Chết, Sập Bẫy Rồi

Chương 70: Chương 70




Hắn chỉ thản nhiên cười: Em không nhận ra là tôi cố ý à?.

Tôi không đáp trả, chỉ lườm hắn một cái, tiếp tục quay lại lồng ruộtvào cái vỏ chăn rộng thùng thình. Hắn bước tới, cũng không nói gì,chỉ cầm lấy một góc chăn. Người ta tới giúp, tôi cũng chẳng hâm tớimức nói anh cút đi, chỉ buồn bực lồng ruột chăn. Giọng nói lạnh lùngcủa hắn lại vang lên: Anh biết hết rồi .

Hả? . Tôi ngẩng đầu, đáp một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Hắn nhìn tôi, nói: Cô đã nói cho anh biết rồi .

Tôi chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, t iếp tụcsửa sang chăn gối, tóc theo động tác rũ chăn xõa xuống trên vai,ngăn ánh mắt của hắn thấy được vẻ mặt khổ sở khó che giấu nổi củatôi.

Hắn đưa tay vén tóc tôi cài ra sau tai, giọng thấp xuống như tiếngthở dài: Rốt cuộc là em không tin anh, hay không tin bản thân­mình?.

Không tin ai cũng mặc kệ, mà có lẽ ai cũng chẳng đáng tin.

Dù không có kết luận thì tôi cũng đã đâm đầu vào ngõ cụt rồi.

Tôi không trả lời, cũng không biết phải trả lời cái gì, bèn nhét cáichăn đã lồng ruột cẩn thận vào tay hắn rồi đi như chạy ra khỏiphòng.

Tôi cứ ngỡ cả đời này cái chăn ấy chỉ được Tống Tử Ngôn dùng cómột đêm thôi, nhưng không ngờ sang hôm sau nó vẫn được hắn lôi­ra xài tiếp, quấn qua quấn lại thêm chục ngày nữa. Đã hơn hai tuầntrôi qua, Tống Tử Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi, ngược lại còncó ý muốn cắm rễ ở đây nữa. Ngoài mấy vật dụng hằng ngày đã mu­atrong mấy ngày đầu ra, hắn thậm chí còn bắt đầu mua mấy thứ trangtrí cho phòng của hắn.

Tôi nghĩ chuyện bắt đầu to rồi đây.

Thực ra, hắn cũng chẳng làm chuyện gì khiến người ta phải tức giậncả, chỉ từng bước tiến vào nội bộ gia đình tôi.

Chiều nào cũng kiên nhẫn ngồi chơi mạt chược với mẹ tôi, thời gi­anhắn ở càng lâu, tiền thua bài càng nhiều, mẹ tôi càng đối xử tốt vớihắn hơn. Đúng là vòng tuần hoàn đáng sợ! Đáng sợ hơn ở chỗ nhữngcô, những bác đã biết tôi từ bé tới giờ đều về một phe, lúc bọn họchơi mạt chược, Tống Tử Ngôn rất tự nhiên kêu cái đứa chuyên rót­trà bưng nước là tôi đưa cho cốc nước đá, tôi chỉ lạnh lùng đáp lạimột câu: Không rảnh . Liền bị cả đại dương trách móc của các côcác bác dội về, còn Tống Tử Ngôn thì ngây thơ trá hình ông thánh,giả làm người tốt.

Quả nhiên là kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, trước sựvung tiền ra mua lòng người của người giả nhân giả nghĩa nào đó, tôirơi vào vòng cô lập.

Tôi mà cau có với hắn thì tất cả mọi người sẽ cau có lại với tôi.

Nhưng được mấy ngày thì tôi cũng thông minh hơn, tôi không cau cóvới hắn, mà tu luyện công phu không nhìn, coi hắn như vô hình.

Trừ phi anh yêu cầu trước, không thì tôi cứ coi anh là không khí.

Gặp nhau trong nhà, tôi không thèm nhìn, chạm vai lượt qua. Lúc ăn,tôi cứ im lặng là vàng, chỉ nhìn vào bát cơm của mình. Lúc hắn đi lạitrong nhà thì tôi rúc vào trong phòng mình. Cùng ở dưới một máin­hà thì tôi cố gắng không xuất hiện cùng nhau, cứ coi như hắn chỉ làmột oan hồn vật vờ.

