Chết Đuối

Chương 6: Chương 6




Năm Dylan mười bảy tuổi, nó nhổ giò cao vọt lên, gương mặt cũng đẹp trai hơn dù vẫn lúng túng như trước, mỗi khi đỏ mặt lại giấu mình sau mái tóc, làm đứa con gái nào theo đuổi nó cũng bối rối ngạc nhiên.

Nó chào đón tháng sáu bằng lòng biết ơn vô hạn, vừa đặt chân lên hiên nhà thân quen đã hít một hơi đầy không khí đồng nội trong lành, và chạy ngay ra mép hồ, đưa tay khoắng nước. “Maro?”

Nó thở dài nôn nóng, bực bội vì đã lâu quá không gặp mà cậu bạn thân nhất vẫn chưa thấy đâu; nó ngồi xuống bến và đá chân dưới nước, vừa đọc sách vừa chờ đợi.

Maro không đến, suốt mấy ngày và mấy tuần sau đó, và Dylan lại nằm mơ thấy mình bị chết đuối, nhưng lần này nó tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ và vị ngọt nụ hôn của Maro ngơ ngác đọng trên môi. Mùa hè qua nhanh, mỗi ngày Dylan lại thêm sốt ruột và khổ sở, vứt hết sách vở, tranh vẽ, bàn cờ sang một bên, chỉ chuyên tâm ngồi trên bến và đá nước tung tóe, khẩn cầu cho mái tóc vàng rực rỡ và chiếc đuôi xanh óng ánh hiện ra dưới làn nước.

*************

Mùa hè sau khi tốt nghiệp, Dylan quay lại căn nhà nghỉ với gia đình và ngồi vẽ bên hiên nhà, mái tóc dài rối bời được thắt nơ bằng sợi ruy băng hồng cũ kỹ.

“Chào.” Maro nói, thả người xuống cạnh Dylan. Cậu lớn hơn trước, thân hình phát triển mảnh mai và duyên dáng, gương mặt xinh xắn trẻ thơ giờ mang vẻ đẹp mơ màng đến không thực; mái tóc dài buộc cao bằng sợi thun tím to bản lấp lánh, từng lọn vàng mềm mại thả xuống ngực. Cả chân tay cậu cũng dài ra, khi đứng thẳng có thể cao gần bằng Dylan.

Tim Dylan nện liên hồi, và cậu mỉm cười, đặt bút chì xuống, vươn tay ra luồn vào tóc Maro.

“Xin lỗi mình không đến được.” Maro thì thầm.

“Không sao.” Dylan nói, khoác tay ôm lấy cậu, trái tim đập mãnh liệt trong lòng ngực vì cậu-bé-bên-hồ nhỏ nhắn đã trở lại trong vòng tay nó và trong đời nó.

“Mình muốn hôn cậu.” Maro nói, cánh tay cũng đang choàng quanh người Dylan. “Có được không?”

Dylan đỏ mặt, gật đầu. “Được chứ. Mình lên lầu đi.”

Tay hai đứa bện chặt lấy nhau và khi Dylan đóng cửa lại sau lưng với gương mặt nóng bừng, Maro cười khúc khích. Cậu ôm chặt nó, cơ thể ấm áp và vẫn còn ướt đẫm nước, rồi cậu tháo sợi dây ruy băng ra khỏi tóc Dylan, thả rơi lặng lẽ xuống sàn.

“Chào.” Maro trêu nó, hơi thở phả vào môi Dylan nóng hổi, một bên môi khẽ nhếch lên.

Dylan cắt ngang lời cậu bằng một nụ hôn, nhấp lấy từng ngụm nắng ấm và tiếng cười êm ái, lưỡi ngần ngừ thò ra rồi lại thụt vào. Maro lôi nó về phía trước, làm hai đứa ngã nhào xuống giường. Dylan chống tay hơi nhỏm dậy làm Maro bật cười và kéo nó xuống để nếm đôi môi ấy một lần nữa. Dylan tháo sợi thun của Maro ra, mái tóc vàng tràn ra lênh láng trên tấm chăn thêu, sáng lấp lóa trong vũng nắng.

Bàn tay mảnh dẻ táo bạo luồn xuống áo cậu, lướt qua những đốm tàn nhang trên làn da trắng của Dylan. Nó nhỏm dậy để cởi áo ra, và Maro cười khúc khích, chọc chọc vào người nó. “Mấy đốm này chạy dài xuống dưới luôn à?”

Dylan đỏ mặt. “Cái ấy là tàn nhang.”

Vẫn còn cười, Maro hôn nhẹ rồi đưa đầu lưỡi ra liếm. “Ngọt thật.”

Dylan bật cười và hôn cậu lần nữa, mạnh dạn tiến vào xa hơn và sâu hơn, hai tiếng rên khẽ phát ra cùng lúc, máu nóng dồn lên má và môi và –

“A.” Maro thì thầm. “A.”

Ngón tay dài của cậu lún vào lưng quần của Dylan, vật lộn với những nút và dây kéo phức tạp, cho đến khi Dylan đưa tay ra giúp, và Maro nhoẻn nụ cười biết ơn.

Hối hả gỡ bỏ chiếc áo lanh vàng và cái váy hồng ra, Maro vòng tay qua Dylan, kéo hai cơ thể sát vào nhau, say mê sự đụng chạm êm ái của da, môi và lưỡi.

