Buổi chiều Củ cải đi làm về nhìn thấy mớ hổn độn dưới bếp lập tức đi vào phòng. Chắc hắn bực mình vì tôi làm bếp nút bừa bộn chứ gì.
Tôi mặc áo sơ mi tay dài, mấy chấm bi hoàn toàn không lộ ra không khí.
Bất ngờ ánh mắt Củ cải nhìn chằm chằm mắt tôi, rồi trên người tôi, sau
đó dùng giọng Tàu Tháo hỏi: "Trời nóng sao lại mặt áo dài tay?"
Tôi đang ngồi ở mép giường, cái ánh mắt của hắn làm tôi có hơi sợ sợ.
Nhưng nhớ lại cảnh hắn cùng "thiên nga" tung tăng ngoài đường một nỗi
tức giận dâng lên, tôi nói ngang:
"Mặc áo dài tay thì có sao? Dù có mặc áo bông cũng không có liên quan gì ông xã".
Hắn từng bước tiến lại gần tôi nheo mắt nói: "Không liên quan sao?"
Tôi nghe cái giọng lành lạnh này, tóc tai thiếu điều dựng ngược. Tôi
vốn vậy đó, khi bị áp đảo là sợ run lên. Số tôi chỉ có thể đi ức hiếp kẻ yếu thôi chứ gặp kẻ mạnh tôi cung kính như con chiên gặp chúa.
Bất chợt Củ cải nói tiếp nhưng không hiểu sao giọng hắn trầm ấm lạ thường: "Có phải lại bỏng rồi phải không?"
Cái gì mà lại bỏng? Tính cho tới lần này thì tôi chỉ bị bỏng có 5 lần
chứ nhiêu, giống như đúng 5 lần tôi vào bếp chiên cá. Cái này không tính là tôi hậu đậu, chỉ vì tình huống nằm ngoài dự đoán đấy chứ. Tôi mạng
hỏa nhưng không kỵ nước mà kỵ với dầu ăn.
Củ cải thở dài một hơi sau đó ngồi xuống bên cạnh, quen thuộc kéo tay tôi lên.
Tôi bị bỏng ngộ lắm nha, người ta bị bỏng một tay phải thôi chứ mấy,
còn tôi tôi bỏng hết hai tay. Vì tôi dùng hai tay bỏ con cá vào chảo.
Củ cải nhìn cánh tay tôi có hoa văn đẹp mắt không có một chút thích thú mà mày nhíu lại, y như rất khó chịu. Sau đó hắn bỗng nâng lên dùng
miệng thổi nhẹ.
A, cái này người ta chỉ dùng để an ủi trẻ con
thôi mà, tôi hai mươi lăm tuổi rồi đó. Hành động này có vẻ kỳ quái nhưng mà...nhưng mà không hiểu sao tôi thấy xúc động, sau đó nước mắt cứ vậy
chảy ra, càng lúc càng nhiều.
Củ cải ôm tôi vào lòng y như người mẹ che chở đứa con. Cứ như vậy hai chúng tôi im lặng không nói gì nữa.
Đôi lúc tôi cảm thấy hắn dịu dàng, thích hợp với giới tính nữ.
...
Tối hôm đó đổi lại đầu bếp trở thành Củ cải. Hắn vì thấy tôi bị thương
nên thương hại, ưu tiên cho tôi ngồi mát ăn bát vàng. Tôi đối với việc
này rất là cao hứng.
Nửa khuya tôi đang ngủ mê, theo thói quen
đưa tay quờ quạng nhưng bên cạnh không có người. Tôi lo Củ cải bị tôi
một cước đá xuống giường nên mở mắt ra kiểm tra, nhưng dưới nền nhà cũng không có.
Tôi lắng tay nghe ngóng, dường như có tiếng nói
chuyện rất nhỏ ở ngoài phòng khách. Lòng hồ nghi liền rón rén bước ra
xem, dáng điệu y như lần đầu đi trộm. Tôi thấy Củ cải đang nói chuyện
điện thoại với ai đó. Tôi nín thở dỏng tai lên.
Củ cải nói: "Anh đồng ý".
"..."
"Ly hôn cũng tốt, ít nhất anh thấy ít nhiều cũng được giải thoát".
"..."
"Mai anh sẽ tìm luật sư".
"..."
"Yên tâm ngủ đi. Ngủ ngon".
Tôi rón rén trở về phòng. Trong đầu nhất thời tràn ngập ý niệm: Củ cải
muốn ly hôn với tôi, chúng tôi từ nay sẽ không còn ngủ chung trên một
chiếc giường, không ngồi cùng bàn ăn. Quan trọng là không gặp nhau mỗi
ngày nữa.
Tự dưng tôi muốn khóc.
Mấy ngày nay tôi đi làm
rồi về nhà, không có đi đâu càng không dám nói chuyện với Củ cải. Tôi sợ chỉ cần tôi mở miệng hắn sẽ thừa cơ mà nói: "Bí lùn, chúng ta ly hôn
đi".
