Củ cải nín thin có vẻ tin tôi, nhưng vẫn chưa hết sợ hãi ôm tôi không
buông, tôi thở dài để mặc hắn. Dù sao hắn cũng nhiều lần giúp tôi, lần
này coi như tôi giúp ngược lại hắn.
Vậy là cả đêm tôi nằm trong lòng hắn ngủ. Tiết trời bắt đầu sang hè tôi bị hắn ôm nóng bức đến chảy mồ hôi. Thật là một đêm khó ngủ.
...
Bởi vì một đêm
trằn trọc sáng nay tôi ngủ một giấc đến mười giờ, nghe bao tử sôi sùng
sục như cơm sôi mới luyến tiếc rời giường.
Đang ăn sáng cái em điện thoại của tôi kêu lên inh ỏi, một số máy lạ huơ, tôi cầm máy lên nghe: "Alô".
"Bí lùn phải không?" Bên kia một giọng ấm áp hồi hộp hỏi.
Tôi giật nãy người một cái, cái giọng này rõ ràng không quen à nghe,
nhưng biết rõ tôi là Bí lùn, chẳng biết thần thánh phương nào. Tôi nói:
"Phải? Cho hỏi huynh đài là ai?" Tôi tự tiện dùng cách nói kiếm hiệp cho nó có phần kịch tính.
Bên kia một tràng cười thích thú, giọng vui vẻ: "Anh là Vĩnh đây, còn nhớ không? Lúc trước anh có đến nhà em mấy lần".
"Vĩnh", cái tên này nghe lạ lạ quen quen. Tôi nhớ ra rồi, anh ta chính
là con trai bác Quang. Người này là bạn bè với ba tôi, mấy năm trước đến nhà có đem theo một con trai, người đó là...là... hotboy nha.
Tôi nghĩ tới đó miệng đã ra lời, reo lên: "Có phải anh Vĩnh rất đẹp trai con của bác Quang không?"
"Khụ khụ, là anh". Bên kia anh Vĩnh dường như bị sốc đáp.
Tôi: "Sao anh biết số điện thoại em?"
Anh Vĩnh: "Có phải ba tháng trước em nộp hồ sơ xin tuyển vào vị trí thu ngân ở Trung tâm mua sắm điện thoại Quang Vĩnh không?"
Tôi : "Phải". Như nghĩ ra tôi vội hỏi: "Đó là của nhà anh?" Ôi trời, trùng hợp làm sao?
Anh Vĩnh: "Uhm. Hôm qua anh xem lại hồ sơ nhìn lý lịch mới biết em từng nộp hồ sơ, khi nào em rảnh thì đến nhận việc đi".
Khi nào rảnh? Hehe là bất cứ khi nào đó. Tôi trúng số rồi, tôi có việc
làm rồi. Tôi mừng thiếu đều nhảy dựng lên, vội đáp: "Mai em lập tức
đến".
Anh Vĩnh: "Vậy được, mai gặp".
Tôi: "Chào anh".
Quăng điện thoại tôi cả người rạo rực tưởng đến cảnh ngày mai đi làm, trong lòng giống như đóa hoa hướng dương nở rộ.
...
Củ cải nghe tôi đi làm chỗ anh Vĩnh thì không hài lòng nói: "Bà xã không đi làm ông xã cũng có tiền nuôi mà."
Cái gì đây? Đây không phải vấn đề tiền bạc mà là vấn đề mặt mũi a. Tôi
đâu thể mãi xài tiền của Củ cải, nếu sau này tôi và Củ cải ly hôn tôi
cũng phải tự lập chứ. Quan trọng là tôi đi làm có thể gặp anh Vĩnh đẹp
trai nha, người này tôi cứ nghĩ sẽ trở thành minh tinh hay sao gì đó
không nghĩ có ngày anh làm sếp của tôi, tôi hân hạnh cùng anh ra vào
chung một cánh cửa..