Không thể động vào thì cứ tránh đi!Nhưng chuyện kỳ quái chính là, Tống Tử Ngôn cũng không động tớitôi. Không uy hiếp, không bắt ép, không miễn cưỡng, giống như mộtngười tới ở trọ tốt tính, nhưng cũng không để ý tới tôi. Cả ngày chỉlễ độ nói chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, buổi sáng bố mẹ tôi đềukhông ở nhà, lúc tôi ngồi ở phòng khách coi ti vi thì hắn cũng coicùng, thậm chí thỉnh thoảng còn giải thích này nọ. Đương nhiên, tôilàm bộ có tai như điếc, không thèm phản ứng, coi như hắn nóichuyện với không khí. Nếu như trước đây, mặt hắn sẽ xụ xuống,nhưng giờ hắn không bực, cũng không giận, nói xong lại xem tiếpvới tôi, thấy có chỗ nào đó lại nói thêm một hai câu nữa. Tiếp tục sốphận nói chuyện với không khí của mình.

Hắn tốt tính tới mức tôi không nhận ra nổi.

Hôm ấy, không hiểu sao cả đêm tôi trằn trọc không yên, cả ngườitoát mồ hôi, mộng mị cứ xoắn xuýt hệt như bánh quẩy. Sáng sớmhôm sau, vừa vào nhà vệ sinh xem xem, quả nhiên là đã tới tháng.

Tôi làm vệ s inh cá nhân rồi mệt mỏi vào phòng khách, co chân ngồixếp bằng, vừa tính vươn tay cầm cốc nước trái cây, thì bỗng nghetiếng hắn nói: Đừng uống .

Tôi quay đầu lại nhìn, hắn đứng ở cửa, có vẻ mới đi ra ngoài về.

Tôi bĩu môi, không thèm nhìn hắn, cầm cốc nước đưa lên miệng.

Nhưng hắn bước tới giật lại, giọng như trách cứ: Đừng uống cáinày.

Tôi cứ để cho hắn lấy, không thèm nhìn hắn, biết cảnh giới cao nhấtlà gì không? Là dù cho anh có quá đáng thì tôi cũng không thèmn­hìn, không thèm nói.

Tôi quán triệt phương châm này vô điều kiện.

Cụp mắt, tôi mệt mỏi ôm gối che bụng dưới, xem ti vi.

Nhưng lần này hắn vẫn nhằng nhẵng không tha: Uống thuốc .

Trước mặt là một cốc nước ấm hãy còn bốc hơi, trong lòng bàn tayhắn là viên thuốc con nhộng màu vàng óng.

Tôi tự nhiên nhớ ra, trước đây lúc còn ở chung với hắn, có mấy buổisáng hắn cũng như thế này, vừa thắt cà vạt, vừa lạnh lùng nói: Uống thuốc . Lúc đó thuốc để trên bàn ở phòng khách, hắn khôngtự đưa cho tôi. Nghĩ xa hơn thêm chút nữa, từ lúc nghiệt duyên giữachúng tôi bắt đầu, trừ lần đầu tiên tới tháng, tôi chưa từng phải nếmlại cái cảm giác ôm bụng quằn quại như thế này. Bởi lần nào cũngđều có người lạnh lùng ra lệnh cho tôi uống thuốc. Mỗi lần như thế,tôi đều thầm oán giận.

Nhìn năm ngón tay thon dài trước mặt, lòng bàn tay với những đườngchỉ rõ ràng, như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng qué t qua trái tim,khiến trong lòng ngứa ngáy, lại có ý nghĩ muốn tránh xa nguy hiểm.

Giọng tôi bất giác cao hơn, khiêu khích: Tổng giám đốc, anh khôngvề, không sợ công ty sập à? .

Hắn cũng không giận: Cảm ơn em quan tâm .

Tôi đáp lại: Có thể không quan tâm sao? Mẹ tôi còn làm giàu nhờanh cơ mà .

