không?” Lúc chờ mì Lư Nham hỏi cậu.

*kiểu no bụng đói con mắt

“Không biết,” Vương Việt không có lòng dạ nào trả lời câu hỏi, đứng ở cửa sổ nhận mì nhìn chằm chằm vào đầu bếp đang làm mì, bỏ gia vị, “Mắt em to hơn mắt anh.”

“Không ăn hết thì làm sao?” Lư Nham cảm thấy cần phải dạy dỗ Vương Việt đàng hoàng một phen.

“Ăn cho hết thôi, không phải anh bảo em béo lên một chút à?” Vương Việt quay đầu lại, nhìn hắn, “Em phải ăn nhiều thì mới béo được chứ.”

Lư Nham không nói gì, lý do này nghe cực kỳ thuyết phục.

Có điều, lúc ăn mì, rõ ràng là sức chiến đấu của Vương Việt vẫn không đủ như cũ.

“Thịt bò ăn ngon thật,” Cậu cúi đầu ăn sì sụp, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, “Nước mì cũng ngon, mì cũng ngon… sao nhiều nước thế nhở… nhiều thật…”

“Em bảo em ăn hết được, ăn hết đi,” Lư Nham ăn chậm rề rề, mì thịt bò của nhà này đúng là rất ngon, thịt bò rất có vị, sợi mì cũng dai.

“Không ăn hết được,” Vương Việt rất nỗ lực uống một ngụm nước mì, “Anh ăn no chưa? Còn đói không… Anh ăn mỗi bát kia có đủ không?”

Lư Nham liếc mắt nhìn cậu, nhịn cười: “Anh ăn xong một bát này là vừa no căng, thêm một miếng nữa cũng không ăn nổi.”

“À,” Vương Việt hơi thất vọng, cúi đầu, ăn thêm một miếng nữa, “Hôm qua anh không ăn gì, anh như thế là sẽ bị gầy mất nhỉ?”

“Ôi!” Lư Nham ăn hết mì trong bát mình, “Được rồi, em đừng nhồi nhét nữa, đưa cho anh.”

Vương Việt cười hơi ngượng ngùng, đẩy bát mình đến trước mặt Lư Nham: “Chủ yếu là do em uống nhiều nước mì quá, chiếm chỗ.”

Lư Nham nhìn bộ dạng Vương Việt mặt mày nghiêm túc kiếm cớ, uống một ngụm nước mì: “Lần sau em ăn ít một chút đi? Ăn no rồi là thôi?”

“Em lại cũng không biết ăn bao nhiêu là no.” Vương Việt chậc một tiếng.

“Anh biết, em nghe anh đi được không?” Lư Nham ăn sạch nửa bát mì Vương Việt bỏ lại, “Em xem, em vừa nãy thừa đúng một nửa bát, gọi bát nhỏ là vừa đủ.”

Vương Việt thở dài: “Được rồi.”

Ăn xong mì, Lư Nham tìm một khách sạn, thuê phòng đôi, lúc đưa tiền, hắn nói là ở một ngày.

“Không phải thuê phòng theo giờ à?” Vương Việt ở bên cạnh hỏi.

Cô nàng lễ tân ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bọn họ, Lư Nham tức khắc cảm thấy mình như thể cởi quần bị bắt gian tại trận: “Nghỉ lại một đêm, mai lại đi.”

“À.” Vương Việt gật đầu rất bình tĩnh.

Vào phòng, Vương Việt liền nằm lên giường, liên tục xoa bụng: “A… No quá…. Phòng này tốt hơn phòng lần trước nhiều, vừa to vừa thoải mái, nhưng mà không bằng chỗ của Thẩm Nam.”

“Ừ, đương nhiên là không bằng,” Lư Nham dựa vào cửa sổ, vén rèm ra một cái khe nhìn xuống, không chỉ muốn nhìn xem có ai đi theo hay không, mà còn muốn nhìn rõ địa hình, tiện cho lúc muốn chạy trốn ra ngoài, “Ai so được với công tử ăn chơi theo chủ nghĩa hưởng lạc như Thẩm Nam.”