Tôi nhăn mặt nói: "Bã xã đi ra xã hội săn
thú quý hiếm không phải là đi làm kiếm tiền không đâu nha. Cái này là
một công đôi chuyện".
Hắn lạnh lùng nhìn tôi nói: "Tùy bà xã".
Nói xong bỏ vào nhà tắm, xả nước ào ào. Hừ, kệ đi, trời không chịu đất
thì đất cũng chẳng chịu trời. Tôi lại mơ tưởng đến lúc hít thở cùng
không khí với anh Vĩnh cả người đã lâng lâng, bỏ chuyện giận nhau Củ cải qua một bên.
Tối đó lần đầu tiên tôi và Củ cải quay lưng mà ngủ, tuy tôi trong lòng khó chịu nhưng chẳng bao lâu cũng miễn cưởng nhắm mắt.
Tôi thấy Củ cải giận tôi bỏ nhà đi, tôi chạy theo nắm tay hắn nhưng hắn vô tình vằng ra, còn mạnh tay đẩy tôi ngã dưới đất. Tôi nước mắt lưng
tròng, hắn ánh mắt lạnh lẻo sau đó ung dung đi mất.
Tôi la lớn: "Củ cải, Củ cải", lúc này nghe bên cạnh có tiếng gọi "Bí lùn, Bí
lùn..." Tôi giật mình thoát khỏi cơn ác mộng, vừa định thần, nhào vào
lòng Củ cải khóc sướt mướt.
Củ cải dùng tay lau mồ hôi hai bên
thái dương của tôi, thật dịu dàng. Tôi tấm tức nói: "Củ cải không được
làm mặt lạnh với bã xã. Huhu"
Củ cải gật đầu lia lịa: "Được, được".
"Củ cải, không được bỏ mặt bã xã, càng không được ăn hiếp bà xã, hichic". Tôi nước mắt nước mũi quệt vào áo hắn.
Có lẽ Củ cải lo mất giấc ngủ sảng khoái đáp ứng luôn: "Được mà".
Tôi yên tâm. Ở trong lòng Củ cải một lúc thì ngủ. Tôi không biết vì sao trong giấc mơ mình lại đau khổ khi bị Củ cải bỏ mặc, chỉ biết dù là mơ
nhưng dáng vẻ tôi rất thương tâm a.
...
Tôi bước vào
Trung tâm mua sắm điện thoai Quang Vĩnh, nét mặt đắc ý giống như khách
mời quốc tế. Hắc hắc trong đời tôi đây là lần đầu tiên tự tin giểu võ
dương oai. Tôi coi vậy mà cũng thuộc hạng mặt dầy không hề thấy ngượng
vì vào làm việc "bằng cửa sau".
Mấy nhân viên bán hàng đều nhìn tôi đầy bất ngờ khi thấy tôi một đường đi thẳng vào phòng ông chủ.
Hihi, cái này gọi là "ô dù hơn 5 năm năng lực".
Tôi gõ cửa
phòng, nghe hai tiếng: "Vào đi", trong lòng hồi hộp nhẹ đẩy cửa bước
vào. Anh Vĩnh đang ngồi ở trên ghế xoay xoay nhìn tôi cười tươi: "Đã lâu không gặp".
Tôi ngượng ngùng nhìn anh lắp bắp lặp lại: "Đã...đã lâu không gặp".
Thực ra tôi không có bị tật nói lắp, có điều là tôi run quá. Thử hỏi
xem lần đầu diện kiến ông sếp bự ai mà không run, hơn nửa đây lại là ông sếp siêu đẹp trai. Tôi e dè đưa mắt nhìn anh xong liền cụp xuống, bởi
vì sao vì tôi thấy anh cũng đang nhìn tôi nha.