Mà dạo này anh bạn Bankhongbiettui cũng không có comment,
tôi trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng không biết nói với ai. Ngay cả
Củ cải tôi còn không nói thì nói gì người khác.
Con người tôi
khi nghĩ gì đều thể hiện lên cả gương mặt. Vì vậy khi trong lòng ôm một
bí mật thì thiên hạ ai nhìn vào cũng biết. Hại tôi mỗi lần thấy anh Vĩnh lủi như dế. Tôi vẫn sợ rằng anh Vĩnh chỉ cần hỏi một câu, đừng nói là
cái chuyện này cho dù số tài khoản ngân hàng và mật khẩu tôi cũng cho
luôn a.
Tôi giả vờ giả vịt được mấy ngày thì chuyện gì đến cũng đến.
Hôm nay tôi thấy Củ cải vào phòng làm việc, trên tay cầm giấy tờ gì đó, nét mặt hơi do dự. Hồi lâu Củ cải nhận được điện thoại của ai đó nên có vẻ vội vã, tiện tay bỏ thứ đó vào hộc tủ rồi đi ra ngoài, lái xe đi.
Tôi sau một lúc đắn đo quyết định xem tài liệu đó rốt cuộc là cái gì,
vừa mở ngăn tủ lật xấp tài liệu ra, trên bìa ghi chữ: "Hồ sơ ly hôn".
Bốn chữ này đập vào mắt làm tôi choáng váng. Tay tôi run run nhìn nó
một lần nữa xác định. Nhưng tôi không có nhìn nhầm a, dù gì môn văn cũng là mặt mạnh của tôi à.
Tôi trầm tư suy nghĩ. Nói vậy thôi tôi
cũng không có nghĩ được cái gì, thật ra tận cùng mà phân tích tôi phải
chúc mừng Củ cải a.
Ít nhiều hắn cũng giúp tôi vượt qua sự thúc ép của ba mẹ, lâu nay sống chung hắn rất tốt với tôi. Đặc biệt tiền
tiêu của tôi cũng là do hắn cấp. Nói thẳng ra thì thời gian qua hắn đã
hy sinh cho tình bạn này quá nhiều rồi. Tôi nghĩ có lẽ vì hắn lo tôi
không thích ứng được nên mới do dự đây mà.
Tôi cầm tập tài liệu ôm về phòng, lấy cây bút nắn nót điền vào mẫu "đơn xin ly hôn".
Đến mục lý do ly hôn tôi do dự hồi lâu, không lẽ tôi ghi: chồng tôi có
người yêu mới, tôi cũng đang có bạn trai nên cần ly hôn gấp.
Chậc chậc, không ổn lắm. Cái này mà có ra tòa chỉ sợ chủ tọa ngất trước, luật sư ngất sau, còn cha mẹ hai nhà cũng bất tỉnh a.
Không ngờ mấy cái này phiền phức vậy. Tôi nhìn lên tường hy vọng trên
đó có đáp án. Lát sau quyết định viết là: "Sống chung không hòa hợp".
Tôi không cần chia tài sản gì cả, vì cơ bản tài sản là của Củ cải. Tôi chỉ ăn nhờ ở đậu lâu nay còn đòi hỏi cái gì bây giờ.
Sau đó tôi ký tên vào. Hoàn thành thủ tục ly hôn.
Thật ra tôi không có cảm giác giải thoát giống như Củ cải đã nói, nhưng ly hôn cũng tốt, Củ cải cưới vợ xinh xắn, tôi đến với anh Vĩnh đẹp
trai. Con cháu sau này của chúng tôi nhất định có gương mặt đẹp như Tiên Đồng, Ngọc Nữ. Chúng nó sẽ trở thành hoa hậu hoặc minh tinh nổi tiếng.
Cái này gọi là hi sinh đời bố, củng cố đời con.
Sau khi nghĩ đến kết quả viên mãn như vậy, tôi lập tức cầm bút viết cho Củ cải một bức thư. Đại khái ý tứ là tôi đi tìm tình yêu mới, đồng thời chúc hắn mau chóng có được hạnh phúc. Tôi phải chúc hắn hạnh phúc, bởi
vì lần trước hắn yêu tôi đã ác tâm mong hắn đau khổ, tức thì hắn và bạn
gái sau hai tháng chia tay.
Tôi chậm rãi thu dọn quần áo, sau đó quyến luyến rời đi.
Cũng may mấy hôm trước chồng nhỏ Thy đi công tác có nhờ tôi rảnh rỗi đến chơi với nó vì vậy tôi lập tức có nơi để đến.
Hiện tại không thể về nhà mình vì sợ ba mẹ không kiềm chế lột da tôi xuất khẩu.
...