“Có người đi theo chúng ta không?” Vương Việt nhảy xuống giường, lại gần bên cạnh hắn, cũng nhìn xuống.

“Giờ không có, không biết về sau có không, em đi tắm rồi ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi cho tốt, chiều anh đưa em ra ngoài đi dạo, tìm chỗ mua kẹo bông, tối lại phải đi tiếp.” Lư Nham thả rèm xuống.

“Không phải bảo mai mới đi à?” Vương Việt đi về phía phòng tắm.

“Đó là nói cho lễ tân nghe.” Lư Nham cầm điếu thuốc, định ra cửa hút.

“Vì sao lại phải nói cho lễ tân nghe?” Vương Việt cầm kem đánh răng, vừa bóp vừa hỏi.

“Đỡ cho lễ tân lại nghĩ nhiều…” Lư Nham nhìn Vương Việt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn Vương Việt bóp kem đánh răng, vậy mà lại là giơ tuýp kem đánh răng bóp ra một đoạn rồi lắc qua lắc lại cho kem rơi lên bàn chải đánh răng, “Em đang luyện công đấy à?”

“Hả?” Vương Việt nhìn hắn một cái, tay chệch đi, kem đánh răng chưa rơi xuống được bàn chải thì đã rơi xuống đất.

“Em bóp kem đánh răng thôi mà sao vất vả thế,” Lư Nham lấy kem đánh răng và bàn chải từ trong tay cậu qua, giúp cậu bóp một cái lên bàn chải, “Bóp như thế không phải là không rơi à?”

“À…” Vương Việt nhận lấy, nhìn bàn chải, “Đúng thế thật….”

“Đánh đi,” Lư Nham mở cửa phòng ra, “Anh hút thuốc ngoài cửa.”

“Hút xong rồi có vào luôn không?” Vương Việt hơi sốt sắng nhìn hắn.

“Không đi vào thì anh đi đâu…” Lư Nham hơi do dự, “Anh không đóng cửa.”

Lư Nham hút xong thuốc thì vào tắm, cầm súng đặt lên bàn trên tủ.

Vương Việt đã nằm sấp lên giường ngủ rồi, có lẽ là vì máy sưởi trong phòng rất ấm, cho nên cậu lột sạch sành sanh, chỉ để lại mỗi cái quần trong trên người, đến chăn cũng không đắp.

Lư Nham đi qua, giũ chăn ra đắp lên cho cậu.

Vương Việt có lẽ là béo hơn trước đó một ít?

Hẳn là béo hơn so với lúc Lư Nham mới nhìn thấy, Lư Nham duỗi tay sờ lên lưng Vương Việt, xúc cảm không tệ lắm, tuy vẫn hơi gầy, nhưng ít nhất đã không còn đánh đàn được trên xương sườn như trước đây nữa.

Hắn nhớ tới Thẩm Nam còn từng đưa Vương Việt đi kiểm tra tình trạng sức khỏe, sau khi có kết quả, Thẩm Nam nói một câu: “Đây cũng chỉ là ở viện nghiên cứu, có điều kiện chữa bệnh, nếu không cứ như vậy thì đã chết được hơn trăm lần rồi.”

Trên người Vương Việt có vô số dấu vết do xương cốt bị gãy rồi khép lại để lại, trên cánh tay còn có chỗ bị lệch vì gãy xương không xử lí mà để tự lành, tuy nhìn ngoài không nhìn ra được, nhưng Vương Việt có thể nói là chồng chất vết thương.

Quan Ninh vẫn luôn sử dụng huấn luyện “tàn khốc” với Lư Nham, nhưng cũng chưa bao giờ bắt hắn chịu nhiều vết thương nghiêm trọng tới vậy.

Đối với Vương Việt, Lư Nham có thể nói là muốn gì cho đó, chưa bao giờ nổi giận với Vương Việt, chính là bởi vì từ nhỏ Vương Việt đã phải trải qua những chuyện tàn nhẫn ấy, hắn muốn bù đắp lại phần chiều chuộng và thương yêu mà Vương Việt đáng được hưởng trong phạm vi khả năng mình cho phép.