Hắn mỉm cười: Yên tâm, anh sẽ không để cô phải thất vọng .

Tôi cũng cười: Nhưng chỉ sợ tiền đó của anh như cái bánh bao thịt,một đi không trở về.

Nụ cười của hắn đầy ẩn ý: Anh kinh doanh chưa bao giờ lỗ vốn .

Tôi nhìn hắn, lại nhớ ra hiện giờ hắn là bảo bối của mẹ tôi, còn cọnglông vũ vẫn treo trong tim, không khỏi rùng mình một cái, quyếtđịnh không thể phản kháng tiêu cực, mà phải phản ứng tích cực!Hôm nay lúc tỉnh dậy đã hơn mười giờ trưa, trong nhà chỉ còn mộtmình bố tôi đang coi chương trình Diễn đàn Bách Gia chiếu lại. Bốcon tôi không chỉ có tình cảm cha con thông thường, mà dưới ách ápbức lâu ngày của mẹ, đã vun đắp được một thứ tình nghĩa gi­ai cấp rấtsâu đậm. Giống hôm tôi đang ở spa, Tống Tử Ngôn tới gõ cửa, mẹtôi đương tính cởi giầy ném thì bỗng nhiên có một cô bị viêm ruộtthừa cấp tính, ôm bụng ngã lăn ra, Tống Tử Ngôn đưa cô ấy đi bệnhviện, sau đó thế chân chơi bài, bắt đầu bước trên con đường hối lộ,những chuyện này là do bố kể lại cho tôi. Nhưng hôm ấy, lúc tô iđang nấu mì, rốt cuộc Tống Tử Ngôn đã nói gì với bố mẹ, khiến mẹquyết định giữ hắn ở lại nhà, còn bố lại không chịu tiết lộ cho tôibiết.

Tôi rót cốc nước, làm bộ lơ đãng hỏi: Bố, mẹ với cái người kia đâurồi? .

Bố đáp: Ra ngoài mua đồ rồi .

Hóa ra là còn chưa đi, thừa cơ mẹ tôi không có ở nhà, tôi quyết định­phải liên thủ với bố đuổi hắn ra khỏi nhà. Vừa rót cho bố chén nước,tôi nghiêm mặt ngồi xuống cạnh: Bố, bố không thấy địa vị của mìn­htrong cái nhà này đang bị uy hiếp sao? .

Bố quay qua nhìn tôi, hỏi: Thế hóa ra ở nhà này bố có địa vị à?.

Bố, bố đúng là quá tự lượng sức mình rồi!! Tôi không nén đượcdòng lệ thông cảm đồng tình, chúng tôi càng bị áp bức bóc lột thìcàng phải liên kết đứng lên chống lại cường quyền. Tôi nhẹ nhàngthủ thỉ: Bố này, bố nghĩ coi, trước đây bố là người đàn ông duy nhấttrong nhà, có sao thì vẫn là bảo bối độc nhất vô nhị của nhà ta.

Nhưng giờ lại bị tụt hạng, giá trị con người giảm xuống còn một nửa,bố không thấy đau lòng, thất vọng, đau khổ à? .

Bố tôi buồn bực cúi đầu một lát, rồi ngẩng lên nhìn tôi, chậm rãi nói: Bố hiểu rồi, con đang muốn mượn dao giết người .

Tôi đau đớn: Con toàn tâm toàn ý nghĩ cho bố, sao bố lại nghĩ nhưthế được chứ? .

Bố tôi đáp: Con gái này, cho dù con muốn mượn dao giết người thìcũng nên mượn lấy con dao sắc ấy, con nghĩ đời này bố có thể khiêukhích uy quyền của mẹ con được sao? .

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt bố, thành thật lắc đầu, Khôngạ.

Bố nhìn tôi dịu dàng: Tự túc là hạnh phúc đi conạ.

Nhìn bố tôi lại bắt đầu chăm chú vào chương trình ti vi, tôi đau lònglẫn cảm thông, nhưng càng áp bức càng phản kháng, lửa chiến đấutrong tôi dâng lên hừng hực, không mượn được dao thì tự tôi cũngcó thể đuổi hắn đi được!Trưa hôm ấy, tô i chuẩn bị một bàn ăn lớn.