Maro đột ngột đẩy ra. Cậu mở ngăn kéo tủ bên giường, lục lọi trong đó, rồi đóng nó lại và lục tiếp ngăn bên dưới. Dư âm của nụ hôn vẫn còn vương vấn trong Dylan, nó nghiêng người ngạc nhiên nhìn cậu.

“Đây rồi.” Maro lôi ra một tuýp kem dưỡng da, đổ một ít ra lòng bàn tay. “Như thế này này.” Cậu thì thầm, và Dylan trôi tuột vào đôi mắt xanh trong veo như thủy tinh khi một bàn tay ấm xoa kem mát lạnh khắp phần dưới của nó, phủ lên đó một lớp kem trơn láng.

“Mình làm đau cậu thì sao?” Dylan hỏi khi nhận ra Maro đang làm gì.

“Chỉ cần là cậu thì sẽ không đau.” Người nó yêu mỉm cười, và Dylan lại thấy tim nó run lên ngây ngất vì nụ cười ngọt ngào quen thuộc.

Đầu nó ngả lên vai của Maro, môi khép hờ ngăn tiếng kêu khẽ khi Maro nhỏm lên, tạo thế cho nó vào và nó tiến tới bằng tất cả khao khát, đam mê và yêu thương. Hai đứa di chuyển nhịp nhàng, như thể sóng trườn trên mặt hồ, chậm rãi nhưng cương quyết, càng lúc càng nhanh cho đến khi chúng xô vào bờ. Dylan ngắm cậu, không thể và cũng không muốn chớp mắt, uống trọn và khắc ghi lấy khung cảnh ấy: Maro xinh đẹp với đôi tay gầy, gương mặt lạ lùng, và những lọn tóc xoăn vàng sáng lung linh; Maro ngọt ngào với đôi mắt xanh trong veo như thủy tinh và đôi môi hồng mơn trớn, ửng đỏ lên vì hôn; Maro đáng yêu; Maro quyến rũ; Maro đang uốn người trên giường, rên rỉ gấp gáp sau mỗi lần đẩy, và Dylan không buồn quan tâm nếu có ai nghe thấy vì nó giờ như người chết đuối, hòa quyện cùng cơ thể của cậu, lạc lối trong tình yêu của cậu, và những con sóng khoái lạc kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa, sâu mãi tận cùng.

“Đi bơi với mình.” Maro nói, hơi thở dịu dàng vuốt ve gò má Dylan.

“Mình sẽ chết đuối.” Dylan đáp, mỉm cười với người yêu.

“Cậu biết không,” Maro nói tiếp. “Nụ hôn của mình sẽ cho cậu sự bất tử.”

“Mình không thể.” Dylan hôn cậu, môi vẫn mỉm cười.

*************

Một ngày cuối mùa hè, Maro trồi lên khỏi mặt nước, chống tay nâng người lên bến thuyền và vẫy mạnh đuôi, những bụi nước li ti bắn ra tung tóe, cho đến khi đôi chân người hiện ra. Cậu đứng dậy, loạng choạng một lúc vì khi vừa ra khỏi nước, chân cậu rất yếu. Nắng mơn man làn da trần loang loáng. Dylan ngẩng đầu lên, đặt cuốn tập vẽ sang một bên.

“Nhìn kìa.” Maro nói, mắt nheo nheo trong nắng và chỉ tay về phía ngọn đồi xa tít.

Dylan nhìn theo hướng cậu chỉ. “Cái gì?”

“Đứng dậy nào.” Maro nói, tay vẫn chỉ. “Lại đây.”

Dylan bối rối đi về phía Maro đứng, mười đầu ngón chân bấu chặt vào mép gỗ. “Nhìn gì?”

Tay Maro vẫn giơ cao, còn tay kia ghì lấy eo Dylan. “Ở đây.” Cậu thì thầm, hạ tay xuống và áp vào cổ nó. “Với mình.” Cậu mỉm cười, hôn nó, nếm vị của nó trên đầu lưỡi.

Dylan cười đáp lại, ân cần và âu yếm. “Mình đang nhìn đây.” Nó nói.

“Lần này mình sẽ không buông cậu ra.” Maro hứa, nước mắt lóe sáng trên má khi cậu cúi xuống hôn nó lần nữa.

Hai đứa đập người xuống nước. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát phản bội tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống, cơ thể bị ôm cứng trong tay Maro. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, mơn trớn làn da trần dưới lớp áo, vuốt ve dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước.

Maro ôm ghì Dylan, không màng đến hơi thở gấp gáp và tiếng kêu gào của nó trong khi tay nó cào cấu làn nước, nhưng nước mạnh hơn cả ngàn tên lực sĩ, trói chặt tay và chân và cổ nó bằng những cái vòi ma quái, và nó cứ thế mà chìm xuống như cá bị mắc bẫy trong tấm lưới ấm áp của Maro và tấm lưới buốt giá của nước.

Môi của Maro vẫn áp sát môi nó, hôn nó, mặc cho nó vùng vẫy chống cự, và nước ồng ộc ùa vào hai lá phổi. Nó tuyệt vọng nhìn những bọt bóng sự sống cuối cùng trốn chạy khỏi kẽ tay, hối hả bơi về phía mặt trời và không khí, bỏ lại nó cho dòng nước vồ vập kéo xuống sâu hơn, sâu hơn nữa, sâu mãi tận cùng.

“Mình yêu cậu.” Maro thì thầm vào tai Dylan.

HẾT.

[Mar 26, 2008]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.