“Anh ngủ không?” Vương Việt nằm nhoài lên gối hỏi một câu, không mở mắt ra.

“Ừ, anh nằm một lúc.” Lư Nham ngồi lên.

Đang định nằm lên giường bên, Vương Việt nhắm mắt dịch sang bên cạnh, nhường lại cho hắn nửa giường.

Hắn cười, cởi áo ra rồi nằm xuống bên cạnh Vương Việt, Vương Việt duỗi tay tới nắm lấy cánh tay hắn, chẳng mấy chốc đã ngủ tiếp.

Lư Nham vốn chỉ định nằm nghỉ ngơi một lúc, nhưng suy xét tới mình cả một đêm không ngủ, còn liên tục lái xe, tối còn phải bôn ba tiếp, nên không thức nữa, thiếp đi theo hô hấp chậm rãi của Vương Việt.

Có điều, dưới tình huống thế này, Lư Nham vẫn luôn ngủ không sâu, hắn có thể nghe thấy tình hình bốn phía, có thể nghe thấy ngoài cửa có khách phòng bên cạnh đi ngang qua, có thể nghe thấy người phục vụ vào quét phòng sau khi người khác trả phòng.

Còn có thể nghe thấy Vương Việt dậy đi nhà vệ sinh, sau đó đi lại trong phòng hai vòng, lấy từ trong túi ra một gói bánh mì nhỏ, ăn xong lại bò lên giường, kéo cánh tay hắn qua gối lên, lại tiếp tục ngủ.

Lư Nham vừa định lật người, bị Vương Việt gối một cái, hắn chỉ đành phải nằm tiếp, nửa ngủ nửa tỉnh chờ tới lúc Vương Việt ngủ say, mới nhẹ nhàng trở mình về phía Vương Việt, ôm lấy eo Vương Việt.

Tay mới vừa rút ra, Vương Việt giật giật, tiếng ngáy khe khẽ không thay đổi, nhưng lại tóm được tay hắn.

Lư Nham cười, khuyết thiếu cảm giác an toàn đã tới mức độ này rồi.

Ngủ một giấc được rất lâu, lúc nghe thấy đứa trẻ con phòng bên cạnh chạy trong hành lang gọi mẹ ơi chúng ta đi ăn KFC đi, Lư Nham mở mắt ra, lần mò điện thoại tới liếc mắt nhìn.

Chắc chắn đã bỏ lỡ giờ cơm trưa, cũng gần tới giờ cơm tối.

Vương Việt trở mình, lầm bầm một câu: “Tối chưa? Đi ăn kẹo bông thôi.”

“Ừ, dậy thôi.” Lư Nham hôn lên môi cậu, xuống giường rửa mặt.

Vương Việt xoay trên giường phải gần hai mươi phút mới dậy, đầu bù tóc rối đi rửa mặt, sau đó vừa mặc áo vừa sờ bụng: “Sao hình như lại đói bụng rồi?”

Trên bụng Vương Việt đã không còn quấn băng vải nữa, chỉ dán gạc, lộ ra ba vết thương chưa lành hẳn.

“Em đang lớn mà,” Lư Nham ôm chầm lấy cậu, kiểm tra miệng vết thương, “Muốn ăn gì?”

“KFC.” Vương Việt nói.

“Biết gọi món không?” Lư Nham cười.

“Biết, cứ thế gọi luôn một phần ăn là được!” Vương Việt vung tay lên.

Lư Nham đang định khen ngợi cậu, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Lư Nham nhanh chóng ra hiệu cho Vương Việt đừng nói, đẩy cậu tới tường, tiếng đập cửa này không giống như tiếng phục vụ gõ cửa, rất mạnh, nghe có vẻ không được lịch sự lắm.

Tuy Lư Nham cảm thấy nếu như người của Bành Viễn tới đây, cứ nghênh ngang tới gõ cửa như vậy là cơ bản không có khả năng, nhưng xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn lấy súng đặt đầu giường qua, đi tới phía sau cửa.

Cửa lại bị gõ mạnh hai cái, âm thanh vang lên từ dưới cửa, nghe như thể dùng chân đá.

Lư Nham đứng dán vào tường, nhanh chóng liếc qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Không có ai.

Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, lần này là liên tục bảy tám lần vẫn chưa dừng.

Lư Nham thở dài, hắn gần như đã đoán được là ai.

Hắn bỏ súng cầm trong tay ra sau cửa, đột ngột kéo cửa phòng ra.

Quả nhiên.

Ngoài cửa là một đứa trẻ đứng chỉ tới thắt lưng hắn, trong tay cầm súng phun nước.

“Nhóc làm gì đây…” Lư Nham cắm khẩu súng ra sau lưng.

Vừa định bảo tìm mẹ dẫn đi ăn KFC đi, đứa bé kia đột nhiên đứng dạng chân ra, giơ súng bắn nước, bắn lên cổ lên mặt hắn vài phát.

Quá trình đoan thương xạ kích này, trong mắt Lư Nham có thể coi là động tác tương đối chậm, nhưng hắn không tránh, chủ yếu là vì không ngờ trời tuyết rơi mà vẫn có phụ huynh cho con cái đổ nước vào súng bắn nước.

Hắn vốn nghĩ đứa bé này giơ súng lên xong hẳn là sẽ dùng miệng phối hợp pằng pằng chíu chíu vài tiếng, không ngờ là bắn ra nước thật, lạnh băng cả mặt, giờ hắn lại mặc áo phông cổ V, cả cổ lẫn ngực đều lạnh buốt, chuyện này làm hắn hơi bực bội.

“Này!” Hắn quát một tiếng, tay lau mặt một cái, đột nhiên phát hiện nước này vậy mà lại mẹ nó là màu nước màu đỏ, tức khắc chỉ muốn quăng một phát tát qua, “Nhóc bị làm sao đấy à!”

Thằng bé cười vang dội hai tiếng, trông có vẻ rất sung sướng, cầm lấy súng nhắm về phía đũng quần Lư Nham lại chuẩn bị bắn nước ra, Lư Nham giơ tay hất súng bắn nước xuống đất, “Đừng có đùa nữa, đi tìm mẹ đi.”

Đang muốn đóng cửa lại, đứa bé ngay trong một giây đã chuyển từ cười thành khóc thét lên, đã vậy còn khóc cào tim nạo phổi, run rẩy tâm can.

Cùng lúc đó, từ phòng bên cạnh, một người phụ nữ lao ra, nhào tới ôm chặt lấy đứa bé kia, xoay mặt lại nhìn chằm chằm vào Lư Nham rồi quát: “Cậu làm cái gì thế! Hai người đàn ông to tướng đi bắt nạt một đứa trẻ, hai cậu có còn là người không!”

Lư Nham ngây ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện Vương Việt không biết đã đứng sau hắn từ lúc nào, đang cau mày, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

“Tôi không chạm vào con chị, nó bắn màu nước lên cả người tôi tôi còn chưa nói câu nào đâu.” Lư Nham lười nói nhảm với người phụ nữ này, muốn đóng cửa lại.

“Cậu không chạm vào nó thì sao nó lại khóc! Bắn màu nước lên người cậu thì cậu không biết giặt à, ăn thua với một đứa trẻ con như thế có ra gì không!” Còn mẹ nó không nghe theo không buông tha mà vẫn tiếp tục quát.

“Chị giặt giúp tôi đi.” Lư Nham nhìn bà ta.

“Cậu giở trò lưu manh gì đấy!” Người phụ nữ lên giọng.

“Tôi giở trò lưu manh với chị?” Lư Nham đột nhiên cảm thấy mình tung hoành trong giới sát thủ mười năm mà vẫn chưa gặp ai khủng bố như người phụ nữ này, “Con trai chị ngắm vào đũng quần tôi tôi còn chưa kêu bắt lưu manh thì thôi.”

“Thần kinh! Đồ điên!” Người phụ nữ ôm đứa bé đang khóc không ngừng đứng lên, dùng giọng choé chói tai quát, “Đồ lưu manh!”

“Chị bảo ai là đồ lưu manh?” Vương Việt ở phía sau đột nhiên hỏi một câu.