Tống Tử Ngôn ngồi xuống bàn ăn, nhưng không thể nào động đũađược. Mẹ tôi nhìn Tống Tử Ngôn vẫn chưa chịu động đũa, gắp mộtmiếng bỏ vào bát hắn: Tiểu Tống, đừng khách sáo, cứ coi nhưngười trong nhà, ăn nhiều chút đi .

Tôi chưa bao giờ cảm tạ sự săn sóc của mẹ với hắn như hôm nay, chỉmột lát sau, trong bát hắn đã có một ngọn núi nhỏ màu đỏ…

Đồ đạo đức giả! Coi tôi cho anh cay tới chết đi!Tôi cũng giả vờ liên tục gắp rau vào bát hắn, môi còn nở một nụ cườirất dịu dàng: Thực ra mọi người trong nhà tôi rất thích ăn cay,trước đây dạ dày của mẹ tôi không khỏe lắm nên ngừng ăn một thờigian, cũng may giờ đã chữa khỏi rồi. Nhà tôi tuy không ở vùng HồNam, Tứ Xuyên, nhưng ai cũng như nghiện cay ấy, không cay khôngthấy ngon. Anh cũng nên nếm thử món ngon nhất ở nhà tôi đi, đảmbảo món nào cũng cay cho anh đã ghiền .

Tống Tử Ngôn không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, đôi mắttrầm tĩnh, đôi đũa của tôi khựng lại giữa chừng, rồi ngượng ngập thuvề.

Hắn lại cười cười: Cảm ơn cô, cảm ơn Tần Khanh .

Tôi tròn mắt nhìn hắn gắp một miếng đậu phụ đỏ rực, cảm giác nhưvừa châm một bánh pháo đỏ rực ngày tết Nguyên Đán, thấy dây dẫncứ từ từ cháy thành tro, chỉ chờ tới lúc pháo đột nhiên nổ đùng mộtcái.

Động tác của Tống Tử Ngôn rất nhã nhặn, nhưng hiển nhiên là rấtchậm. Tình trạng cơ thể hắn thế nào tôi hiểu rõ nhất, không ăn đượclạnh, không ăn được cay, chỉ ăn được mấy món thanh đạm nhàn nhạt,lần trước chỉ ăn có mấy miếng mà đã vào viện. Nếu ăn hết cả cái bát­này, chắc chắn chết thì chưa được, nhưng hắn cũng lãnh đủ Vừanghĩ như thế, trước mặt đột nhiên lại hiện lên gương mặt yếu ớt táinhợt của hắn, mồ hôi chảy ròng ròng cuối cùng biến thành viên­thuốc con nhộng màu vàng óng trong tay hắn Thấy đôi đũa kia từ từ đưa tới miệng, trong lòng tôi đấu tranh đấmđá dữ dội, cuối cùng vỗ bàn đứng dậy, giống như móng hổ móc tim,vớt trăng đáy biển, giật lấy bát cơm trong tay hắn.

Tống Tử Ngôn sững sờ, nhìn tôi trân trối.

Bố mẹ tôi trợn tròn mắt, nhìn tôi kinh ngạc.

Tôi lúng túng nhìn bọn họ, tự phân bua: Tự dưng con thấy bát cơmcủa anh ta rất ngon .

Lý do này đúng là dở hơi, mặt ba người họ rất kỳ quái, tôi không dámn­hìn nữa, vội vàng cúi đầu và cơm. Ăn nhanh quá, ăn hết đống ớttrong bát cay tới xé họng, tôi ho sặc sụa, ho tới chảy cả nước mắt.

Phụt , mẹ tôi phì cười trước, khụ khụ , bố tôi khổ sở nhịn cười,liếc nhìn Tống Tử Ngôn, mắt hắn cong lại như vầng trăng non, tránnhư được gió tháng tư thổi qua, thoáng vẻ mừng rỡ không nói nênlời.

Tôi nhìn lướt qua gương mặt nín cười của ba người bọn họ, phân tíchkỹ càng vẻ mặt của mỗi người, cuối cùng cũng ra được đáp án, bangười họ hiểu hết, dùng ánh mắt mờ ám xem kịch hay, nhìn tôi giậndỗi, nhìn tôi tự chui đầu vào rọ.