Chỉ có một cái
ngắn ngủi liếc mắt tôi đã sơ sơ kết luận như sau: Anh Vĩnh càng lớn càng đẹp trai. Nếu như không phải vì tôi giả vờ e thẹn đã sấn tới kéo cằm
anh lên dùng ánh mắt như đèn pha soi rõ đến lỗ chân lông của anh luôn,
sau đó trợn mắt hỏi: "Anh dùng kem dưỡng hiệu nào?"
Đó chỉ là
cái mơ tưởng thôi, mơ tưởng nghĩa là trong lòng mình đang tái hiện cái
cảnh đó, tôi nhập vai thật sát, nên trên môi nở ra nụ cười ngớ ngẩn như
bệnh nhân giai đoạn trói tay điều trị, nét mặt ngu chưa từng thấy.
Anh Vĩnh định lực không đơn giản, nhìn tôi tỉnh bơ, còn đáp lại bằng nụ cười nồng thắm, lộ ra chiếc răng khểnh thật đau tim a. Tôi lúc này hạ
quyết tâm phải thu phục bằng được anh trai đẹp này.
Tôi vội
vàng thu hồi cái dáng vẻ hám trai đại tỷ, khiêm tốn nói: "Em đến đây
nhận việc như hôm qua đã hứa". Hehe, tôi nói đã hứa chính là anh đã hứa
với tôi í, không phải tôi hứa với anh đâu. Công nhận tôi lém lĩnh ghê,
nghĩ ra một câu đỉnh như vậy.
Anh cất giọng ấm áp: "Uhm, em thật có tác phong nhanh nhẹn. Em đã từng qua công việc kế toán rồi phải không?
Ách, đây là vấn đề tế nhị à, dù gì lịch sử công tác của tôi cũng hơi bị vấn đề. Tôi cố gắng ép mình nhã ra cái giọng dịu dàng nhất: "Dạ, em
cũng có biết một ít".
Anh Vĩnh là người hiểu chuyện, nghe vậy
nói: "Vậy thì tốt quá, em cứ thoải mái làm việc, có gì không hiểu thì
hỏi mọi người, nhân viên ở đây rất nhiệt tình".
Tôi nghe nói thế mừng rơn. Gật đầu với anh.
Anh dẫn tôi ra quầy, vị trí thu ngân kiêm xuất hóa đơn còn trống, cái ghế đó giống như đang vẫy tay với tôi.
Anh Vĩnh lên tiếng: "Đây là Hân, từ nay cô ấy chịu trách nhiệm thu ngân, mọi người hãy giúp đỡ cô ấy làm tốt công việc".
Tôi cười tươi gật đầu với hơn chục người, cái cổ yếu ớt của tôi lại một phen bị đày đọa".
Anh Vĩnh nói tiếp: "Để thể hiện chào đón nhân viên mới, hôm nay cơm trưa tôi mời mọi người".
Tiếng vỗ tay vang lên cùng với ánh mắt sáng ngời của mọi người, tôi ánh mắt mê trai một lần nữa hướng về anh Vĩnh.
Anh Vĩnh thản nhiên đón nhận tín hiệu của tôi, đều giọng nói: "Mọi
người làm việc đi". Nói xong anh cười với tôi một cái rồi quay về phòng.
Tôi vẫn còn đang thần người vì nụ cười như ban mai của anh, chợt nghe
sau lưng một trận khí lạnh thổi tới. Tôi quay đầu lại nhìn phát hiện tất cả nhân viên nữ đều nhìn tôi với ánh mắt mà theo như tôi suy đoán chính là "hình viên đạn".
Thì ra ở đây tôi có nhiều tình địch lắm
nha. Tôi bắt đầu lo lắng cho kế hoạch thu phục trai đẹp sắp tới, đồng
thời giận anh Vĩnh đã lừa tôi, rõ ràng mấy người ở đây chỉ có thân thiện với mỗi mình anh, vậy mà cách đây mấy phút tôi còn ảo tưởng những mối
quan hệ đồng nghiệp nữa cơ đấy.
Xem ra tôi phải mọt phen bầm dập mới có thể có được tình yêu, số của tôi khổ thật.