Trong lòng Lư Nham trĩu xuống, giọng Vương Việt lạnh một cách đáng sợ, hắn nhanh chóng quay đầu lại, hạ giọng: “Thôi…”

“Thôi cái gì! Nói hai người là lưu manh đấy! Thần kinh!” Người phụ nữ kia mắng một câu, xoay người định trở về phòng bên cạnh.

Một cái khung ảnh lồng kính treo trên hành lang đối diện cửa phòng đột nhiên rơi từ trên tường xuống, nện xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn.

Mấy người đều giật nảy mình, đứa bé kia cũng không khóc nữa.

“Chị im đi.” Vương Việt nhìn chằm chằm vào bà ta.

“Tôi…” Người phụ nữ kia há hốc miệng chưa kịp nói xong, một cái khung ảnh kính khác cũng đột nhiên rơi xuống mặt đất, bà ta dừng lại, ôm đứa bé chạy về phòng đẩy cửa đóng lại.

Lư Nham cũng đóng cửa lại, xoay người vặn vai Vương Việt đẩy cậu đến mép giường: “Em làm gì đấy?”

“Không làm gì.” Lạnh lùng trong mắt Vương Việt vẫn chưa tan đi, giọng cũng rất lạnh lẽo.

“Phủ Phủ,” Lư Nham nắm lấy cằm cậu nâng mặt cậu lên nhìn mình, “Em nhìn anh.”

Vương Việt nhìn hắn một cái, rồi rũ mí mắt xuống không nói gì.

“Mới vừa nãy là em làm đúng không?” Lư Nham lắc lắc đầu cậu.

“Không phải,” Ánh mắt Vương Việt nhìn về phía bàn bên cạnh, giọng cũng không hề tự tin.

“Vậy thì là anh làm? Anh vận khí một cái, phù phù phù, đẩy cả một hàng khung ảnh xuống dưới đúng không?” Lư Nham nói.

Vương Việt nhíu mày đột nhiên bật cười, cười còn rất to tiếng, cả buổi vẫn chưa dừng lại được.

“Cười cái rắm,” Lư Nham ấn cậu ngồi xuống mép giường, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, “Em đã nói em sẽ khống chế, em không khống chế ngay được, lúc chỉ có hai chúng ta em quăng dao đập anh, chơi tuyết gì đó anh đều không nói gì em đúng không, nhưng em không thể làm chuyện này trước mặt người khác được!”

“Em cũng có chạm vào bà ta đâu,” Vương Việt cúi đầu nói, ngừng một lúc, vừa muốn cười, ngước mắt lên nhìn Lư Nham, lại cắn môi nhịn lại.

“Em mà chạm vào bà ta thì hôm nay chúng ta gặp phiền toái rồi!” Lư Nham nhấn mạnh giọng, “Giờ chương trình chủ yếu của chúng ta là du lịch, nhưng còn kèm theo cả chạy trốn nữa, hỉu hôn? Nguyên nhân chạy trốn chính là vì năng lực này của em, hiểu không?”

“Hiểu rồi,” Vương Việt gật đầu, “Đều là tại vì em.”

“Cũng không phải là tại em,” Lư Nham đứng lên cởi áo phông trên người xuống, hoa hồng trên nền trắng rất đẹp, “Em là người bị hại.”

“Nham Nham,” Vương Việt ngẩng đầu lên, giọng rất khẽ, “Nếu…”

“Ừ?” Lư Nham nhìn cậu.

“Nếu… nếu… em không cẩn thận chọc phải phiền phức,” Vương Việt hơi sốt sắng tóm lấy quần hắn, “Anh có bỏ mặc em không?”

Lư Nham thở dài, ôm chầm lấy đầu Vương Việt, nhẹ nhàng xoa: “Không đâu.”

“Vậy làm sao bây giờ.” Vương Việt nói bằng giọng buồn buồn.

“Chưa nghĩ tới.” Lư Nham cười.

“Anh là sát thủ mà,” Vương Việt tiếp tục nói bằng giọng buồn buồn, “Sát thủ lại không cẩn thận như vậy à?”