Tôi thẹn quá hóa giận! Mặt đỏ tới mức ớt còn phải thua, đứng phắtdậy, đẩy bát cơm ra, chạy vội về phòng, sập mạnh cửa để tỏ rõ sựbực bội của tôi!!!Tôi nằm sấp trên giường, tự giận mình.

Chẳng gì đau khổ hơn là trái tim không chịu nguội lạnh, lúc nãy làmột thoáng mềm lòng của tôi sao? Kết quả là tự mình sa chân vàobẫy của mình. Nhẽ ra tôi nên kiên quyết để hắn bệnh cho chết, đau­cho chết, bực cho chết! Lúc liếc mắt đưa tình với vợ, hắn có nghĩ tớitôi khó chịu không? Hắn để tôi một mình đáng thương trở về nhà,hắn có nghĩ tới tôi đau lòng không?Tôi rúc đầu vào trong chăn, rút ra kết luận, nói cho cùng thì mìn­hvẫn còn quá hiền lành Chăn bị người xốc lên, Tống Tử Ngôn bê cốc nước đứng cạnh­giường. Tôi giật mình: Sao anh vào được đây? .

Hắn đặt cốc nước lên đầu giường, Đi vào .

Vớ vẩn, tôi lườm hắn: Cửa phòng tôi khóa mà! .

Hắn lắc lắc chìa khóa trong tay: Anh mở cửa .

Tôi nghi ngờ: Sao anh lại có chìa khóa? .

Hắn cười đắc ý: Cô đưa cho anh .

Mẹ tôi sao lại đưa chìa khóa cho anh . Câu này không cần hỏi,tôi bực bội cắn cái gối, coi nó là cái bụng ba mươi hai ngấn của mẹgià mà chà đạp!Tống Tử Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, thủ thỉ: Em làm loạn thìcũng làm rồi, tùy hứng thì cũng nên có giới hạn thôi, không lẽ emthực sự muốn anh ở đây mãi với em à? .

Tôi làm loạn, tôi tùy hứng? Tôi xoay người, lạnh lùng đáp lại: Là tựanh ở lại đây, liên quan gì tới tôi? .

Như có cơn bão quét qua trong ánh mắt hắn, nhưng cuối cùng hắncũng kiềm chế được, chỉ hỏi: Rốt cuộc em muốn anh thế nàođây?.

Hỏi ngược lại à, tôi không nén được, cao giọng: Cái gì mà muốnanh thế nào? Phải là anh muốn thế nào mới đúng chứ, muốn tôin­goan ngoãn quay lại với anh, tiếp tục tự dối lòng làm người thứ baà?.

Hắn giật mình, hỏi: Cái gì mà người thứ ba? .

Nhắc tới lại khiến tôi sôi máu, vừa đau lòng lại vừa nhục nhã: Anhđừng có giả ngây nữa, anh không phải là anh vợ của Tóc Vàng à?Không phải anh còn chưa ly hôn với chị cậu ta sao? Không phải anhở trong nước một mình cô đơn buồn bực quá, anh đi tìm os­in thì tìmđược tôi à? .

Hắn giật mình, hỏi: Là ai nói cho em biết? .

Tôi cười nhạt: Muốn người ta không biết thì đừng có làm, là do tôin­gu ngốc, nếu hôm ấy Tóc Vàng không nói cho tôi biết, tôi vẫn còn­mù quáng yêu anh.

Hắn nhìn tôi rồi thở dài: Anh chưa kết hôn.

Đã qua bao đêm, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, đã đủ khiến tôinghĩ thông suốt hết mọi chuyện rồi: Vậy anh nói tôi nghe, TócVàng cùng lắm chỉ là một giám đốc ở công ty anh, tại sao anh lại đểcậu ta ở trong nhà anh? Thế quan hệ của anh với chị cậu ta là gì, tạisao vừa về nước đã tìm anh? Tóc Vàng nói anh là anh rể cậu ta,không lẽ là vu oan giá họa cho anh chắc? .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.