Tôi quyết định cùng anh Vĩnh tình cảm khăng khít nên mấy ngày liền tắt
điện thoại phòng hờ Củ cải có gọi, tôi lại lắp bắp. Bởi vì tôi nói dối
hắn không lần nào có hiệu quả, lúc đầu tôi cứ ngỡ đôi mắt nó bán đứng
mình nên có một lần nói dối tôi đã đeo kính đen. Không nha - cái giọng
của tôi mới là hung thủ, khi tôi nói dối âm thanh không có trong trẻo
như thường ngày mà có hơi run run..
Nhỏ Thy thấy tôi đến nhà nó thì nhiều lần gạn hỏi, nhỏ này thông minh hơn tôi có xíu à, tôi qua mặt nó dễ ợt. Tôi nói ông xã nó nhờ cậy a, nó cảm động thiếu điều ôm tôi
khóc.
Có điều sau đó nó về phòng gọi điện thoại, tôi nghi nó
gọi cho chồng nó. Một lúc nó quay lại nhìn tôi với ánh mắt không mấy cảm thông.
Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không biết đi về đâu nữa a.
...
Hôm nay tự dưng anh Vĩnh mời tôi đi ăn ở nhà hàng nổi. Dù
sao tôi cũng tránh né anh Vĩnh mấy lần, nếu còn tiếp tục e rằng tạo cơ
hội cho đội quân tình địch tiến lên. Vì vậy tôi giả bộ thẹn thùng gật
đầu đồng ý.
Tế bào lãng mạn của tôi lại tích cực hoạt động, tôi hai mắt mơ màng nhìn ngắm cảnh vật hai bên bờ sông, quên mất rằng nhìn
nam chính mới là trọng điểm.
Anh Vĩnh lấy từ tay nhân viên phục vụ một bó hoa hồng, nở nụ cười mê người với tôi, tôi hơi ngượng đón lấy bó hoa chợt nghe lưng mình một luồng hơi lạnh, trực giác cho thấy có kẻ đang trong bóng tối theo dõi. Gần đây tôi coi phim hành động nên suy
nghĩ có phần quá mức bình thường.
Tôi quay đầu tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy không xa Củ cải đang ngồi cùng bàn với "thiên nga".
Tôi ôm bó hoa mà có cảm giác mình ngoại tình bị bắt quả tang, ánh mắt
Củ cải rất lạ, nhìn tôi như trách móc như đau khổ và giống như thất vọng dữ lắm.
Hai mắt chúng tôi chỉ giao nhau năm giây sau đó tôi
cụp mắt trốn tránh. Cũng từ giây phút đó tôi nghe trong lòng lo lắng và
sợ hãi, tôi không biết vì sao mình như vậy, nhưng quả thật tôi không thể nào thoải mái ăn uống nữa.
Anh Vĩnh nói chuyện với tôi rất
nhiều, tôi nghe mà như không nghe. Toàn bộ dây thần kinh tiếp nhận thông tin bị phong kín, cái đầu tôi so với tảng đá hay gáo dừa không khác
nhau là mấy.
Anh Vĩnh đưa tôi về nhà nhỏ Thy, tôi vừa bước
xuống xe bỗng anh kéo tay tôi lại. Tôi cả người đổ vào lòng anh. Anh
nâng cằm tôi lên, ánh mắt tha thiết. Anh dịu dàng nói: "Hân,..."
Không đợi anh nói hết câu tôi cái gì cũng không nghĩ, xô mạnh anh ra
hai tay che tai lại, chạy vụt vào nhà. Tôi biết sẽ nói với tôi câu gì,
vì vậy tôi sợ.
Tôi thừa nhận tôi vô cùng thích anh, rất thích,
thậm chí nghĩ đến nếu chúng tôi lấy nhau tôi sẽ hãnh diện nhưng phản ứng của tôi vừa rồi hình như theo quán tính. Chẳng lẽ sâu trong lòng tôi
không có yêu anh? Vậy tôi yêu ai?
Tất cả sự việc vừa rồi đều
không qua khỏi mắt nhỏ Thy, nó nhìn tôi nghiêm mặt nói: "Bây giờ chịu
nói chưa? Thật ra đầu đuôi như thế nào?"
Tôi cắn môi, mắt nhìn lòng bàn tay, sau đó bắt đầu kể cho nó nghe. Tôi kể, kể hết...
Tôi vừa dứt lời, nó lập tức hung dữ nhìn tôi mắng: "Đồ ngốc, đầu bà bị vô nước rồi phải không?"
"...", tôi dù không biết nó mắng cái gì nhưng hung hăng vậy chắc là lỗi này có liên quan đến tôi rồi.
Nó như vậy liền bỏ lại cho tôi một câu rồi đi về phòng: "Trong đêm nay
bà phải suy nghĩ ra cách phân biệt thế nào là thích? Thế nào là yêu cho
tôi?"
Tôi hoảng a. Nó có bầu còn hung hăng thế kia về sau đứa trẻ nhất định là xã hội đen a.