“Anh cảm thấy em sẽ khống chế được, em sẽ không chọc phải phiền phức gì,” Lư Nham xoa bóp vai Vương Việt, tay trượt vào theo phía sau cổ áo cậu, nhẹ nhàng xoa lên lưng cậu, “Cho nên không nghĩ tới.”

“Buồn,” Vương Việt rụt cổ lại, cười, liếm lên bụng hắn một cái, “Đừng sờ.”

“Đừng có liếm lung tung,” Lư Nham co bụng lại, “Cơ bụng đẹp như này ngầu như này xem là được rồi, đừng có há miệng ra.”

“À,” Vương Việt cười ngả ra sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bụng hắn mấy cái, rồi nhấn nhấn, xong đó đập lên bẹp bẹp mấy cái, “Đẹp thật.”

“Em trả thù đấy à?” Lư Nham cúi đầu nhìn, mấy giây sau, chỗ trên bụng hắn bị Vương Việt đập đã hồng lên, “Tay đập lên… đã không?”

Vương Việt nằm ngã ra giường, cười tới mức hai mắt không thấy đâu nữa.

“Anh thay quần áo,” Lư Nham xoay người lại lục túi, “Em nói xem, mắt em to như thế cười xong cái là không có luôn, to chẳng để làm gì.”

“Mắt anh chưa cười cũng đã chẳng thấy đâu.” Vương Việt không phục.

“Vớ vẩn!” Lư Nham vừa mặc quần áo vừa đi tới trước gương nhìn, “Mắt anh là đơn phượng nhãn tiêu chuẩn.”

“Em là đơn long nhãn.” Vương Việt ngồi dậy, nhìn vào gương trợn tròn mắt.

“Còn long nhãn nữa, sao em không bảo em là mắt quả vải luôn đi.” Lư Nham chậc một tiếng.

“Sao anh lại đáng ghét thế,” Vương Việt mắng một câu, rồi thở dài một hơi, “Muốn ăn long nhãn, muốn ăn cả quả vải…”

“Mùa này không có, nếu không chốc nữa chúng ta mua hai quả hồng ăn đi.” Lư Nham nói.

“Được.” Vương Việt gật đầu, “Ăn kẹo bông trước.”

“Kẹo bông kẹo bông kẹo bông,” Lư Nham ném áo khoác cho cậu, “Đi, kẹo bông, đến lúc đó tìm chỗ nào đấy ở một thời gian, mua máy làm kẹo bông rồi ngày nào cũng làm cho em.”

“Anh làm cho em?” Vương Việt hào hứng đi ra cửa theo hắn, “Anh biết làm không?”

“Ừ, làm kẹo bông cho em, có gì khó đâu.” Lư Nham ôm vai cậu.

“Còn biết làm gì nữa? Làm mì thịt bò được không?” Vương Việt nghiêng đầu, mặt mày mong đợi.

“Cái đấy thì hơi khó…” Lư Nham nói.

“Làm thịt hấp bột được không?” Vương Việt lại hỏi.

“… Em nghĩ cái gì đơn giản thôi được không?” Lư Nham đến than thở cũng không buồn nữa.

“Sủi cảo thì sao? Sủi cảo đơn giản mà, chỉ là nặn vào, được không?”

“Anh đưa em đi ăn là được.”

“Em muốn ăn của anh làm, không phải anh nói là anh làm à?”

“Anh nói làm sủi cảo lúc nào?”

“….À.”

“Ai…, tối anh làm sủi cảo cho em!”

“Ở đâu?”

“Trên xe.”*Bôi bác tài nghệ của tác giả nhiều thì không được hay lắm nên hôm nay đính chính một tẹo, thật ra là ổng vẽ cũng không xấu đâu, , mua hẳn hai cái wacom để vẽ cho mọi người xem kia mà (cái này là đăng 9 cái ảnh lên weibo nên nhìn ngoài nó sẽ bị mất đầu mất đuôi một tẹo, tôi không muốn đăng từng ảnh một dài dòng). Nhưng mà mấy cái bìa truyện như kiểu Phi lai hoành khuyển, Khắc khắc bất nhập rồi Tôi đến mượn bật lửa thì không phải ổng vẽ đâu, chưa đạt đến level đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.